Vì sao lại không muốn dùng một đáp án khác để trả lời anh?
Trường Hoan xoa xoa mũi, bắt đầu kiểm điểm bản thân, có phải cô đã thật sự tự cho mình là đúng như lời Giang Thiếu Huân nói không?
Cô chỉ cần lúc có mặt Giang Thiếu Huân ở đây thì vẫy đuôi là được, hầu hạ anh vui vẻ, sau đó nhận lấy những thứ tốt anh cho, chuyện vốn nên là vậy, nhưng toàn bộ chuyện hôm nay cô làm, hình như có chút giống như được một tấc lại muốn thêm một thước.
Đó là việc nhà của anh, cô không có quyền tham dự.
Trường Hoan lấy di động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nước mắt, lại do dự có nên gọi điện xin lỗi Giang Thiếu Huân hay không?
Nửa ngày sau, Trường Hoan mới ném điện thoại sang một bên, chuyện hôm nay Giang Thiếu Huân cũng có chỗ không đúng, anh dựa vào cái gì mà nói cô đã pha trà cho rất nhiều đàn ông?
Cô hít sâu một hơi, ném tất cả những chuyện liên quan đến Giang Thiếu Huân ra khỏi đầu, trở về phòng cầm kịch bản, học thuộc lời kịch sắp tới sẽ quay.
Giang Thiếu Huân rời khỏi nhà liền hẹn một đám bạn đi mua vui.
Trên gương mặt lạnh lùng của anh viết mấy chữ rất to “tâm tình ông đây rất khó chịu”.
Cung Trạch sứt đầu mẻ trán giải quyết xong chuyện của mình, hiện tại tâm trạng anh ta rất tốt, anh ta thay Giang Thiếu Huân rót một ly rượu, “Hôm nay anh làm sao thế? Ai chọc giận anh tư nhà chúng ta à?”
Giang Thiếu Huân trầm mặc không nói, anh cầm ly rượu, uống một ly lại một ly giống như chất lỏng anh đang uống không phải là rượu mà là nước lã.
“Ngược lại, tiểu lục, sao tâm trạng cậu khoan khoái thế? Chẳng lẽ cậu đã quên, cậu bị cô gái kia… bốp, bốp.” Tần Tấn Dương vừa nói, vừa giơ tay làm động tác tát thẳng vào mặt.
“Bốp bốp cái gì, nói thế sẽ khiến người ta hiểu lầm.” Cung Trạch phóng khoáng vỗ bàn, “Tôi nói cho mọi người biết, ông đây cưa đổ được cô nàng kia rồi, không phải cô ta cau mày cau mặt với ông đây sao, ông đây sẽ khiến cô ta phải quỳ gối dưới ống quần này rồi sau đó đá bay cô ta.”
“Tiểu lục, cậu được đấy, đủ vô sỉ.”
“Ôi chao, nói cái gì vậy chứ.”
Cung Trạch cùng Tần Tấn Dương làm cho bầu không khí sôi động hẳn lên, chỉ riêng Giang Thiếu Huân vẫn lạnh lùng ngồi đó, nhíu mày.
Phụ nữ sao lại khó hiểu thế?
Anh chỉ hòi có mấy câu, Nhiếp Trường Hoan liền tức giận, mấy câu hỏi kia anh nghĩ rồi, cũng không thấy chỗ nào không đúng, nhưng sao Trường Hoan lại tức giận?
Không hiểu nổi…
Phó Tử Ngộ nhớ tới cô gái nhỏ trong lòng Giang Thiếu Huân lúc ở khách sạn, anh ta nói đùa một câu, “Anh tư, chẳng lẽ anh không vui... Là vì phụ nữ?”
Động tác uống rượu của Giang Thiếu Huân dừng lại, Cung Trạch nhận ra sắc mặt anh không thích hợp, cợt nhả nói, “Anh tư, phụ nữ như quần áo ấy mà, em gọi cho anh mấy cô gái đến tiếp anh nhé?”
Cung Trạch cho rằng Giang Thiếu Huân sẽ phản đối, lại không ngờ anh lại im lặng với hành vi gọi gái của anh ta.
Bọn họ đều là người có bạn gái, Cung Trạch gọi đến mấy cô gái đương nhiên đều vây quanh Giang Thiếu Huân.
Giang Thiếu Huân ngửi thấy mùi nước hoa gay mũi bên cạnh, sắc mặt lại càng thêm đen, anh kéo một cô gái có mái tóc thẳng, đen tuyền, “Các cậu cứ uống từ từ, tôi đi trước.”
“Anh tư thật nóng vội.”
“Ha ha, đều là người trưởng thành, hiểu được, hiểu được.”
Mặt Giang Thiếu Huân càng đen thêm, không nói gì lôi thẳng cô gái kia ra khỏi phòng.