Ôm Một Cái Nha!

Chương 1: Gặp Gỡ



Kỳ nghỉ du lịch kết thúc, Trì Bối cùng ba vị bạn cùng phòng của mình cùng nhau trở về. Họ đang ngồi ở chỗ hạng nhất tán gẫu. Thanh âm không lớn, cũng không ảnh hưởng đến những người khác.

Các cô đang học đại học năm tư, tính toán sinh viên chuyên ngành. Giờ phút này đang thảo luận về việc thực tập.

Trì Bối cùng Vu Tòng Hạm bên cạnh thảo luận về thời điểm thân thiện, Ôn Điềm Nhã hàng phía trước quay đầu lại, nhìn về phía cô mà hỏi: "Tiểu Bối Bối, cậu hẳn là không cần tìm chỗ thực tập đi?"

Trì Bối sửng sốt, cong cong khóe miệng cười một cái, nhẹ nhàng mà nói: "Muốn, mình muốn tìm."

"Không đi làm ở công ty chị cậu sao?"

Vài người các cô đều biết, công ty của chị Trì Bối là làm phương diện nghiên cứu khoa học kỹ thuật,hướng của người máy AI trí năng khá rộng.

Lúc trước đại học năm nhất có người kinh ngạc hỏi cô vì cái gì mà lựa chọn chuyên ngành máy tính, Trì Bối còn nói là vì muốn chị giảm bớt áp lực.

Không phải những người khác đại kinh tiểu quái, thật sự là Trì Bối thoạt nhìn thì cùng ngành máy tính này không hợp nhau. Người lớn lên nho nhỏ, làn da thật trắng, ngũ quan nhu mỹ, nói chuyện thanh âm cũng phi thường mềm, toàn bộ giống như là đóa hoa trong nhà kính, đâu giống có thể cùng nhau thức đêm làm biên trình, làm chương trình a.

Thẳng đến sau này, Trì Bối dùng chính năng lực của mình để chứng minh...... Cô ở phương diện máy tính có thành tích cùng năng lực cũng không tệ lắm, mới làm bạn học đối với cô lau mắt mà nhìn.

...............

Trì Bối gật gật đầu, giỡn nói: "Không đi, đi công ty của chị là đi cửa sau, huống chi mặt khác mình còn có nhiệm vụ."

"Cái nhiệm vụ gì?" Vu Tòng Hạm nghi ngờ nhìn cô.

Trì Bối mặt mày giương lên, cong cong khóe miệng cười nói: "Đi nhiều công ty khác học tập, tham thảo phát hiện cái mới lại trở về giúp chị mình."

Ôn Điềm Nhã nghe, không chút suy nghĩ kích động nói: "Cậu đây là muốn đi nằm vùng sao."

"Cũng có thể nói như thế."

Vu Tòng Hạm tò mò: "Công ty nhà ai mà bất hạnh như vậy, lại bị vị đại tiểu thư này nhìn trúng."

Trì Bối giơ giơ lên cằm, ý vị thâm trường nói: "Thần Việt."

"Phốc."

"Ngọa tào." Người đang ngủ cũng vì lời nói của cô làm cho bừng tỉnh, cô quay đầu nhìn về phía Trì Bối, từ trên mà đánh giá xuống: "Cậu sẽ không sợ lão bản Thần Việt biết? Đem cậu thiên đao vạn quả, thậm chí đi toà án kiện cậu, người trong truyền thuyết kia chính là nhân vật lợi hại."

Trì Bối nghe, vẫy vẫy tay nói: "Quản cái gì, anh ta lại không biết, hơn nữa mình chỉ là hiếu kỳ tò mò cùng tinh thần đi học tập, lại không làm đạo văn linh tinh."

Tuy rằng vẫn là sinh viên, nhưng chức nghiệp đạo đức gì đó, Trì Bối vẫn phải có.

"Như thế nào liền lựa chọn Thần Việt đây?"

Trì Bối nghiêng nghiêng đầu, ở một bên lưng ghế nghĩ nghĩ đáp: "Nga, chị mình nói Thần Việt gần đây càng thêm quá phận. Một chút đều không cho công ty khoa học kỹ thuật khác con đường sống, hơn nữa lần trước Thần Việt đoạt của chị mình một cái hạng mục. Nếu không phải bởi vì hạng mục không có, chị của mình cũng không đến mức vội như vậy."

"Cái này là tỷ khống, thật là đủ rồi."

Đuôi lông mày Trì Bối cong cong, bĩu môi: "Phải vậy chứ, mình phải làm cho chị của mình giảm bớt áp lực. Thần Việt sẽ đến trường học thông báo tuyển dụng thực tập sinh, sơ yếu lý lịch đều đã chuẩn bị tốt."

Mục tiêu của cô rất rõ ràng, muốn đi Thần Việt. Đương nhiên ngoài muốn đi học tập ở ngoài, mặt khác còn có tiểu tâm tư. Bốn cô gái ngồi cùng nhau nghị luận sôi nổi, càng nói càng hưng phấn, thậm chí còn còn chuẩn bị cùng đi một công ty.

Mà hai người ngồi sau chỗ Trì Bối, Tống Văn Hạo nhìn chính sắc mặt lão bản của mình mà đang cố gắng nghẹn cười.

___________

Hai mươi phút trước, Tống Văn Hạo cùng Tần Việt từ một cái trạm lên xe, ngồi ở chỗ này.

Một chuyến đi công tác này của Tần Việt là vì mở diễn thuyết về một chuyên môn kỹ thuật, thời gian ở lại ngắn nên trực tiếp mua vé về Cao Thiết.

Tầm này đã tiến vào lúc chạng vạng, mặt trời chiều ngả về tây, từ cửa sổ xe nhìn qua mơ hồ còn có thể thấy bên ngoài mặt trời ánh chiều tà chận rãi rơi xuống, chói đến bắt mắt.

Mới vừa lên xe không lâu, Tần Việt liền bảo hắn đem một phần tư liệu số liệu đưa cho anh, vẫn luôn nghiên cứu...... Thẳng đến phía trước cuộc đối thoại của mấy nữ sinh cuồn cuộn không ngừng truyền đến, nghe được tên công ty quen thuộc, Tần Việt để tay lên hàm dưới, nắm chặt một chút.

Mắt anh nhìn về phía nữ sinh ngồi ở hàng phía trước mình. Từ góc độ của Tần Việt nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt trắng nõn sạch sẽ, khóe môi hơi hơi giơ lên, trong ánh mắt mang theo giảo hoạt, giống tinh linh. Tầm mắt Tần Việt dừng ở chỗ cô một lúc mới thu hồi tầm mắt.

"Tần tổng?" Tống Văn Hạo nhìn Tần Việt không nói gì kia, đè nặng thanh âm nói một câu: "Có cần tôi nhắc nhở không?"

Tần Việt duỗi tay, lắc đầu: "Không cần."

Tống Văn Hạo gật đầu, nhìn về phía một bên ngũ quan thanh tuyển, không lên tiếng nữa.

Thanh âm mấy tiểu nữ sinh nói chuyện cũng dần dần mà nhỏ đi, nghe không rõ lắm.

Không bao lâu sau, trong xe lại lần nữa lâm vào yên tĩnh, không ít người đều nắm chặt thời gian đi ngủ trước khi xuống xe.

Sau khi tới nơi, Trì Bối cũng vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng cầm hành lý cùng nhóm bạn đi từ lối đi nhỏ hẹp ra ngoài.

Đây là trạm cuối, lượng người rất lớn, cổng thoát ra chật kín người, không dễ hoạt động lắm.

Cũng may mấy người các cô cũng không sốt ruột, toàn bộ hành trình chậm rì rì theo đoàn người, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.

Ra trạm sau, mấy người Ôn Điềm Nhã đều phải đi toilet, Trì Bối liền đứng ở cách đó không xa vừa xem di động vừa chờ, thuận tiện gọi tài xế.

Đột nhiên, phía trước có người đi qua, thần thái vội vàng, mang đến một trận gió. Cô khẽ giật mình, theo bản năng liền ngẩng đầu, đập vào mắt chính là hai nam nhân áo trắng quần dài đen. Nam nhân bên trái rõ ràng so với nam nhân bên phải cao hơn một ít, khí chất cũng có một chút không giống nhau, thân hình cao dài, vai rộng eo thon chân dài...... Cô nhìn chằm chằm hai giây, vừa định muốn thu hồi tầm mắt của mình, người phía trước hình như cũng phát giác, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên này.

Trì Bối ngây ngẩn cả người.

Tống Văn Hạo nhìn về phía nam nhân đang đứng một tay cắm túi, cúi đầu báo công tác tiến độ: "Lão Lý đã ở bãi đỗ xe chờ, Tần tổng ngài là muốn về công ty hay vẫn là về nhà?"

Tần Việt dừng một chút, thu hồi tầm mắt, trả lời vấn đề của hắn: "Về công ty."

"Dạ."

Anh liếc mắt Tống Văn Hạo, tiếng nói trầm thấp: "Bảo bộ phận nhân sự lần này đi trường đại học phát thông báo tuyển dụng rồi gửi hồ sơ vào hòm thư của tôi."

Tống Văn Hạo: "......"

_______

Đám người Ôn Điềm Nhã từ trong WC đi ra, duỗi tay trước mặt Trì Bối để hấp dẫn lực chú ý của cô: "Tiểu Bối Bối, đang làm gì thế?"

"A?"

Liễu Nhân Nhân còn dùng tay vẫn dính nước nhéo nhéo mặt cô, trêu ghẹo nói: "Cậu ngẩn người làm gì? Nhìn soái ca?"

Trì Bối chớp mắt, lúc này mới hoàn hồn: "Giống như gặp được người quen."

"Người quen gì?"

Trì Bối nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Hẳn là nhìn lầm rồi."

Nàng tin chính mình là hoa mắt, không phải thật sự thấy được người quen.

"Về nhà đi."

"Tốt."

......

Ngày thứ ba sau kỳ du lịch kết thúc, Trì Bối liền kéo cái rương trở về trường học. Các cô hiện tại đang học năm cuối, việc học cũng không nhiều, hơn nữa có bạn học đã tìm được nơi thực tập có thể rời trường, hoàn toàn không cần phải đến lớp. Nhóm bạn học chưa tìm được nơi thực tập thì còn phải kiên trì.

Nửa tháng đi qua, bạn học trong ban từ từ giảm bớt.

Đến tháng mười, trường học nghênh đón không ít công ty thông báo tuyển dụng, mà Trì Bối cũng chỉ chờ lúc này. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, chỉ vào Thần Việt. Gần mấy năm nay Thần Việt phát triển phi thường, là công khoa học kỹ thuật không tồi. Chủ yếu nghiên cứu người máy AI trí năng, y tế và các thiết kế khác. Nghe nói sắp tới còn xuống tay ở hạng mục mới, người máy ở phương diện tình yêu. Biểu ngữ dạy người cải thiện tỷ lệ thành công của tình yêu đã thu hút sự chú ý trong và ngoài nước.

Thời điểm ở đại học thành tích của Trì Bối không tồi, cũng tham gia không ít hạng mục thi đua, lý lịch sơ lược nhìn qua so với người bình thường phải xuất sắc không ít.

Vòng thứ nhất thuận lợi thông qua, đợt thứ hai cũng như cô mong muốn, thuận lợi thông qua. Thần Việt yêu cầu ba lần phỏng vấn, muốn đi vào cũng không dễ dàng. Một ngày này, là buổi phỏng vấn cuối cùng của Trì Bối. Người phỏng vấn lúc này rõ ràng đã ít đi rất nhiều.

Cô cầm bảng số, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.

Điện thoại có tin nhắn mới, là chị cô nhắn dò hỏi tiến độ.

Trì Bối hồi phục mắt nhìn, sau đó đem điện thoại đổi thành hình thức im lặng. Bên cạnh có nam sinh cũng tới phỏng vấn nhìn về phía cô: "Bạn khẩn trương sao?"

Cô giương mắt nhìn nam sinh trước mặt, giữa trán hắn đã ra một chút mồ hôi, có thể nhìn ra là thật sự khẩn trương. Cô cười nhạt một tiếng, nhẹ giọng nói: "Còn tốt."

Tuy rằng chị cô nói Tần Việt này tâm trạng bất thường, hỉ nộ vô thường, nhưng Trì Bối tưởng...... loại thực tập sinh phỏng vấn này, đại lão bản không đến mức sẽ xuất hiện đi.

Chẳng qua, Trì Bối hoàn toàn xem nhẹ đối với thông báo tuyển dụng lần này.

Tầng cao nhất, Tần Việt mới vừa hoàn thành văn kiện mà Tống Văn Hạo đưa vài, đưa cho hắn xong mới hỏi: "Hôm nay là phỏng vấn vòng thứ ba?"

"Dạ." Tống Văn Hạo cười nhạt nhắc nhở: "Tần tổng muốn đi xuống xem sao?"

Tần Việt trầm mặc một lát, giương mắt nhìn về phía Tống Văn Hạo cười nhẹ: "Đi xem."

Nói xong, hai người lập tức xuống tầng dưới.

Vài vị giám đốc đối với sự xuất hiện của Tần Việt cũng không cảm thấy kỳ quái, thời điểm trước kia Tần Việt cũng ngẫu nhiên sẽ qua với tư cách là người phỏng vấn.

"Tần tổng tới."

Tần Việt gật đầu, ý bảo mọi người ngồi xuống: "Tôi tới nghe."

Trưởng phòng nhân sự gọi trợ lý hất cằm, thấp giọng nói: "Cho vị tiếp theo tiến vào."

Người phỏng vấn ra ra vào vào, trong tay Tần Việt cầm tư liệu của tất cả người ở vòng phỏng vấn thứ ba. Khi nhìn thấy con số áp chót, ngón tay hơi hơi sững lại, từ từ mà đem lý lịch sơ lược xem xong, mới tiếp tục xem một phần khác.

Tuy rằng những người khác không đặt câu hỏi nhưng cũng đủ làm cho người đang phỏng vấn áp lực. Tần Việt thường xuyên tham gia một ít triển lãm và hoạt động khoa học kỹ thuật, chỉ cần là chuyên gia máy tính và sinh viên muốn phát triển theo ngành này, đại đa số đều nghe qua tên của anh. Thẳng đến nói anh trông như thế nào, có thể nói ở trong lòng đông đảo sinh viên, Tần Việt là một tấm gương.

......

Trì Bối là người phỏng vấn thứ 18, thời điểm nghe được tên mình, cô còn có điểm nhỏ khẩn trương, nhưng vẫn là mặt mỉm cười đi vào.

Đi vào, một quản lý thưa thớt tóc kêu cô ngồi xuống, đối với cô tiến hành vấn đề hỏi thăm chuyên nghiệp nhue thường lệ, Trì Bối phần lớn đáp đến không tệ, ý nghĩ mới lạ. Để mấy vị đang ngồi ở đây đều lộ ra nụ cười hài lòng. Bất quá cũng có một cái vấn đề tương đối đặc biệt, Trì Bối trả lời cũng không tốt lắm.

Mấy vị quản lý liếc nhau, đáy mắt có chút xoắn xuýt. Phía trước Trì Bối biểu hiện quả thật không tệ, chỉ bất quá cái cuối cùng có chút để cho người ta không hài lòng. Mấy vị phỏng vấn xoắn xuýt một chút, ho nhẹ nhìn về phía cô gái trước mặt, ôn hòa cười một tiếng rồi hỏi: "Một vấn đề cuối cùng, dự tính ban đầu của Trì tiểu thư muốn vào Thần Việt là gì?"

Nghe vậy, ánh mắt Trì Bối sáng lên, tự tin trả lời: "Mấy năm gần đây Thần Việt tại lĩnh vực khoa học kỹ thuật là công ty phát triển tốt nhất. Vô luận là trên AI Trí năng hay là những dự án khác phía trên đều làm người lau mắt mà nhìn, các quyết định đưa ra rất ấn tượng, tất cả người trẻ tuổi đều muốn tiến vào công ty. Đương nhiên Thần Việt hấp dẫn nhất là điểm, là Thần Việt có người lãnh đạo......"

"Ánh mắt độc đáo" bốn chữ còn chưa có lối ra.

Trì Bối liền nghe được nam nhân lạnh lùng từ lúc vừa mới vào cũng chưa nói một lời, đột nhiên nhẹ giọng cười.

Cô sững sờ, nửa câu còn lại kẹt tại trong cổ.

Tầm mắt Tần Việt gương lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô: "Cô nói Thần Việt hấp dẫn cô nhất......"

Hô hấp Trì Bối trì trệ.

Khóe miệng của anh hơi cong, tiếng nói khàn khàn: "...... Là tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.