Ôm Một Cái Nha!

Chương 82: Ngoại truyện 3



Rõ ràng là hai người kết hôn đã được một khoảng thời gian, Trì Bối cũng biết Tần Việt là người như thế nào, nhưng vẫn thường xuyên bị Tần Việt trêu chọc cho mặt đỏ tới mang tai.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ở phương diện mặt dày này, cô cảm thấy mình có thêm mười năm nữa cũng không sánh được với Tần Việt.

Trì Bối liếc anh, có chút bất đắc dĩ.

“Về nhà ngủ.”

Tần Việt cười, cố ý đè nặng âm cuối: “Ừm, về nhà ngủ với bà xã.”

Trì Bối dở khóc dở cười đá anh một cái: “Anh cũng chỉ nhớ tới chút chuyện này thôi sao, không có gì khác?”

Nghe vậy, Tần Việt rất hùng hồn nói: “Về nhà nghỉ ngơi ngủ cùng bà xã, không phải là chuyện bình thường sao?”

Trì Bối: “…”

Được thôi, cô không phản bác được.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Có điều chờ sau khi về đến nhà hai người lại nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn xem phim. Bởi vì ra ngoài có hơi phiền toái, Trì Bối cũng lười, hai người xem phim ở nhà, xem đến say sưa ngon lành.

Trì Bối thích xem phim, thỉnh thoảng sẽ lôi kéo Tần Việt xem cùng.

Tần Việt đối với phim ảnh không thể nói là thích, nhưng cùng xem với bà xã thì thích.

Bộ phim mà buổi tối hôm nay hai người xem là bộ phim rất xưa rồi. Mở đĩa phim cũ ra xem có một loại cảm giác khác biệt.

Trì Bối xem chăm chú, thỉnh thoảng lúc nhìn thấy một vài cảnh quay sẽ ngạc nhiên, còn phát ra tiếng cảm thán.

Cô vừa có âm thanh không giống bình thường, Tần Việt đã ngẩng đầu nhìn một cái.

“Thích cái này?”

Trì Bối nhìn cảnh trong phim, gật gật đầu nhìn anh: “Khá thích, em thích biển.”

Trên màn hình là chiếc tàu chờ khách rất lớn, có rất đông người trên chuyến tàu đó, bên trong vô cùng xa hoa, hình ảnh khiến cho người ta hoa mắt.

Tần Việt âm thầm ghi nhớ điểm này, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: “Vậy xem tiếp đi.”

“Ừm ừm.”

Lúc xem phim, bình thường đều là Trì Bối líu ríu nói chuyện, Tần Việt yên lặng nghe, thỉnh thoảng nhìn cô, chú ý đến động tĩnh của cô.

Sau khi xem phim xong, Trì Bối cũng buồn ngủ rồi.

Hai người về phòng đi ngủ.

Tần Việt ôm người vào trong ngực trầm tư, sau khi suy nghĩ một chút thì hỏi: “Bà xã.”

“Hửm?” Trì Bối híp mắt nằm sấp trong ngực anh.

“Làm sao vậy?” Giọng nói của cô vô cùng lười biếng, là giọng nói đặc trưng khi đối mặt với Tần Việt.

Tần Việt hơi trầm ngâm: “Mấy năm nay muốn làm lễ cưới không?”

Trì Bối ngẩn ra, sửng sốt một chút nhìn anh: “Anh muốn làm sao?”

Tần Việt suy nghĩ một chút nói: “Cảm thấy như vậy sẽ tốt cho em.”

Dù sao thì như vậy bên ngoài sẽ không còn lời ra lời vào nữa. Mặc dù bây giờ người sau khi kết hôn mang thai sinh con rồi mới làm hôn lễ cũng không ít, nhưng mà… bên ngoài nghĩ như thế nào, thật ra bản thân mình cũng không nắm được.

Tóm lại là Tần Việt nghĩ, nếu có thời gian, hai người có thể làm sớm một chút.

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Nếu không thì bây giờ chúng ta làm trước? Chờ sau này cục cưng lớn rồi lại làm thêm lần nữa?”

Nghe vậy, Trì Bối nhìn anh dở khóc dở cười: “Nào có ai đi làm hai cái hôn lễ chứ?”

Cô nhỏ giọng thì thầm: “Thật ra bây giờ làm cũng được, nhưng mà không có thời gian, chị em bên kia chắc chắn là không được, em còn phải ở công ty học tập.”

Tần Việt ừm một tiếng, hôn trán cô: “Em không cần lo gì cả, chỉ cần em xuất hiện là được.”

Anh nắm ngón tay của Trì Bối nói: “Anh sẽ giải quyết hết sao?”

Trì Bối sửng sốt, bật cười nói: “Được, vậy để anh xử lý đi, thông báo ngày cho em, em chắc chắn có mặt.”

“Được.”

Hai người đối diện nhau cười một tiếng.

-

Thật ra Tần Việt muốn cùng Trì Bối quyết định chuyện hôn lễ, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là vì bà ngoại anh.

Chuyện sinh con hai người tạm thời không thể giúp bà cụ toại nguyện, nhưng nguyện vọng muốn nhìn thấy cháu ngoại mình kết hôn thì tuyệt đối có thể. Thật ra Tần Việt rất hiếu thảo, nhưng anh không muốn để bà xã mình khó xử, cũng muốn sắp xếp thỏa đáng

Cho nên anh bằng lòng để bản thân mình mệt mỏi một chút, một mình chuẩn bị hôn lễ cũng phải làm.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Trì Bối đồng ý.

Nhìn Trì Bối không có gì là không thích, Tần Việt cũng có thể yên tâm mà làm.

Anh trầm tư, đột nhiên nói: “Bà ngoại nói muốn nhìn thấy hôn lễ của chúng ta.”

Trì Bối gật đầu: “Được.” Cô bật cười, ôm lấy cổ Tần Việt nói: “Anh bắt đầu nói là em đã đoán được rồi.”

Bọn họ là vợ chồng, rất nhiều chuyện không cần nói rõ cũng có thể hiểu được. Huống chi là hôn lễ, Trì Bối cũng rất ngóng trông, con gái ai mà không ngóng trông hôn lễ chứ, trông chờ vào hôn lễ trong mơ của mình.

Sở dĩ trước đó cô nói không làm là vì cảm thấy không có thời gian, hai người đều quá bận rộn.

Nếu Tần Việt muốn làm, vậy thì làm thôi.

“Có điều cũng đừng làm quá lớn.” Trì Bối nói thầm: “Chúng ta làm ấm áp một chút được không?”

“Được.”

Hai người cười cười nói nói, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều sẽ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nói về một vài chuyện vụn vặt và công việc.

Mặc dù không đi làm cùng một chỗ nhưng tư tưởng vẫn vậy. Đối với chuyện của đối phương cũng hầu như là biết đầu tiên.

….

Việc liên quan tới hôn lễ, sau khi giao cho Tần Việt làm thì Trì Bối thật sự không để ý nữa.

Mỗi ngày cô đều bận rộn công việc, hoàn toàn không có bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào.

Mặc dù Trì Bảo thỉnh thoảng sẽ đến làm việc giúp đỡ một chút, nhưng cơ hội cũng ít, hơn nữa cơ thể Trì Bảo không dễ chịu, cục cưng trong bụng là đứa trẻ nghịch ngợm, thường xuyên giày vò cô ấy, cho dù cô ấy có lòng cũng không có sức.

Cũng may Trì Bối khá thông minh, chỉ một chút là hiểu.

Vào tháng tư, công ty có một hạng mục phải làm.

Nhưng điều trùng hợp là công việc của Tần Việt cũng phải tranh thủ.

Lúc Trì Bối biết tin tức này còn sửng sốt, cái này… phải làm thế nào đây?

Hôm này, cô và Vu Tòng Hạm hẹn ra ngoài cùng nhau ăn cơm trưa, tranh thủ một chút thời gian nghỉ ngơi của buổi trưa đi ăn chung.

“Gần đây cậu bận đến choáng váng rồi nhỉ?” Vu Tòng Hạm nhìn qua cô cười: “Sắc mặt cũng không đúng lắm.”

Trì Bối liếc cô ấy: “Sau có thể so sánh với cậu được, mỗi ngày đều được tình yêu chăm sóc thoải mái.”

Vu Tòng Hạm đáp trả lại cô không chút khách khí: “Nói giống như là cậu và Tần tổng không có tình yêu, không được thoải mái vậy.” Nói xong, cô ấy lấy điện thoại ra cười nói: “Hay là tớ gọi điện thoại cho giám đốc Tần hỏi một chút nhé? Sao gần đây anh ta không để mắt đến bà xã của mình, khiến bà xã anh ta không được tình yêu làm thoải mái, đây thật sự là điều không nên của đàn ông.”

Trì Bối: “…”

Cô trừng mắt nhìn Vu Tòng Hạm, có chút cạn lời: “Cậu im miệng cho tớ đi.”

Vu Tòng Hạm nhướng mày đắc ý: “Thế nào, gần đây gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?”

“Không có đâu.” Trì Bối uống đồ uống trước mặt nói: “Chỉ là công ty phải tranh một hạng mục lớn.”

“Sau đó thì sao?”

“Công ty của Tần Việt cũng muốn làm.”

“Tụi tớ cùng nhau đấu thầu.”

Vu Tòng Hạm “ồ” một tiếng, nhún vai rất thản nhiên: “Vậy thì sợ cái gì?” Cô ấy nhỏ giọng nói: “Lúc đấu thầu cậu cũng đi cùng, đến lúc giám đốc Tần vừa thấy cậu xảy ra vấn đề ở cuộc đấu thầu là hạng mục này sẽ là của cậu thôi.”

Trì Bối nhìn cô ấy khó nói nên lời, bứt rứt nói: “Mấy người các cậu đều xấu xa như vậy sao?”

Nghe vậy, Vu Tòng Hạm nhướng mày, cảm thấy hứng thú hỏi: “Còn có ai cho cậu sáng kiến kiểu này nữa à, chị cậu sao?”

Trì Bối: “… Ừm.”

Trì Bảo nói cô dùng mỹ nhân kế.

Cho tới bây giờ sau khi Trì Bối và Tần Việt kết hôn, Trì Bảo chưa từng quên những chuyện trước kia lúc cùng Tần Việt cạnh tranh một hạng mục.

Trên cơ bản lần nào cũng bị công ty Tần Việt lấy đi mất, nếu không phải thấy hiện tại Tần Việt là em rể của mình, Trì Bảo đã sớm vụng trộm gây chuyện rồi.

Có điều bây giờ Tần Việt làm em rể của mình cũng có một chỗ tốt, đó là có thể bảo em gái dùng mỹ nhân kế, nhường hạng mục cho bọn họ. Thực sự không được thì để Trì Bối khóc lóc làm nũng, dù sao cũng có thể lấy được.

Trì Bối đối với chuyện này...

Không có gì để nói.

Cô muốn cạnh tranh công bằng với Tần Việt, không muốn vụng trộm gây chuyện.

Nhưng mà, cô biết sự chênh lệch giữa công ty mình và công ty của Tần Việt, khoảng cách của hai công ty khá lớn, hoàn toàn không có sức cạnh tranh.

Vu Tòng Hạm bật cười, cong cong mặt mày: “Chứng tỏ tớ và chị của cậu là cùng một loại người.”

Trì Bối trừng cô ấy, không muốn nói chuyện.

Sau khi ăn cong, Vu Tòng Hạm rời đi. Trì Bối cũng trở về công ty.

-

Đến buổi chiều lúc tan làm, Trì Bối xem văn kiện kế hoạch mà người bên dưới nộp lên, hoàn toàn không có tâm trạng gì cả.

Nói trắng ra công ty của bọn họ so với Tần Việt thật đúng là kém xa.

Có điều cho dù xa thì cũng bình thường.

Vì cơ bản nhân tài của ngành khoa học kỹ thuật đều bị Tần Việt ôm sạch rồi, người của những công ty còn lại mặc dù cũngưu tú, nhưng dù sao cũng không nhiều.

Trì Bối nhìn văn kiện kế hoạch ngẫm nghĩ giây lát, bản thân bắt đầu bắt tay vào viết.

Cô từng học, tuy không biết nhiều nhưng biết được nhu cầu tốt nhất của sản phẩm này là gì. Làm một sản phẩm, thứ phải hiểu rõ trước hết là vấn đề nhu cầu, còn có một vài chi tiết nhỏ, lúc mọi người đang sử dụng sản phẩm sẽ gặp phải một vài vấn đề, mua sản phẩm này sẽ khó khăn cân nhắc.

Sau khi nghĩ thông suốt toàn bộ, phương án thật ra cũng khá dễ làm.

Đương nhiên, tuy nói như thế nhưng Trì Bối vẫn phải làm một ngày một đêm.

Dẫn đến việc Tần Việt lại phải tới công ty bắt bà xã của mình.

“Còn chưa tan làm sao?”

Trì Bối ngước mắt nhìn anh: “Không tan làm, em còn có chút việc chưa làm xong.”

Tần Việt nhướn mày: “Anh làm giúp em?”

Nghe vậy, Trì Bối cười: “Em không cần.” Cô nhìn Tần Việt: “Là cái hạng mục đó.”

Tần Việt: “…”

Anh nhìn bà xã của mình hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Em lo lắng anh xem rồi sao chép à?”

Trì Bối cười hì hì: “Không phải, em chủ yếu là sợ bị anh cười, ít nhất thì trước khi đấu thầu chính thức, không thể để cho anh biết được.”

Tần Việt suy nghĩ một chút, ngược lại cũng thấy có lý.

“Vậy em làm đi, anh ở bên cạnh với em.”

“Được.”

Sau khi làm được một lúc, Trì Bối nhìn anh: “Anh sẽ nhường em chứ?”

Đây coi như là hạng mục đầu tiên sau khi cô vào công ty.

Tần Việt dừng lại, nhìn về phía bà xã mình: “Em cần anh nhường?”

“Không cần đâu…”

Trì Bối cũng không biết phải nói thế nào, nếu Tần Việt không nhường cô thắng cô sẽ không vui. Thế nhưng Tần Việt nhường rồi, cô lại có cảm giác mình không có năng lực.

Nói chung trong chuyện này, Trì Bối có chút mâu thuẫn, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Tần Việt cúi đầu, mỉm cười nói: “Vậy thì chẳng phải được rồi sao.”

Anh không nói rõ, bản thân mình rốt cuộc có nhường hay không.

Trì Bối “ừm” một tiếng, lẩm bẩm: “Được thôi, em sẽ cố gắng.”

“Cố lên, bà xã của anh giỏi nhất.”

Hơn một tuần lễ sau đó, Trì Bối đều bận rộn chuyện này.

-

Thời gian chớp mắt một cái đã đến ngày đấu thầu chính thức.

Bọn họ là những công ty được chọn, hiện tại đến đấu thầu ngoại trừ hai công ty của Tần Việt và Trì Bối thì còn một công ty nữa. Ba công ty cùng nhau cạnh tranh, sau đó lại loại một công ty, một trong hai công ty còn lại sẽ được chọn.

Trì Bối thật sự phải đi, đây là hạng mục lớn đầu tiên cô phụ trách, cô cần xuất hiện, cũng không thể mất bình tĩnh.

Chẳng qua điều cô không nghĩ tới chính là Tần Việt vậy mà cũng tới, loại hạng mục này đối với Thần Việt mà nói không quá hợp ý, nhưng anh vậy mà cũng xuất hiện.

Lúc hai người nhìn thấy đối phương, Tần Việt cười cười.

Cùng nhau đi vào công ty của phía bên kia, đến phòng họp.

Bầu không khí của ba công ty coi như khá hài hòa, từ sau khi vòng đàm phán đầu tiên bắt đầu, một công ty khác cũng đã thất bại.

Đến cuối cùng chỉ còn lại hai người Trì Bối và Tần Việt đối đầu.

Mọi người đều biết hai người là vợ chồng, cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau.

Có điều người thuyết trình cũng không phải là hai người bọn họ. Trì Bối và Tần Việt từ đầu tới cuối đều chỉ ngồi nghe ở phía dưới.

Một vòng qua đi, Trì Bối theo bản năng nhíu lông mày nhìn về phía Tần Việt, muốn biết được suy nghĩ chân thực sâu thẳm trong lòng anh.

Cô cúi đầu, nhắn tin qua cho Tần Việt: [?]

Tần Việt: [Hửm?]

Trì Bối: [Có phải anh đang nhường em không?]

Tần Việt: [Không nhường. Kế hoạch của em làm không tệ, sản phẩm này bên em nắm bắt thì thích hợp hơn.]

Trì Bối: [… Đây còn không phải là nhường… có phải anh cảm thấy em không lấy được không?]

Mặc dù là lời nói thật, bởi vì Tần Việt và ông chủ công ty này quen biết nhau. Nếu như thật sự muốn lấy thì anh sẽ không đi con đường này.

Nếu như anh muốn lấy thì đã sớm mời ông chủ công ty này ăn cơm rồi. Nhưng lần hợp tác này, anh hoàn toàn không làm vậy.

Trì Bối nghe bài thuyết trình của người trên bục, chỉ cảm thấy Tần Việt bên kia đã phạm vào một sai lầm.

Tần Việt: [Không vui sao?]

Anh tiếp tục nhắn: [Lần đầu em tham dự hạng mục lớn, cần lấy được hạng mục này để lập uy ở công ty.]

Ở phương diện này Tần Việt cân nhắc rất toàn diện, có thể nói anh hoàn toàn suy nghĩ cân nhắc cho Trì Bối.

Trì Bối: [Nhưng vẫn cảm thấy… lấy được có chút thiếu tự tin, sợ làm không tốt.]

Tần Việt: [Không đâu, nếu em thật sự làm không tốt, cho dù bên này của anh không lấy, ông chủ công ty này cũng sẽ không đưa cho em. Anh ta có thể giữ em đến vòng cuối cùng, chứng tỏ em có thực lực nhất định.]

Trì Bối:[ Chỉ anh biết nói lời dễ nghe, vậy công ty các anh làm sao được?]

Tần Việt nhướn mày cười, liếc nhìn cô gái nhỏ tức giận ở đối diện: [Anh không sao, bà xã vui vẻ là được rồi.]

Trì Bối: [Nhưng em vẫn không thoải mái cho lắm.]

Tần Việt: [Nếu như cảm thấy có lỗi với anh, vậy thì tối nay thể lực tốt hơn một chút?]

Trì Bối: …

Cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với lưu manh.

Đến cuối cùng, Trì Bối lấy được hạng mục đó.

Người bên kia của Tần Việt nói lời cảm ơn bọn họ, Tần Việt cong môi cười, gần kề bên tai cô lẩm bẩm: “Chúc mừng bà xã.”

Trì Bối hờn dỗi liếc anh.

Tần Việt cười, vuốt tóc cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đây là quà anh tặng cho em.”

Anh dừng lại: “Muốn trả thì còn lần sau, anh nhất định sẽ lấy thực lực ra cạnh tranh với bà xã.”

Trì Bối: “Vậy anh cũng đừng xem thường em, lần sau em sẽ lợi hại hơn.”

“Được.” Tần Việt dỗ dành cô: “Bà xã của anh giỏi nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.