Ôm Một Cái Nha!

Chương 54



Mật hiệu giữa hai người chỉ có hai người họ hiểu.

Trì Bối vừa nói đến đây, Tần Việt rõ ràng giật mình ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại được lời cô nói có ý gì.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Anh cúi đầu, hướng về phía đôi mắt to có sự kinh ngạc trong nháy mắt kia của Trì Bối.

Hai người im lặng nhìn nhau, một hồi lâu sau, giọng nói Tần Việt khàn đi hỏi: “Đều biết rồi sao?”

Trì Bối “ừm” một tiếng, nhướng mày nhìn anh: “Cũng không phải là biết tất cả, anh nói xem anh còn cái gì giấu em đúng không?”

Cô thật sự không ngờ tới Tần Việt sẽ nhận ra mình, hơn nữa trong thời gian vừa rồi, trong đầu Trì Bối nhảy ra vô số suy nghĩ không thể nào, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có khả năng. Có rất nhiều chuyện vẫn đang trong tưởng tượng của cô, còn cần lấy được sự chứng thực của người đàn ông trước mặt.

Tần Việt: “…”

Lúc này, anh thật sự có chút nhìn không thấu trong lòng Trì Bối đang suy nghĩ gì.

Không biết cô đã biết được bao nhiêu, cũng không biết sau khi cô biết được sẽ tức giận hay là sẽ như thế nào. Tóm lại, Tần Việt không dám chắc bạn gái của mình rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Nếu như nói trong chuyện khác anh nắm chắc chín phần tâm tư của Trì Bối thì trong chuyện này lại không dám chắc phần nào cả.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trầm mặc một lúc, Tần Việt đè ép giọng nói hỏi: “Muốn biết sao?”

“Chính anh thành thật khai báo đi.” Trì Bối lẩm bẩm một tiếng, thuận thế ngồi xuống ghế sô pha, nhướng mày nhìn về phía Tần Việt: “Nếu như hôm nay em không phát hiện ra, có phải anh định tiếp tục giấu giếm không?”

“Không đâu.”

Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp để nói nhưng chưa tìm được mà thôi. Tần Việt nghĩ, đợi thêm một chút nữa, qua một thời gian nữa rồi nói.

Kết quả không ngờ tự cô phát hiện ra trước rồi.

Trì Bối cười lạnh một tiếng, không tin lời của anh.

Cô nhỏ giọng thầm thì: “Miệng của đàn ông toàn lời lừa gạt.”

Tần Việt nghe, bật cười nhìn cô: “Không lừa em.” Anh đưa tay sờ đầu cô nói: “Cũng không biết nên bắt đầu từ đâu thôi.”

Trì Bối suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Vậy thì nói xem anh nhận ra em từ lúc nào trước đi.”

Điểm này cô cảm thấy khá là dễ đi.

Nghe vậy, Tần Việt đáp lời: “Được, về văn phòng nói được chứ?”

“Được.”

Hai người quay về văn phòng, Tần Việt còn dặn dò Tống Văn Hạo hai tiếng, nói không được đi vào quấy rầy bọn họ, có chuyện phải thảo luận.

Trong lúc nhất thời Tống Văn Hạo suy nghĩ nhiều một chút, bị ánh nhìn của Tần Việt cảnh cáo nên lặng lẽ cụp về.

Anh ta vội vàng đáp lời: “Được, giám đốc Tần, tôi sẽ không quấy rầy, anh và cô Trì cứ tùy ý thảo luận.”

Trì Bối: “…”

Sao cô lại cảm thấy như cô và Tần Việt muốn làm một chút chuyện gì đó không bình thường vậy?

Có điều cô chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị Tần Việt kéo về phòng làm việc.

Hai người ngồi đối diện nhau, Tần Việt bị cô nhìn đến mức có chút bối rối, ho một tiếng nói: “Nhận ra em từ khi nào sao?”

“Ừm!”

Thật ra anh nhận ra cô từ rất lâu trước kia. Nói thật lúc đầu, Tần Việt đối với Trì Bối không phải là tình yêu nam nữ mà là tình cảm anh trai và em gái. Nếu là từ lần đầu đã có cảm giác với Trì Bối thì chẳng khác nào “cầm thú” rồi.

Năm đó cô nhóc lừa đảo này lừa anh rất nhiều lần, mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp đi tìm mình, Tần Việt khi đó thật sự không có tiền nhưng vẫn muốn chăm sóc cô, cảm giác này rất khó diễn tả. Có thể là lần đầu tiên thấy cô khóc rất đáng thương, cũng có thể là chưa từng tiếp xúc với cô bé xinh xắn như vậy, trong lòng mang tâm trạng không giống như bình thường.

Hơn nữa khi còn bé cô nói chuyện ngọt như mía lùi, luôn gọi “anh ơi”, muốn uống nước ngọt là gọi “anh ơi”, muốn ăn cũng gọi anh, lạnh cũng gọi anh. Tóm lại, nửa tháng đó Tần Việt bị cô hành hạ không nhẹ.

Điều kiện sinh hoạt của cô đã tốt từ nhỏ, Tần Việt lúc đó sống cùng bà ngoại ở trong khu nhà trọ giá rẻ*, bà ngoại lớn tuổi rồi, không thể ra ngoài làm việc, lúc đó anh cũng còn nhỏ, ra ngoài làm công không ai thuê. Cuối cùng thì bắt đầu thu đồng nát cùng với bác trai ở nhà bên cạnh, nói là nhặt ve chai thì hơi quá, nhưng quả thật bọn họ sẽ đi lục lại trong đống rác mà người khác vứt bỏ, lựa ra rương hòm sách vở, còn có những chai lọ có thể bán đi.

(*: Nguyên văn là 城中村: Để tồn tại ở các thành phố lớn với chi phí sinh hoạt đắt đỏ và tiết kiệm tiền gửi về quê, những người làm công thường tập trung thuê nhà ở các khu nhà trọ giá rẻ. Người TQ gọi những khu nhà đó là “làng trong phố” (城中村))

Cuộc sống lúc đó cực khổ, cũng thường xuyên bị người ta bắt nạt. Có đôi khi Tần Việt còn đánh nhau với người ta, bởi vì anh biết không đủ mạnh mẽ thì sẽ bị ức hiếp.

Cho nên hơi thở thô bạo trên người anh lúc đó rất đậm, là kiểu không dễ chọc. Lúc gặp được Trì Bối, cô gái nhỏ đang khóc đến tan nát cõi lòng, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, kéo ống quần của Tần Việt không cho anh đi, lớn tiếng kêu gào nói anh ơi tìm bố mẹ cho em. Tần Việt đau đầu, lúc đó đang vội về nhà nấu cơm cho bà ngoại, cho nên anh tìm cảnh sát cho Trì Bối.

Kết quả không ngờ cô gái này ngày hôm sau gan to bằng trời lại xuất hiện ở đầu ngõ, nhìn Tần Việt đang lục lọi đống rác bên cạnh, còn một mực ở bên cạnh ghét bỏ, ba la bô lô nói bẩn quá, hôi hám quá này nọ. Nhưng rõ ràng là mùi vô cùng khó chịu nhưng cô lại không đi.

Đến lúc ăn cơm trưa, cô nhắm mắt chạy theo sau lưng Tần Việt, chớp mắt gọi: “Anh ơi, em đói rồi.”

Tần Việt: “…”

Lúc ấy bản thân anh cũng là trẻ con, vừa muốn từ chối thì Trì Bối lại bắt đầu khóc, nói mình bị anh chị trong nhà ghét bỏ, bọn họ đều không thích chơi với mình, nói rất nhiều. Tần Việt nghe vào thật sự cảm thấy có chút đau lòng, anh không có anh chị em, thậm chí ngay cả bố mẹ cũng vứt bỏ anh, từ nhỏ đã bị bắt nạt mà lớn lên… lúc nghe thấy Trì Bối nói như vậy thật sự có chút khó chịu, một chút lòng thông cảm nơi đáy lòng bốc lên, nghĩ chỉ là ăn cơm trưa mà thôi, anh cố gắng miễn cưỡng một chút cũng không có vấn đề gì.

Nhưng ai biết được Trì Bối yêu cầu nhiều như vậy, ăn cơm còn muốn uống nước ngọt, bữa cơm đầu tiên Tần Việt không cho cô, nhà bọn họ cũng không có thứ đó, chỉ có nước.

Trì Bối chỉ ăn hai miếng cơm, anh cho rằng ngày hôm sau Trì Bối sẽ không tới nữa, nhưng cũng lo lắng cô sẽ đến, cho nên Tần Việt dùng tiền mà mình định dùng để mua giày để đi mua một loạt sữa canxi AD về nhà. Trong nhà không có tủ lạnh cho nên để ở trong phòng anh. Anh không mở ra, nghĩ đến nếu cô không tới thì trả lại nó.

Ngày hôm sau, Trì Bối tới.

Vượt ra ngoài dự đoán của Tần Việt, trong túi cô có nhét hai chai sữa, mừng khấp khởi nhìn Tần Việt nói: “Anh ơi, em có mang sữa tới cho anh nè, sữa này cực kỳ ngon, bữa cơm trưa chúng ta cùng nhau uống được không?”

Tần Việt lần đầu tiên gặp cô bé bỏ nhà đi còn cầm theo sữa.

Anh đã đồng ý, nhưng không uống sữa, hai chai đều bị cô uống hết.

Càng về sau, mỗi một ngày cô đều đến tìm mình, còn cằn nhằn hỏi Tần Việt vì sao không đi học, nói cái gì mà anh nên đi học, chị cô đều đi học thế nào thế nào, dáng vẻ mới năm sáu tuổi, dạy bảo người ta như bà cụ non.

Tần Việt không nói cho cô biết, anh có đi học, chỉ là khi đó đang là kỳ nghỉ đông mà thôi.

Sau đó hai người trao đổi rất nhiều, Trì Bối còn nói để bố của cô giúp anh, đưa anh đi học các loại. Kết quả có một buổi trưa, cơ thể của bà ngoại Tần Việt không tốt, anh đến bệnh viện. Sau khi từ bệnh viện trở về đã là buổi tối rồi. Anh đoán Trì Bối có thể tới tìm mình, nhớ ra được chỗ ở mà cô nói với mình, tìm đến đó.

Lúc đi đến khu vực đó, Tần Việt bỗng nhát bước chân.

Đứng lặng trước mặt anh là từng dãy biệt thự, anh không vào được, cũng tuyệt đối không thể bước vào.

Sau đó, Trì Bối không tới nữa, anh lại qua đó tìm hiểu mới biết được cô về nhà rồi, không chào hỏi tiếng nào đã đi.

Lại sau đó nữa, Tần Việt tiếp tục trải qua cuộc sống của mình, nhưng anh biết tên công ty nhà Trì Bối từ trong miệng cô nói ra, nửa tháng cô ở cùng Tần Việt, chuyện gì của mình cũng ba la bô lô nói ra hết.

Cũng không hiểu là xảy ra chuyện gì, sau khi Trì Bối đi, Tần Việt đột nhiên bắt đầu học tập nghiêm túc, trước kia tuy cũng có học nhưng là cà lơ phất phơ không nghiêm chỉnh, thành tích là kiểu không cao không thấp.

Đến sau này tốt nghiệp cấp hai, Tần Việt còn thi đậu Nhất Trung của thành phố bọn họ với thành tích cao nhất.

Lại sau đó, con đường tương đối thuận lợi hơn một chút. Sau khi tốt nghiệp cấp 3 thi lên đại học thì ở tại thành phố của Trì Bối.

Lúc ấy thật ra đã có một ý nghĩ, muốn hỏi cô nhóc đó xem mấy bữa cơm nợ mình khi nào thì trả, đương nhiên cũng muốn nói với cô một tiếng không phải là mình cố ý đến đây, là bởi vì có việc tiện ghé qua thôi.

Tần Việt của thời đại học nổi bật và ưu tú.

Có điều anh không có quá nhiều tâm tư trong chuyện khác, chỉ có kiếm tiền… kiếm thêm tiền.

Lúc nhà Trì Bối xảy ra chuyện, cô đang học cấp hai. Lúc ấy Tần Việt đang học đại học, việc đầu tiên sau khi biết chuyện là muốn giúp đỡ, nhưng vốn dĩ là không biết bắt đầu từ đâu.

Cũng vào lúc đó, anh đột nhiên ý thức được năng lực của mình quá kém, trước kia chỉ muốn kiếm tiền, chưa từng nghiên cứu sâu.

Mãi đến khi thật sự có chuyện mới phát hiện ra mình vốn dĩ cũng không có bất kỳ đất dụng võ gì. Tần Việt và chị gái Trì Bối cùng tuổi nhau, hai người không học cùng một trường, nhưng trường học ở đối diện nhau.

Cũng vào lúc đó, lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt người thân của Trì Bối.



Lại sau đó, công ty nhà Trì Bối khôi phục lại nề nếp, mặc dù bởi vì bố mẹ cô qua đời mà xảy ra sự thay đổi rất lớn, nhưng Trì Bảo mạnh mẽ chống đỡ được. Khi đó quan hệ của Tần Việt và giám đốc Úy khá tốt, cũng từng giúp đỡ ông ta, giám đốc Úy nói chỉ cần anh mở miệng, ông ta sẽ giúp đỡ lại. Về sau anh có đi tìm giám đốc Úy, bởi vì đủ thứ nguyên nhân Tần Việt còn ký một hợp đồng không bình đẳng ở chỗ giám đốc Úy, bán mạng cho công ty ông ta.

Lúc ấy không nói được vì sao lại muốn giúp cô, có thể là không muốn thấy cô khóc, cũng có thể là bởi vì một vài nguyên nhân khác. Tóm lại là tự nhiên có thêm một phần chú ý tới Trì Bối.

Sau đó, lúc cô học cấp 3 thì Tần Việt tốt nghiệp đại học, cũng quen biết Trì Bảo rồi bắt đầu gửi đồ cho Trì Bối. Lúc đó vẫn còn nghèo, đồ gửi đi không nhiều, chỉ gửi vào lễ Giáng sinh và sinh nhật, năm cô học lớp mười và mười một, ngày quốc tế thiếu nhi anh cũng tặng.

Trì Bảo biết nhưng giấu giếm Trì Bối. Cho nên chuyện này bị giấu giếm nhiều năm như vậy.

Nếu như nói động lòng với Trì Bối lúc nào thì có lẽ là vào lúc cô tốt nghiệp cấp ba Anh nhìn thấy hình của cô trong vòng bạn bè, lúc ấy đã có tình cảm không bình thường, hơn nữa mấy người biết được chuyện cũng hỏi anh, vì sao chỉ đối xử đặc biệt với Trì Bối, nếu thật sự vì chuyện khi còn bé thì cũng nên sớm qua đi rồi.

Nhưng sự chú ý của anh đối với Trì Bối lại không vơi đi một chút nào.

Sau này… sau khi phát hiện ra tâm tư của mình, Tần Việt cũng không che giấu.

Thật ra Trì Bảo cũng cảm nhận được, cô ấy không ngốc, một người đàn ông tốt đủ kiểu với em gái mình, nếu nói không có tâm tư khác chắc chắn cô ấy chẳng tin. Chỉ là cô hiện tại chỉ có một người thân là em gái, bảo vệ nâng niu trong tay, còn rất nghiêm túc nói chuyện với Tần Việt.

Bảo anh trước khi Trì Bối tốt nghiệp thì đừng quấy rầy, cuối cùng dưới yêu cầu của Tần Việt, đổi lại thành không quấy rầy trước khi vào học đại học năm tư.

Cho nên cô vừa đến thực tập, người này lập tức ra tay.

Thật ra Trì Bối có rất nhiều người theo đuổi, cấp 3 và đại học đều có, thời cấp 3 Tần Việt lấy cái cớ cô là em gái mình để đuổi người đi, sau khi cô lên đại học rồi biết được suy nghĩ chân chính của mình đối với cô thì càng không nể mặt chút nào mà chặt đứt tâm tư của mấy người kia.

Mỗi bạn học nam có ý đồ tiếp cận, làm quen với Trì Bối đều sẽ bị Tần Việt hoặc Trì Bảo mời đi nói chuyện.



Nói đến đây, Tần Việt giống như đào cái hố cho cô, chờ cô nhảy xuống.

Trì Bối nghe xong thật ra có chút sợ hãi.

Nhưng lại cảm thấy đau lòng hơn, nhiều năm như vậy, anh bảo vệ sau lưng cô, chưa từng để cô biết, tình cảm như vậy, thực sự cô không biết nên đáp lại như thế nào.

Sau khi nói xong, trong văn phòng yên tĩnh hồi lâu.

Tần Việt không dám nói lời nào, lúc trước anh đã từng nghĩ, nếu Trì Bối hỏi thì sẽ nói ra toàn bộ cho cô biết, về phần cô nghĩ thế nào, anh hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Nhưng có một điểm rất quan trọng, bất kể là Trì Bối có phản ứng gì, mắng mình hay là đánh mình, anh đều chấp nhận. Anh chính là người như vậy, nhất định phải có được cô.

Anh nhìn vẻ mặt của Trì Bối, trầm mặc một hồi sau hỏi: “Trì Bối.”

“Anh đừng nói.” Trì Bối nói: “Em cần yên tĩnh một chút.”

Tần Việt dừng lại một chút, trầm thấp “ừm” một tiếng.

Một lúc sau, Trì Bối ngước mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh cứ vậy mà chắc chắn… em sẽ thích anh?”

Nghe vậy, Tần Việt cười, giữa lông mày đều là sự tự tin: “Cũng từng có lúc không tự tin.”

Nhưng anh biết một chút tâm tư đó của Trì Bối, cũng biết làm thế nào để bắt người lại.

Trì Bối: “…”

Cô hiểu rồi, Tần Việt từng hoài nghi, nhưng càng nhiều hơn chính là tự tin đối với bản thân. Cũng đúng, người đàn ông ưu tú như anh, phụ nữ sao lại không động lòng. Chỉ cần trong lòng chưa nhớ thương ai thì chẳng người nào chống đỡ được sức hấp dẫn của Tần Việt.

Đến lúc này Trì Bối vẫn cảm thấy không thể tin được.

Sao cô lại ngốc như vậy, không nhận ra Tần Việt chứ?

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đối diện: “Lần đầu tiên anh đã nhận ra em rồi?”

“Ừm, hồi cấp hai, không thay đổi nhiều.”

Lúc đó cô vẫn là một cô gái nhỏ hồn nhiên ngây thơ, dáng vẻ xinh xắn, ăn mặc xinh đẹp, vẫn tốt bụng như cũ, không có tâm tư sâu xa gì.

Trì Bối: “…”

Cô lườm Tần Việt một cái: “Anh và chị em thật quá đáng!”

Nghĩ đến, cô có chút tức giận: “Mặc dù em không nhận ra anh trước là lỗi của em, nhưng anh và chị em cũng không thể giấu giếm em lâu như vậy được.” Trì Bối ba la bô lô nói: “Em… anh không lo sự nỗ lực của anh không lấy được sự hồi đáp sao?”

Tần Việt cười, ánh mắt sáng rực nhìn qua cô nói: “Đối với em, không có hồi báo thì sao chứ?”

Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ nhận bất kỳ hồi báo nào nơi Trì Bối, khi còn bé là như vậy, hiện tại cũng là như thế.

Mi mắt Trì Bối run lên, bị Tần Việt làm cho ngây ngẩn cả người. Cô biết Tần Việt thích mình, nhưng cho tới bây giờ cô không biết, người này bỏ ra nhiều công sức với mình như vậy, phí hết nhiều tâm tư như vậy. Anh thậm chí còn đồng ý với yêu cầu của Trì Bảo, nói cái gì mà cho cô thời gian đại học tự do, cho nên xưa nay không xuất hiện trước mặt mình.

Cô nghĩ đến những thứ này bỗng cảm thấy trong lòng nhen nhóm cảm xúc khó chịu và kỳ lạ.

Cô nhìn về phía Tần Việt, lúc Tần Việt cho rằng cô sắp nổi giận với mình, Trì Bối đột nhiên hỏi: “Vì sao anh lại nghe lời chị em như vậy?”

“Hửm?”

“Cấp 3 thì cũng thôi, vì sao lên đại học còn không đến?” Cô trừng mắt nhìn, nằm nhoài trên bàn hỏi: “Em cũng thành niên rồi, không cần nghe lời chị của em nữa đâu.”

Tần Việt: “…”

Anh cười, kéo lấy người ngồi trên đùi mình, thấp giọng hỏi: “Muốn anh đi tìm em khi em lên đại học?” Anh cúi đầu, cọ cọ chóp mũi của Trì Bối, đến gần hôn một cái nói: “Sợ ảnh hưởng đến việc học tập của em, lúc đó công ty còn rất bình thường.”

Khi đó vừa bắt đầu không bao lâu, mặc dù triển vọng không tệ nhưng hoàn toàn không tốt như hiện tại.

Anh muốn cho cô thứ tốt nhất.

Trì Bối lẩm bẩm một tiếng, hai người nhìn nhau: “Mặc dù hôm nay anh nói thật với em, nhưng em vẫn có chút tức giận.”

Tần Việt gật đầu, hiểu rõ.

“Vậy anh dỗ em được không? Muốn anh dỗ thế nào mới không giận?”

“Cái này phải tự anh nghĩ, nào có ai đi hỏi chứ.”

Tần Việt cười, nâng mặt cô hôn lên, giọng nói khàn khàn: “Nhà chúng ta không bình thường, bạn gái nói cái gì thì làm cái đó… phải hỏi.”

“Anh sợ bạn gái tức giận.”

Trì Bối “a” lên một tiếng, đón nhận nụ hôn của anh, muốn đẩy người ra nhưng lại không nỡ.

Cô trừng mắt nhìn, dứt khoát nhắm mắt lại nhận lấy mọi thứ anh cho.

Hình như, không có gì phải tức giận cả.

Anh sắp đặt và tính toán thật nhiều, nhưng cô vui vẻ chịu đựng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.