Ôm Một Cái Nha!

Chương 66



Hai người im lặng nhìn nhau, đến cuối cùng Trì Bảo cũng không nói gì, chỉ cho Trì Bối một ánh mắt ý tứ sâu xa, để bản thân cô tự hiểu.

Trì Bối: …

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô thật sự không biết gì cả mà.

Có điều cô biết sơ là mỗi một cuộc họp thường niên của Thần Việt đều tổ chức vô cùng xuất sắc, hơn nữa các loại phần thưởng đều vô cùng lớn, khiến không ít nhân viên ôm lòng chờ đợi.

Tham gia cuộc họp thường niên này, ai mà không muốn trúng một phần thưởng lớn mang về nhà chứ. Bản thân Trì Bối cũng nghĩ, trước đó cô còn hỏi dò Tần Việt có thưởng lớn cái gì không. Cô chỉ biết được có cái gì mà chuyến du lịch gia đình, còn có giải thưởng tiền mặt, điện thoại, máy tính các thể loại, đương nhiên phần thưởng tương đối nhỏ hơn một chút chính là sản phẩm mà Thần Việt tự nghiên cứu ra.

Nhưng bất kể là loại nào, có thể trúng thưởng thì vận may đã rất tốt rồi.

Bản thân Trì Bối vẫn rất mong đợi, có điều cô không muốn trúng giải thưởng lớn, cô chỉ muốn trúng một giải thưởng nho nhỏ, chứng thực vận may của mình một chút.

Mãi đến sau khi Tần Việt tới đón cô lên xe, Trì Bối cũng chưa nghĩ ra họp thường niên tối nay rốt cuộc có cái gì, cô nghĩ chẳng lẽ lại có tiết mục gì đó đặc biệt sao?

Nghĩ đến, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Giám đốc Tần.”

Tần Việt nhướng mày, kinh ngạc liếc nhìn bạn gái mình một cái: “Có lời gì muốn nói với anh sap?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trì Bối gật đầu: “Có, họp thường niên năm nay của Thần Việt có khâu gì đặc biệt không?”

Nghe vậy, Tần Việt hơi có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Phải biết rằng tính cách Trì Bối là loại chuyện không liên quan tới mình thì kệ nó đi, chỉ cần không liên quan gì tới mình, có đôi khi thậm chí là chuyện liên quan tới mình cô cũng không quan tâm lắm. Cô không để ý chút nào đến mấy bát quái linh tinh và sắp xếp bố trí này.

Trì Bối “ồ” một tiếng, cúi đầu chơi điện thoại nói thầm: “Chị em hỏi em biết họp thường niên của Thần Việt có hoạt động gì không, em không trả lời được.”

Tần Việt nghe xong thì yên tâm rồi.

“Không có hoạt động gì đặc biệt, cũng giống như mấy năm qua.”

Trì Bối “à” một tiếng, bĩu môi một cái: “Vậy chúc giám đốc Tần họp thường niên tối nay của Thần Việt mọi thứ thuận lợi nha.” Trì Bối cười hì hì: “Thuận tiện cho em trúng thưởng được không?”

Tần Việt bật cười, gật đầu nói: “Để xem vận may của bạn gái.”

“Không thể cho em đi cửa sau sao?”

Đuôi lông mày của Tần Việt nhướng lên một cái, trầm giọng nói: “Cũng không phải là không thể.”

Cửa sau gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra cho Trì Bối.

Trì Bối suy nghĩ một chút, nhíu mũi một cái: “Thôi được rồi, em phải tin tưởng vận may của mình.”

Cô cảm thấy vận may của mình mặc dù không tính là quá tốt nhưng thật sự cũng không tệ.

Tần Việt cười: “Được, anh tin tưởng vận may của em.”

“Ừm ừm.”

Hai người trò chuyện, không bao lâu đã đến studio bên kia của Tần Trác. Trì Bối phải trang điểm làm tóc trước, loại họp thường niên này của Thần Việt ấy à, nếu như cô là nhân viên bình thường có lẽ cũng chỉ trang điểm mặc váy xuất hiện là được, nhưng hôm nay không giống như vậy, cô phải cùng Tần Việt xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên Tần Việt chính thức giới thiệu cô với mọi người.

Mặc dù nhân viên công ty đều biết quan hệ yêu đương của hai người, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói, những thành viên ban giám đốc kia vẫn chưa quen thuộc với Trì Bối. Loại chuyện này cần Tần Việt chủ động giới thiệu làm quen, bọn họ mới có thể thừa nhận, mới có thể chú ý đến.

Quy tắc trên xã hội chính là như thế.

Kỹ năng chuyên nghiệp của Tần Trác rất tốt, khiến Trì Bối không quá khoa trương, nhưng thật sự làm nổi bật lên làn da và bộ váy ngày hôm nay của cô.

Bản thân chiếc váy đã là một bầu trời sao được thiết kế riêng cho cô, mà còn là dáng thắt eo, tóc của Trì Bối được vấn lên làm lộ ra xương quai xanh tinh xảo và bả vai phía sau lưng, làn da trắng bất kể lộ ra chỗ nào cũng đẹp.

Bởi vì cơ thể Trì Bối nhỏ xinh, nhìn tổng thể trang nhã lại xinh đẹp.

Tóm lại chính là vô cùng hoàn mỹ.

Tần Việt vẫn luôn biết bạn gái mình xinh đẹp, nhưng mỗi một lần Trì Bối trang điểm đi ra, anh chắc chắn không nén được cảm giác kinh ngạc.

Trì Bối nhìn mình trong gương, nói thật cô cũng có chút ngạc nhiên. Bình thường cô quả thật biết cách ăn mặc, không giống cô gái học tự nhiên không thích ăn diện, ngược lại cô cũng yêu cái đẹp, con gái học tự nhiên và việc yêu cái đẹp hoàn toàn không có chút xung đột nào, con gái học tự nhiên cũng có trái tim thiếu nữ, cũng sẽ thích chưng diện.

Thường ngày đi làm cô đều trang điểm để phô bày ra tinh thần diện mạo tốt nhất.

Nhưng bây giờ nhìn mình trong gương cô vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc… Không giống với mình bình thường trang điểm nhạt, Trì Bối này hình như xinh đẹp hơn.

Cô quay đầu, nhìn về phía Tần Việt cười có chút mất hồn.

“Tần Việt.”

Tần Việt hoàn hồn, ánh mắt sáng rực nhìn bạn gái mình, đi về phía cô.

Hai người mắt nhìn mắt cười một tiếng, Tần Việt cúi đầu nhìn phần cổ lộ ra ngoài của cô, nhìn về phía Tần Trác: “Dây chuyền đâu?”

Trì Bối suy nghĩ một chút, kéo cánh tay Tần Việt lại nói: “Em không muốn đeo sợi dây chuyền này.”

“Hửm?” Tần Việt có chút ngoài ý muốn, nhìn cô.

Trì Bối nhỏ giọng nói: “Em muốn đeo sợi dây chuyền vỏ sò lần trước anh tặng em có được không?”

Cô rất thích sợi dây chuyền đó, hơn nữa luôn cảm thấy sợi dây chuyền vô cùng hợp với mình, cộng thêm là do Tần Việt tặng nên cô càng thêm thích.

Nghe vậy, Tần Việt chân thật cười. Anh im lặng cong cong khóe môi, gật đầu đồng ý: “Được.”

Anh cầm lấy sợi dây chuyền mà trước đó Trì Bối mang theo, thật ra cô vẫn luôn đeo, nhưng vừa rồi trang điểm làm tóc nên gỡ xuống. Tần Việt đứng sau lưng cô, cầm sợi dây chuyền đeo lên cho cô.

Ngón tay anh có chút lành lạnh, Tần Việt không nhanh không chậm đeo lên cho bạn gái mình, lòng bàn tay thô ráp kề sát da thịt nhẵn nhụi chỗ cổ của cô khiến cơ thể Trì Bối run rẩy từng đợt.

“Tần Việt…” Giọng nói của cô hơi run lên, ngước mắt nhìn qua hai người trong gương.

Tần Việt đang đứng sau lưng cô, dán vào cơ thể cô, nhìn trong gương giống như hai cơ thể dính vào nhau, nhìn vừa ngọt ngào lại mờ ám, không từ ngữ ngọt ngào lãng mạn nào đủ để miêu tả bọn họ lúc này.

Vô cùng xứng đôi.

Mà Tần Trác và nhân viên làm việc khác, khi nhìn thấy hai người dính nhau đã tự động biến mất, để lại cho bọn họ một mảnh không gian này.

“Hửm?” Tần Việt nghiêng nghiêng đầu, kề sát gương mặt cô đáp lời: “Muốn nói cái gì?”

Trì Bối bị anh trêu chọc đến mặt đỏ tới mang tai, còn có chút bối rối: “Anh có thể nhanh lên không?” Cô thúc giục: “Anh chậm quá đi.”

Tần Việt nhướng mày, trầm thấp cười một tiếng, dán bên tai cô lẩm bẩm: “Không vội, tối nay chúng ta có nhiều thời gian.”

Trì Bối: “…”

Cô “chậc” một tiếng, không nói chuyện.

Cũng may Tần Việt cũng không dám làm loạn nhiều, sau khi kì kèo thì vẫn đeo dây chuyền lên cho cô, nhưng trong khoảnh khắc đeo lên, anh kéo Trì Bối quay người mặt hướng về phía mình, dưới cái nhìn chăm chú của Trì Bối, nụ hôn của Tần Việt rơi lên trên mặt dây chuyền kia, anh… hôn cái vỏ sò nhỏ đó.

Cả khuôn mặt Trì Bối đỏ bừng, còn chưa kịp phản ứng, Tần Việt lại tiếp tục nói: “Không muốn đưa em đi họp thường niên nữa.”

Anh chỉ muốn giấu Trì Bối đi, mang cô về nhà giấu trong phòng, chỉ để cho một mình anh ngắm.

Đối với một số việc, lòng chiếm hữu của anh thật sự rất mãnh liệt.

Trì Bối: “…”

Cô thẹn thùng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tần Việt: “Đừng nói như vậy.” Trì Bối mềm giọng nói: “Chúng ta nên đến cuộc họp thường niên rồi.”

Thời gian đã gần đến rồi.

Tần Việt “hừ” một tiếng, cúi đầu tìm môi cô cắn một cái mới buông ra.

Lúc hai người đến cuộc họp thường niên thì đã có không ít đồng nghiệp ở đó rồi.

Tần Việt mang theo cô đi vào, không ít ánh nhìn sáng rực đều hướng về phía bọn họ, nhìn chằm chằm Trì Bối còn có chút không nhận ra. Ở trong mắt bọn họ cô nhìn thấy được sự thán phục và một chút xíu hâm mộ.

“Trời ạ, đó là Trì Bối và giám đốc Tần à?”

“Đúng vậy.”

“Trước đó sao lại không phát hiện ra dáng của Trì Bối đẹp như vậy nhỉ! Cô ấy thật xinh đẹp! Chẳng trách giám đốc Tần thích.”

“Con gái mà, dáng người chắc chắn là tốt, có điều dáng người Trì Bối quả thật không tệ, ngũ quan cũng cân xứng xinh đẹp, nói thật nếu tôi là đàn ông tôi cũng thích kiểu như cô ấy, cảm thấy rất không tầm thường.”

“Chiếc váy trên người cô ấy thật là đẹp, sợi dây chuyền trên cổ cũng thế, hết mấy vạn nhỉ? Hình như còn là do giám đốc Tần tặng.”

“Sao cô biết?”

“Lần trước không cẩn thận nghe được, hình như do người khác lỡ miệng.”

Một đám người xúm lại thảo luận, mặc dù Trì Bối nghe được nhưng vẫn kéo tay Tần Việt, mỉm cười chào hỏi với mọi người. Hết cách rồi, đây là vấn đề thuộc phạm trù tu dưỡng của cô.

Sau khi đến cuộc họp thường niên, Tần Việt đưa cô cùng đi làm quen không ít người, cuối cùng mới thả cô đi.

Trì Bối hít sâu một hơi, sau khi ngồi cùng một bàn với Tần Việt ăn cơm xong là lặng lẽ chạy trốn.

Trong cuộc họp thường niên có không ít tiết mục biểu diễn, Trì Bối và Tần Việt ngồi cùng nhau không có áp lực gì, nhưng ngồi cùng với những lãnh đạo khác thì áp lực rất lớn, cô không muốn tiếp nhận ánh mắt từ ái của mọi người một chút nào.

Cô lặng lẽ chạy tới bên cạnh Lý Tình Mỹ, nhẹ nhàng thở ra.

Lý Tình Mỹ trừng mắt nhìn cô: “Hôm nay em thật đẹp đó! Giám đốc Tần đồng ý thả em đến đây à?”

Trì Bối gật đầu: “Đồng ý.”

Còn ở lại đó nữa cô sợ mình sắp hít thở không thông rồi.

Tần Việt cực kỳ hiểu rõ tính cách Trì Bối, cô không quá thích ở lại nơi nhiều người, càng không thích tiếp nhận sự ân cần thăm hỏi thân thiết của người khác, nói là ân cần thăm hỏi, nhưng nói gần nói xa đều là ý tứ tìm hiểu. Cô sẽ cực kỳ không thích.

Lý Tình Mỹ cười, từ trên xuống dưới đánh giá cô, nhỏ giọng nói: “Tối nay em thật sự là tiểu mỹ nhân đó.”

Nghe vậy, Trì Bối tự tin giương cằm lên, nói đùa với cô ấy: “Khi nào thì em không phải là tiểu mỹ nhân chứ?”

Lý Tình Mỹ phối hợp với cô, bật cười nói: “Phải phải phải, Trì Bối vẫn luôn là tiểu mỹ nhân.” Ánh mắt cô rơi vào nơi nào đó của Trì Bối, cười nhạo nói: “Khi nào thì biến thành đại mỹ nhân đây?”

Trì Bối: “…”

Cô thật sự không muốn nói chuyện với Lý Tình Mỹ nữa, sơ ý một cái là sẽ rơi vào trong hố mất.

Hai người cười cười nói nói, còn cắn hạt dưa, chuẩn bị xem biểu diễn. Mấy tiết mục có đồng nghiệp công ty biểu diễn, cũng có ca sĩ được đặc biệt mời tới, Trì Bối không hứng thú với mấy cái này lắm, thỉnh thoảng có vỗ tay, gào thét thì không.

Sau khi kết thúc phần biểu diễn chính là chương trình rút thưởng. Bắt đầu từ giải thưởng nhỏ nhất rút lên.

Trì Bối từ nãy tới giờ vẫn không rút trúng, Lý Tình Mỹ trúng một giải thưởng hạng ba, khỏi nói cô ấy vui cỡ nào.

“Chị thật sự muốn đổi điện thoại đấy.”

Trì Bối: “… Em cũng muốn đổi.”

Lý Tình Mỹ cười: “Bảo giám đốc Tần mua cho em.”

“Vậy thì không có ý nghĩa nữa.” Trì Bối lẩm bẩm: “Em muốn trúng thưởng thôi!”

Lòng muốn trúng thưởng này cô không biết người khác có thể hiểu được hay không, nhưng cô nghĩ có thể trúng một cái là được, không cần biết lớn nhỏ ra sao.

Lúc hai người đang thảo luận, trên sân khấu đang tiến hành vòng rút thưởng cuối cùng, MC đảo mắt nhìn một vòng cười nói: “Phần thưởng lớn cuối cùng khá là quan trọng, chúng ta để giám đốc Tần đến có được không?”

Mọi người: “Được!”

Tần Việt gật đầu, cài lại cúc áo âu phục, đi về phía trên sân khấu.

Anh đảo mắt nhìn quanh, tiếp nhận micro mà MC đưa cho, mỉm cười nói: “Vòng rút thưởng cuối cùng, để chúng ta xem xem ai là người may mắn.” Anh nhìn về phía đồng nghiệp một bên: “Vòng này do mọi người cùng nhau hô dừng, thế nào?”

Rút thưởng ở cuộc họp thường niên của bọn họ là do máy tính khống chế, bình thường đều là lãnh đạo hô bắt đầu và dừng, tên của nhân viên chuyển động trên màn hình lớn, sau khi đến một cái tên nào đó có tiếng hô dừng thì nhân viên sẽ thao tác nhấn dừng, dừng ở chỗ nào thì là người đó trúng thưởng.

Rút thưởng như vậy thật sự hoàn toàn dựa vào vận may.

Đến phần thưởng cuối cùng, Trì Bối đã không còn ôm hy vọng nữa, cùng Lý Tình Mỹ xúm lại thảo luận về cách ăn mặc hôm nay của Tần Việt.

Cà vạt của Tần Việt cùng màu với váy của mình, phối như đồ đôi vậy, bản thân anh đã rất đẹp trai, dáng người cũng đẹp, âu phục mặc vào dáng người tam giác ngược của anh thực sự khiến người ta động lòng.

Lúc hai người đang nói líu ríu, trên sân khấu đột nhiên bật lên tiếng ồ bất ngờ.

Trì Bối ở trong âm thanh lớn tiếng hình như còn nghe thấy tên của mình. Cô sửng sốt một chút, nhìn về phía trên sân khấu, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Tần Việt.

Tần Việt nhìn qua cô cười, cong cong khóe môi nói: “Chúc mừng Trì Bối giành được giải thưởng mới của cuộc họp thường niên năm nay.”

Trì Bối: “Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.