"A?" Cô bối rối, xoay vòng mới phản ứng lại anh chỉ cái gì. Trì Bối đỏ mặt, gật gật đầu: "Kỳ thật…… Không trả lời cũng không có việc gì."
Tần Việt nhướng mày, nhếch khóe miệng: "Muốn trả lời."
Anh dán bên tai cô nghiêm túc nói: "Mỗi vấn đề em hỏi, anh đều sẽ cho em đáp án."
……
Cho đến lúc trở lại phòng, Trì Bối vẫn còn cảm thấy tai mình phát nóng.
Cô cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng Tần Việt cũng chưa nói gì, cũng chưa nói lời gì để dỗ con gái vui vẻ, nhưng cô không thể hiểu được cảm nhận được cảm giác vui sướng nhất định với cảm giác bị đối xử nghiêm túc. Trì Bối chưa nói qua chuyện yêu đương, cũng chưa có chung đụng với nam sinh, cho nên không biết đây đối với những người khác mà nói có ý nghĩa gì, có lẽ ở trong mắt những người khác đây không tính là gì, nhưng cô vẫn thật vui vẻ.
Loại vui vẻ này kéo dài, đến buổi sáng ngày hôm sau tâm tình của cô cũng vẫn luôn không tệ lắm.
Buổi sáng hôm sau, phạm vi điều tra nghiên cứu của bọn họ lại không ngừng mở rộng không ít. Tần Việt không đi cùng bọn họ, tất nhiên là đi xử lý việc tư, nhưng Trì Bối nhận được tin nhắn của anh, nói là đi một trấn nhỏ gần đây có chút việc, buổi tối trở về, cụ thể là gì cô cũng không hỏi, cũng không thích hợp để hỏi.
Nhưng Tần Việt có thể chủ động nói với cô là đại biểu anh thật sự nghiêm túc theo đuổi cô.
……
Thời tiết ban ngày âm u, đến buổi chiều, cảm giác rõ ràng là trời sắp mưa. Trì Bối với Tống Văn Hạo đứng chung một chỗ nhìn xem, có chút lo lắng.
"Cảm giác như trời sắp mưa."
Tống Văn Hạo nhìn dự báo thời tiết, gật đầu nói: "Hẳn là sẽ mưa, Trì Bối, cô đi về nghỉ ngơi trước đi, bên này tôi đến xử lý là được."
Trì Bối bật cười, lắc đầu cự tuyệt: "Tôi cũng là tới công tác, tôi với anh cùng đi, ta qua bên kia làm điều tra, sau đó chúng ta hãy trở về?"
"Cũng đúng." Thời tiết này hay thay đổi, bọn họ cũng không mang ô.
Hai người thương lượng, trước khi mưa thu thập tốt các tài liệu điều tra nghiên cứu, mới vừa lên xe mưa to liền trút xuống.
Trì Bối ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn mưa to bên ngoài, có hơi lo lắng: "Tần Việt có lái xe đi ra ngoài không?"
Lúc cô thức dậy, Tần Việt đã không còn ở khách sạn.
Tống Văn Hạo ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn cô: "Tần tổng lái xe đi."
Trì Bối gật gật đầu, có chút yên tâm.
"Cảm giác cơn mưa này bây giờ cũng không dừng được."
"Ừm, đừng lo lắng, ngày mai nếu trời còn mưa chúng ta có thể ở khách sạn làm trước một bộ phận đăng ký, cũng xem như không lười biếng." Thanh âm mang theo tiếng cười của Tống Văn Hạo truyền đến: "Bận ba ngày, nghỉ ngơi cũng khá tốt."
"Ừm."
Đến 10 giờ ban đêm, Trì Bối nhìn điện thoại, Tần Việt còn chưa có trở về.
Cô nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Tần Việt, không người nghe.
Cô suy nghĩ một lát, gửi một tin nhắn cho Tần Việt xong thì chuẩn bị ngủ. Cô có chút mệt nhọc, những tư liệu ban ngày đó toàn bộ cũng đã đều sửa tốt, bây giờ muốn ngủ.
Người mệt mỏi, tuy rằng có chút lo lắng, nhưng vẫn là rất mau đã ngủ.
Lúc Tần Việt trở về đã là nửa đêm.
Quê quán anh là thành phố S, chẳng qua hiếm có người biết thôi, anh trở về trong nhà bên kia một chuyến, đi xử lý một ít chuyện xong mới trở về. Chờ đến lúc nhìn thấy được cuộc điện thoại nhỡ thì đã rất khuya.
Anh gọi lại cho Trì Bối, là trạng thái không bắt máy. Tần Việt nhìn thời gian, nhíu mày đánh giá……
Khả năng người đã ngủ.
Trở lại khách sạn, mặt mũi anh đã tràn đầy ủ rũ.
Khi Tống Văn Hạo đến đây mở cửa, còn có chút kinh ngạc: "Tần tổng, ngài hiện tại mới trở về?"
Tần Việt gật đầu, duỗi tay xoa xoa ấn đường hỏi: "Trì Bối thế nào? Hôm nay không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tống Văn Hạo bật cười, nhìn anh: "Anh đã giao cho tôi trông người thật kỹ, làm sao xảy ra chuyện gì. Trước lúc mưa, chúng tôi đã trở lại, Trì Bối đại khái là mệt mỏi, ban ngày rất bận."
Nghe vậy, mặt mày Tần Việt giãn ra một chút.
"Vậy là tốt rồi." Anh nhìn về phía Tống Văn Hạo: "Còn đang bận?"
"Lập tức ngủ." Nghĩ nghĩ, Tống Văn Hạo bổ sung một câu: "Trì Bối có chút lo lắng cho anh."
Làm một trợ lý tri kỷ, hắn có thể nói là vô cùng vô cùng hiểu biết ý ở sâu bên trong nội tâm của lãnh đạo. Bất quá lời này mặc dù là Tống Văn Hạo không nói, Tần Việt cũng biết.
Trì Bối không phải một người dính người, dĩ vãng được coi là dính người, đối tượng cũng chỉ có một Trì Bảo, ở trước mặt Trì Bảo cô thích làm nũng, cũng sẽ lo lắng mọi chuyện, đối với những người khác ngược lại tương đối lãnh đạm, nhưng hôm nay lại gọi cho mình vài cuộc điện thoại, còn đã gửi tin nhắn, đủ để chứng minh thứ gì rồi.
Bất quá Tần Việt cũng không cần chứng minh này đó, anh hiểu ý của Trì Bối, anh càng không hi vọng Trì Bối lo lắng cho mình.
"Biết, về trước đi."
Nửa đêm, Trì Bối bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, lúc cô tỉnh lại ánh đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Nghĩ nghĩ, cô dùng sức mở mắt ra nhìn điện thoại, có thể là đáy lòng có chuyện quan tâm, cho nên ngủ cũng không yên.
Cô vừa xem xét, vào lúc một giờ Tần Việt đã gọi lại với nhắn tin cho cô, nghĩ nghĩ Trì Bối đơn giản trả lời một câu, nghĩ nói như vậy sáng sớm Tần Việt cũng có thể thấy.
Trì Bối: [ Được, nghỉ ngơi sớm một chút. ]
Tin nhắn mới vừa gửi đi không đến một phút đồng hồ, Tần Việt đã gọi điện đến đây.
"Alo……" Trong thanh âm Trì Bối tràn đầy kinh ngạc: "Anh còn chưa ngủ?"
Tần Việt duỗi tay xoa xoa ấn đường, khẽ ừ một tiếng: "Đang đợi em tỉnh lại, sợ hãi sao."
Hôm nay trời mưa sét đánh, Tần Việt biết cô vẫn luôn sợ hãi cái này, đương nhiên trừ bỏ cái này cũng còn có nguyên nhân khác, anh biết tính cách của Trì Bối, một khi có chút việc quan tâm gì, cả đêm cô đều không thể ngủ ngon, tuy rằng có thể ngủ, nhưng tóm lại là trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Trì Bối: "……"
Cô há miệng thở dốc, nhuyễn thanh nói: "Anh có phải ngốc không, tiếng sấm có cái gì mà sợ hãi, tôi coi như là có tiếng sấm…… cũng có thể ngủ được." Càng về sau, lời này càng nói càng nhỏ giọng.
Cô không đủ tự tin.
Cô không biết Tần Việt có phải biết cái gì hay không, Trì Bối xác thật khi ban đêm trời mưa có sét đánh thì khó có thể ngủ được, sẽ lại tỉnh, nếu là tiếng sấm vẫn tiếp tục, khả năng cô liền ôm chăn chơi điện thoại đến trời sáng.
Cha mẹ Trì Bối là vào kiểu thời tiết này qua đời…… Cô không bao giờ thích thời tiết dông tố.
Luôn cảm giác vừa đến kiểu thời tiết bầu không khí này thì sẽ xảy ra chuyện.
"Ừm." Tần Việt không để ý lời nói của cô, ôn nhu hỏi: "Còn buồn ngủ sao?"
Nghe thanh âm bên kia, tâm Trì Bối đột nhiên mềm mại hơn vài phần, cũng khống chế không được làm nũng với Tần Việt: "Buồn ngủ, nhưng tôi……"
Lời nói còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm trầm thấp khàn khàn từ microphone bên kia của Tần Việt truyền đến: "Mở cửa."
Trì Bối: "……"
Cho đến lúc cho Tần Việt vào xong, Trì Bối cũng không hiểu vì sao anh lại qua đây, mình vì sao lại tại đêm hôm khuya khoắc mở cửa cho anh.
Tần Việt thay áo ngủ, áo ngủ là màu xanh biển, nhìn qua so với ban ngày có cảm giác lười biếng nhiều hơn tí, đây là bí mật của anh, cũng là lần đầu tiên cô hiểu biết được anh.
Hai người không tiếng động đối diện, tùy ý để hơi thở của ái muội kích động, tuôn trào.
Đến cuối cùng, là Tần Việt chịu đựng không nổi, anh nhìn đáy mắt ủ rũ của Trì Bối, duỗi tay xoa xoa tóc cô, cử chỉ thân mật: "Đi ngủ."
Trì Bối nhìn anh, sửng sốt: "Vậy anh……"
"Không phải sợ hãi."
Trì Bối nhấp môi, không trả lời.
"Tới đây cùng em." Tần Việt nói không có nửa điểm ý khác, anh còn trở lại gian dưới của căn phòng trước mặt Trì Bối, ôm lấy máy tính, ngồi ở trên bàn sách nhìn cô: "Ngủ đi, anh sẽ không làm gì đó."
Trì Bối: "……"
Cô cũng không lo lắng Tần Việt sẽ làm gì, về mặt này cô đối với Tần Việt vẫn là tin tưởng, loại tin cậy này cảm giác là từ ban đầu đã tồn tại. Anh quân tử phong độ, tuy rằng rất thích trêu chọc mình, nhưng ở mặt nào đó, Tần Việt đủ để cho Trì Bối cảm giác an toàn.
"Tôi không lo lắng cái này." Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Việt: "Anh đã mệt mỏi một ngày, còn làm việc?"
Trì Bối nói thầm: "Anh tốt xấu vì thân thể của mình ngẫm lại đi."
Tần Việt suy nghĩ một lát, nhìn cô: "Không cần lo lắng, anh không có việc gì."
"Không được." Trì Bối kiên quyết tỏ vẻ cự tuyệt, cô ngáp một cái nói: "Anh vẫn là ngủ đi, tôi không sợ sét đánh."
Giây tiếp theo, một tia sét đánh xuống, làm mặt mũi Trì Bối trắng bệch.
Cô: "……"
Có chút vả mặt.
Tần Việt thật nể tình không cười ra tiếng, nhưng duỗi tay ôm cô dỗ: "Đi ngủ đi, anh ở bên cạnh."
"Anh không làm việc, ở trên sô pha bên cạnh nghỉ ngơi."
Trì Bối vẫn là bất động, cô nhìn chằm chằm Tần Việt một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Tần Việt."
"Tôi có phải rất không có lực hấp dẫn với anh."
Tần Việt: "……"
"Nếu là có, vậy anh vì sao không cùng tôi ngủ một chỗ?" Cô dùng phép khích tướng, còn dông dài như vậy, cũng không biết mấy giờ mới có thể ngủ. Trì Bối đúng thật là rất buồn ngủ, nhưng cô thích Tần Việt, cũng không muốn Tần Việt quá mệt mỏi.
Mọi người đều là như thế, một khi thích người nào đó sẽ lòng tràn đầy ánh mắt vì người kia suy nghĩ.
Mà Trì Bối hiện tại là như thế. Huống chi cô biết ý của Tần Việt, biết người này là vì mình mới có thể như thế, bằng không chỉ dựa theo tính cách kia của Tần Việt, đừng nói là trông coi cô một đêm, muốn đổi lại là những người khác, khả năng anh cũng sẽ không nhìn một cái.
Cô duỗi tay kéo kéo quần áo Tần Việt, từng câu từng chữ hỏi: "Hoặc là cùng nhau ngủ, hoặc là cùng làm việc?"
Tần Việt là triệt để bị cô làm cho không có biện pháp.
Anh đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mặt một hồi, hầu kết lăn lộn nói: "Anh ngủ trên sô pha."
Anh vuốt đầu Trì Bối dỗ: "Ngủ cùng nhau không thích hợp, đối với em không tốt."
Trì Bối: "……"
Người này trước kia vội vàng chiếm tiện nghi của mình, nhưng vừa đến thời điểm mấu chốt lại quân tử tới cực điểm.
Cô mím môi, vừa định muốn biểu đạt thái độ của mình, Tần Việt lại đột nhiên khom lưng tới gần cô, Trì Bối theo bản năng khẩn trương, tâm đều chú ý lên chỗ yết hầu.
Tần Việt thấp thấp cười, nghiêng nghiêng đầu, thật nhẹ thật nhẹ mà hôn một cái vào sau tai cô, như là gió thổi qua, thanh âm khàn khàn của anh rơi xuống: "Trì Bối, anh ở trên sô pha bồi em cùng nhau ngủ."
Trong nháy mắt mặt Trì Bối liền đỏ lên, không biết nên có phản ứng gì.
Cô cảm thấy về mặt này, khả năng mình vĩnh viễn không sánh được với Tần Việt, anh hoặc là quân tử, hoặc là khi trêu chọc mình…… Làm người ta triệt để chống đỡ không được.
Tần Việt cong cong khóe miệng nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa mà nhìn cô, đột nhiên nói sang chuyện khác: "Tức giận ngày hôm qua còn sao?"
"Không……"
Trì Bối có chút vô ngữ, "Bản thân tôi không tức giận, anh còn không tin."
Tần Việt duỗi tay ôm cô, nhẹ nhàng mà trả lời: "Có thể phát giận với anh, cũng có thể biểu đạt bất kỳ cảm xúc gì với anh, cũng giống như vừa rồi."
Trì Bối a một tiếng, duỗi tay ôm eo của anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói?"
"Ừm."
Trì Bối nhìn anh, "Tôi có thể sờ sờ anh sao?"
Tần Việt kinh ngạc mà nhìn cô, không phản ứng lại.
Ngay sau đó, tay Trì Bối đặt ở chỗ hầu kết lăn lộn, đôi mắt thanh triệt nói: "Nếu là thật muốn dỗ tôi, đêm nay cùng tôi ngủ, tôi sẽ không tức giận."