Ôm Một Cái Nha!

Chương 65



Lúc Trì Bối ôm hoa đi đến văn phòng của Tần Việt đã nhận được không ít ánh mắt chú ý.

Thật ra lúc anh trai tặng hoa xuất hiện ở dưới lầu đã gây ra sự náo động không nhỏ, nơi này đa số đều là nhân viên của Thần Việt, hơi có chút gió thổi cỏ lay là mọi người đã truyền đi trong nhóm Wechat công ty rồi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thần Việt quản lý nghiêm ngặt, mỗi một người ra vào đều sẽ cần đăng ký các loại, lúc anh trai tặng hoa đến dưới lầu đã làm đăng ký, lễ tân thậm chí còn hỏi thăm anh ta tặng hoa cho ai. Anh ta nói ra tên Trì Bối, người vừa đi, em gái ở lễ tân đã bắt đầu nói chuyện này trong nhóm nhân viên không có quản lý và ông chủ.

[A a a a a a vừa rồi có một anh trai ôm một bó hoa hồng rất lớn đi vào thang máy, mọi người biết hoa đó là tặng cho ai không?]

[Ai tặng cho ai vậy??? Tò mò quá, có chụp hình lại không???]

[Là giám đốc Tần tặng cho Trì Bối đó, hu hu không ngờ giám đốc Tần là một người đàn ông lãng mạn như thế, mẹ ơi, hâm mộ Trì Bối thêm rồi.]

[Khỏi phải nói, lần trước tôi còn gặp được giám đốc Tần và Trì Bối ở trên đường, bình thường hai người này hẹn hò quá ngọt ngào, lúc đó còn cùng nhau ăn một ly kem đấy. Mấy người có thể tưởng tượng được không? Người đàn ông như giám đốc Tần của chúng ta cùng một cô gái tay trong tay ăn kem trên đường, lúc ấy tôi nhìn thấy cũng khiếp sợ luôn.]

[Hu hu hu hu tôi ghen tị quá, tình yêu của người ta.]

[A a a a sao giám đốc Tần có thể tuyệt vời như thế chứ!!!]

[Báo cáo tiến độ mới nhất, tôi nhìn thấy Trì Bối nhận lấy hoa, nhấn tầng thang máy của văn phòng giám đốc Tần.]

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

[Woa! Muốn đi nhìn trộm qua đi!!!!!!]

[Chị gái phía trên chị đi đi, tiện cho chúng tôi một vài hình ảnh.]

[Tôi bị điên sao, chụp lén rồi ngày mai tôi còn có thể xuất hiện ở công ty sao!!]



Một đám người tranh thủ nói chuyện trong nhóm vô cùng náo nhiệt.

Trợ lý Tống nhìn tin nhắn trong nhóm, yên lặng tắt điện thoại, đi đến văn phòng của Tần Việt gõ cửa một cái, nhìn về phía người đàn ông bên trong báo cáo: “Giám đốc Tần, bạn gái của anh đi lên đây rồi, có lẽ một phút nữa sẽ xuất hiện.”

Tần Việt ngước mắt, nhìn chằm chằm trợ lý của mình một cái, gật đầu nói: “Đã biết.”

Nói xong anh đứng dậy đi ra phía bên ngoài, thuận tiện dặn dò Tống Văn Hạo đôi câu: “Không có chuyện gì quan trọng thì buổi sáng đừng đến tìm tôi.”

Trợ lý Tống ngầm hiểu: “Tôi hiểu.”

Anh ta nói xong, không chỉ đi ra ngoài mà còn thuận tiện ôm một xấp tài liệu đi xuống lầu dưới, sắp xếp không gian thoáng đãng cho Tần Việt.

Tần Việt: “…”

Đã đến lúc tăng thêm tiền lương cho trợ lý Tống rồi, tiền thưởng cuối năm nay cũng có thể thêm gấp đôi.

Bản thân Trì Bối cũng có ý định tìm Tần Việt, sau khi nhận được hoa thật ra cô muốn thu liễm lại ánh mắt của mình, không thể quá vui vẻ được.

Nhưng sau khi thử một chút, Trì Bối cảm thấy hình như không làm được.

Cô thật sự vui vẻ, vốn dĩ bản thân đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Không thể bởi vì người và việc không quan trọng mà đi giận dỗi Tần Việt, sự thật chứng minh Trì Bối ngốc nghếch đi cáu kỉnh làm loạn, cả đêm còn không ngủ ngon.

Cho nên lúc nhìn thấy hoa thì càng muốn đến tìm Tần Việt xin lỗi.

Cô là kiểu người biết sai sẽ thay đổi, biết là mình già mồm và hẹp hòi, cho nên muốn nhân cơ hội mà xin lỗi và thay đổi. Một người đàn ông cao ngạo như Tần Việt đã tìm bậc thang cho mình bước xuống rồi, cô càng không thể kiêu ngạo quá đáng như vậy được.

Chỉ có điều Trì Bối không ngờ tới Tần Việt sẽ tặng hoa cho cô. Tuy nói cô từng được tặng hoa rất nhiều lần, nhưng chính thức tặng ở công ty như thế này thì vẫn là lần đầu.

Phụ nữ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lòng hư vinh, lúc bình thường Trì Bối không cần Tần Việt làm rầm rộ chuyện yêu đương bọn họ ở công ty, cũng không cần gióng trống khua chiêng dính lấy nhau, nhưng thỉnh thoảng làm một lần có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô.

Cô không phải là thần tiên, cũng có hư vinh.

Hoa mà lần này giám đốc Tần tặng đúng lúc thỏa mãn loại tâm tình đó của cô.

Cô cảm thấy bản thân được coi trọng, cũng khiến những người khác xem trọng tình yêu của hai người thêm một phần.

Thật ra yêu đương đều phải như thế, phụ nữ cho đàn ông thể diện, đàn ông thỉnh thoảng vẫn thỏa mãn một chút lòng hư vinh kia của phụ nữ, hư vinh cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần không nặng là được.

Trì Bối cũng có một chút xíu, nhưng bình thường cũng sẽ không biểu hiện ra.



Cô cúi đầu ngửi mùi thơm của hoa, hoa hồng còn rất mới, có vẻ như là vừa hái xuống.

Trì Bối ngẩng đầu nhìn thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, chân của cô còn chưa bước ra đã nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên cạnh, một tay đút túi đang nhìn mình.

Cô ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Tần Việt đã đưa tay kéo cô ra ngoài.

“Sao lại lên đây?”

Trì Bối sửng sốt một chút, lúc này mới hỏi: “Sao anh biết là em tới?”

Nghe vậy, Tần Việt nhướng mày nói: “Trợ lý Tống nói với anh.”

Anh không nói dối.

Trì Bối: “…”

Cô bật cười, nhìn Tần Việt một cái nói: “Em còn tưởng rằng anh sẽ nói là tự mình đoán được đấy.”

Tần Việt đưa tay, kéo người ôm vào trong ngực bước đi, vừa đi vừa nói: “Không nói dối em, cái này quả thật là trợ lý Tống nói.”

Dù sao thì trong lòng Tần Việt vẫn chưa thể đoán chuẩn tâm trạng của bạn gái mình.

Xem xét tối hôm qua, Trì Bối có vẻ rất tức giận, hai người yêu đương thời gian dài như vậy, đó là lần đầu tiên anh bị cho ngủ ở thư phòng. Cả một đêm, Tần Việt đều suy nghĩ cơn thịnh nộ của Trì Bối rốt cuộc nghiêm trọng cỡ nào.

Trì Bối cười, liếc ánh một cái, đưa hoa cho Tần Việt ôm: “Sao anh đột nhiên lại nhớ tới việc tặng hoa cho em?”

Tần Việt dừng lại một chút, nhìn cô: “Không thích?”

“Thích chứ.” Trì Bối nói: “Chỉ là không ngờ anh lại đột nhiên tặng hoa.”

Ngay tại lúc này, Tần Việt cực kỳ biết dỗ dành bạn gái vui vẻ.

Anh gật đầu nói: “Muốn tặng thì tặng, em là bạn gái của anh, mỗi ngày tặng hoa cho em cũng không đủ, nếu em thích thì sau này ngày nào cũng tặng.”

“Đừng.” Trì Bối vội vàng từ chối, cô cong cong khóe miệng nói: “Mặc dù em rất thích, cũng rất hưởng thụ cảm giác anh tặng hoa, thế nhưng mỗi ngày thì không cần, hơi quá mức.”

Mỗi ngày tặng hoa thì quá làm màu và lãng phí rồi, nhưng thỉnh thoảng một hai lần thì Trì Bối cảm thấy được. Giữa các cặp đôi, bất kể là yêu đương bao lâu thì đều cần một chút việc điều chỉnh tình cảm nho nhỏ.

Ngồi trong văn phòng của Tần Việt, Trì Bối nhìn anh đi tìm hai cái bình hoa, sau khi cắm hoa vào thì không nhịn được cười nữa.

“Cười cái gì?”

Trì Bối ngước mắt nhìn anh, nhạt giọng nói: “Chỉ là muốn cười thôi.”

Cô đứng dậy đứng bên cạnh Tần Việt, mắt không chớp mà nhìn anh đang hí hoáy với mấy bông hoa, thấp giọng hỏi: “Anh biết làm sao?”

Tần Việt bày ra bộ dạng nghiêm túc nghiên cứu.

Tần Việt ngước mắt nhìn cô một cái: “Không biết cho lắm.”

Nhưng thật ra cũng biết một chút, anh thuộc kiểu người nhìn thấy là sẽ học được, mặc dù nói đàn ông cắm hoa không tốt lắm, nhưng có thể hiểu biết thêm một chút thì càng tốt.

Có nhiều kỹ năng thì khả năng tồn tại cao, đó chính là đạo lý.

Anh chỉ hơi hiểu một chút phần da lông bên ngoài thôi.

Trì Bối cong cong môi: “Em không biết làm.”

Tần Việt cắm hoa xong mới quay đầu nhìn cô: “Không xuống dưới làm việc sao?”

Trì Bối giật mình ngẩn ra: “Anh đuổi em về làm việc à?”

Tần Việt: “…”

“Không có.”

Sao anh lại đuổi bạn gái mình về làm việc chứ, anh còn ước gì cả ngày Trì Bối đều ở lại trong phòng làm việc của mình ấy chứ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần Việt đi về phía trước bàn làm việc, Trì Bối đi qua theo, bị anh thuận thế kéo vào ngồi trong l.ồng ngực mình. Hai người nhìn nhau, một hồi lâu sau, Trì Bối đưa tay ôm cổ anh nũng nịu: “Em xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi?” Tần Việt buồn cười vuốt vuốt tóc cô, nhạt giọng nói: “Chuyện này anh cũng có lỗi, em nói đúng, cái gì anh cũng ủ ở trong lòng.”

Đây quả thật là vấn đề về tính cách, hơn nữa Tần Việt không phải là loại đàn ông cái gì cũng nói ra miệng, điều đó không phù hợp với tính cách của anh. Mặc dù tính cách con người đều là tự mình thiết lập cho bản thân, nhưng tính cách anh chính là như thế, trước kia chưa gặp được Trì Bối, tính cách Tần Việt thật ra còn khó chịu hơn.

Trước kia hội bạn tụ họp lại với nhau đã từng thảo luận, nói đắc tội với ai cũng không thể đắc tội Tần Việt và Hoắc Gia Hành, hai người này đều là người không hay nói nhưng sẽ yên lặng ghi thù người ta. Thật ra Hoắc Gia Hành còn được, người không thể đắc tội nhất chính là Tần Việt.

Tần Việt từ nhỏ đến lớn đã hoang dã, quy tắc làm việc của anh vốn không theo khuôn phép gò bó nhiều. Trước kia có người từng hãm hại anh một lần, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng Tần Việt sẽ yên lặng chịu sự thiệt thòi này, dù sao thì lúc ấy anh không nói với bất kỳ ai về bất mãn của mình.

Kết quả mấy tháng trôi qua, Tần Việt im hơi lặng tiếng trừng trị kẻ đó một trận, nếu không phải biết anh từng chịu thiệt thì mọi người thậm chí còn không hiểu ra sao.

Người này chính là như vậy, bản thân có thể chịu thiệt thòi, nhưng đã chịu thiệt rồi thì nhất định sẽ trả lại gấp bội. Hơn nữa còn là hành động lặng yên không một tiếng động, không biểu hiện ra điều gì.

Đàn ông như vậy, trên thực tế là “xấu xa” nhất.

Nhưng sự xấu xa này của anh sẽ không dùng trên người Trì Bối.



Trì Bối hắng giọng, vùi đầu vào chỗ cổ anh cọ cọ, thấp giọng nói: “Không nên bởi vì một vài người không quan trọng mà tức giận với anh.”

Cô bĩu môi nhìn về phía Tần Việt: “Tối hôm qua anh có ngủ ngon không?”

“Không.” Tần Việt ôm chặt hơn, nhạt giọng nói: “Bản thân anh cũng có vấn đề, có chuyện thì nói ra giải quyết là được, rồi sẽ không sao nữa.”

Anh nhìn Trì Bối: “Bây giờ còn tức giận không?”

“Không.” Trì Bối nói: “Sớm đã hết rồi.”

Từ tối hôm qua ngủ không ngon thật ra đã không tức giận nữa. Nhưng cho tới hôm nay mới được Vu Tòng Hạm khai thông.

Sau khi hai người nói chuyện, còn ở trong phòng làm việc dính nhau một hồi lầu, Trì Bối mới nghĩ đến phải quay về làm việc.

Tần Việt nhìn thời gian, nói thẳng: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, chỉ hơn mười phút nữa, ở lại thêm một lúc đi.”

Trì Bối: “…”

Mười mấy phút sau đó, cô bị Tần Viết nhấn trên bàn làm việc mà hôn… giống như là làm hết một lần chuyện tối hôm qua chưa làm.

Cô thuận thế ôm lấy cổ Tần Việt, chủ động dâng hiến nụ hôn xin lỗi.

Hai người hôn đến khó bỏ khó rời, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau… bầu không khí trong văn phòng cũng dần dần nóng lên, rất lâu sau, bên tai lưu lại tiếng th.ở dốc của Tần Việt, sắc mặt Trì Bối ửng đỏ, đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt, giọng nói yêu kiều mềm mại: “Tần Việt.”

“Hửm?” Tần Việt cúi đầu, cọ cọ chóp mũi cô, cúi đầu hôn một cái lên mắt cô: “Đói không?”

Trì Bối giật mình ngẩn ra, chủ động hôn khóe miệng anh một cái, nhỏ giọng nói: “Không đói, nhưng đến giờ ăn cơm trưa rồi.”

Cô lên đây lâu như vậy rồi, nếu thật sự còn đi xuống dưới với vẻ mặt bất bình thường này thì đoán chừng ngày mai cả công ty sẽ lan truyền chuyện cô ở trong văn phòng Tần Việt làm gì đó mất. Mặc dù Trì Bối không để ý chút nào đến ánh mắt của người ngoài, nhưng dù sao cũng là trong công ty, Tần Việt vẫn là ông chủ, mình vẫn là nhân viên, cần phải chú ý một chút đến lời đồn.

Mặc dù…

Cô cũng đến làm việc.

Tần Việt cúi đầu hung hăng m.út khóe miệng của cô một cái, cắn răng nói: “Vậy em còn trêu chọc anh?”

Trì Bối: “…”

Sao cô biết được Tần Việt không chịu được sự trêu chọc như thế chứ? Cái này không thể trách mình mà.

Cô chột dạ cúi đầu, đẩy người một cái: “Nhanh lên, phải đi ăn cơm rồi.”

Tần Việt hít sâu, dùng sức nhéo vành tai nóng lên của cô một cái, “ừm” một tiếng: “Được.”

Không bao lâu sau, hai người từ văn phòng đi ra ngoài, quang minh chính đại dắt tay nhau đi đến nhà ăn ăn cơm.

Trì Bối vẫn ngại ngùng, nhưng vẫn đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người để cùng Tần Việt ăn cơm trưa rồi mới ỉu xìu trở về phòng làm việc của mình.

Mấy ngày sau đó, hai người không dính lấy nhau, họp thường niên sắp tới rồi, Tần Việt tương đối bận rộn, mỗi ngày chỉ nói chuyện phiếm vài lời trên điện thoại.

Trì Bảo cũng đã về, Trì Bối đương nhiên là chuyển về nhà ở với chị gái. Cũng may là Trì Bảo khá thoáng, sẽ không quản thúc Trì Bối quá nhiều, thỉnh thoảng chỉ nói một hai câu chứ cũng không nhiều.

Mãi đến ngày thứ sáu, cuộc họp thường niên mà mọi người mong chờ đã lâu rốt cuộc cũng đến rồi.

Buổi sáng, Tần Việt gọi điện thoại cho Trì Bối nói là tới đón cô.

Trì Bảo đi ngang qua bên cạnh, vừa lúc nghe thấy nên hỏi: “Họp thường niên của Thần Việt có hoạt động gì em biết không?”

Trì Bối sửng sốt một chút, lắc đầu: “Em không biết.”

Cô có thể biết cái gì chứ.

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Tiểu Bối: Em không biết gì cả. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.