Ôm Một Cái Nha!

Chương 86: Ngoại truyện 7



Sau khi ăn cơm tối xong, hai người ngồi bên cạnh Dâu Tây chơi đùa.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Dâu Tây đang trong giai đoạn thích chơi, 9 giờ tối đúng giờ đi ngủ, nhưng trước 9 giờ, ngoại trừ tắm rửa ra thì còn quấn lấy ba mẹ, xem TV cũng được, ngồi cùng nhau trêu đùa cô bé vui vẻ cũng được, dù sao cũng phải cùng nhau.

Trì Bối có sự kiên nhẫn này, nhưng cũng cảm thấy cùng Dâu Tây chơi đùa thật sự rất nhàm chán vô vị.

Con nhóc này nghịch ngợm tinh quái, luôn có rất nhiều chủ ý không bình thường.

Cô liếc nhìn Tần Việt: “Anh chơi với con gái, em lên lầu tắm rửa.”

“Được.” Tần Việt nhìn bà xã của mình, tiếp tục đùa với Dâu Tây: “Có buồn ngủ không?”

Dâu Tây nhìn anh đảo qua đảo lại, nghe không hiểu ý của ba.

Tần Việt bật cười, đưa tay sờ đầu Dâu Tây nói: “Thật sự là đồ đáng yêu.”

Ánh mắt nhìn con gái của anh tất cả đều là tình yêu thương cưng chiều, con gái đến không dễ dàng, kết tinh từ tình yêu của hai người bọn họ. Cho nên đương nhiên, Tần Việt sẽ cưng chiều Dâu Tây nhiều hơn một chút, Dâu Tây lúc ban đầu dáng dấp có chút giống Tần Việt, nhưng lớn lên thì dần dần liền nghiêng về tướng mạo của Trì Bối.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Có điều mặt mũi vẫn giống Tần Việt, sự kết hợp của hai người.

Dỗ dành Dâu Tây một lúc, bé con cũng mệt rồi.

Tần Việt ôm cô bé lên lầu đi ngủ, nhẹ giọng dỗ dành. Hiện tại hơn mười tháng tuổi, Dâu Tây đã là cục cưng một mình ngủ một phòng rồi.

Sau khi dỗ cô bé ngủ, Tần Việt mới về phòng mình.

Dâu Tây bình thường có dì và Trì Bối chăm, nhưng hai ngày nay dì xin phép nghỉ về nhà, cho nên Trì Bối mệt mỏi hơn nhiều.

Lúc anh đi vào phòng Trì Bối vừa tắm xong đi ra, Tần Việt nhướn mày, rất thuận tay nhận lấy khăn lông của bà xã mình, lau sạch tóc cho cô.

“Có mệt không?”

“Mệt.” Trì Bối nhắm mắt mặc cho anh giày vò: “Trước kia Dâu Tây vẫn rất ngoan, bây giờ càng ngày càng nghịch ngợm rồi.”

Tần Việt cười một tiếng, hôn gương mặt cô: “Vất vả cho bà xã rồi.”

“Ừm.”

Nuôi con thật sự là vất vả, vô cùng vất vả.

Cho nên sau khi sấy khô tóc cho Trì Bối, Tần Việt nhẹ giọng dỗ dành: “Lên giường nằm trước một lúc, đợi chút nữa anh đấm bóp cho em.”

“Được.”

Trì Bối nằm trên giường, tìm điện thoại chơi một lúc, mấy người phụ nữ các cô có một nhóm, trước kia là để trò chuyện thời trang túi xách quần áo các loại, hiện tại đa số thời gian đều là nói chuyện về các be cưng. Người trong nhóm cũng dần dần tăng nhiều. Mới đầu chỉ có mấy người Trì Bảo, Chu Sơ Niên sinh con, hiện tại lại thêm một Trì Bối.

Trì Bối vừa cầm lên nhìn, mấy người bọn họ đã nhắn được 99+ tin nhắn rồi.

Cô nhìn mới phát hiện ra mấy người đang nói chuyện du lịch, đều đang phàn nàn con cái khó chăm, cực kỳ nghịch ngợm, cảm giác mỗi ngày nuôi con sắp mệt chết.

Chu Sơ Niên: [May mà cục cưng nhà em hiện tại rất ngoan, lúc hơn 1 tuổi lên 2 tuổi là mệt nhất.]

Trì Bảo: [Trước hai tuổi thật sự rất mệt, ngày nào cũng phải dậy lúc nửa đêm cho uống sữa, khoảng thời gian đó chị lăn qua lăn lại gầy đi 5 ký. May mà bây giờ cũng qua rồi.]

Hứa Nịch: [Các cậu đừng như vậy, đợi chút nữa Trì Bối nhìn thấy sẽ muốn khóc.]

Trì Bảo: [Ha ha ha ha ha hiện tại con bé quá thảm.]

Trần Thiến: [Không muốn chăm con, em vừa dỗ đi ngủ thôi này.]

Chu Sơ Niên: [Em muốn đi ra ngoài chơi chơi chơi!! Khỏi phải chăm con! Không cần làm gì cả!]

Trì Bảo: [Như trên.]

Trần Thiến: [Đồng quan điểm!]

Hứa Nịch: [Muốn đi đâu? Không thì giao con cho đám đàn ông, chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày?]

Thoáng cái, tất cả mọi người đều náo nhiệt hẳn lên.

Trì Bối lướt xem xong, yên lặng nổi lên trong nhóm: [Em cũng muốn đi chơi.]

Chu Sơ Niên: [Em nỡ bỏ con gái em sao?]

Trì Bối: [Chắc là nỡ, mặc dù không nỡ, nhưng hiện tại em hướng tới tự do hơn!!!ư

Đương nhiên tự do hai ba ngày là được rồi. Thời gian dài Trì Bối quả thật cũng không thể chịu được, Dâu Tây của cô chỉ không thấy mấy ngày đã thay đổi rất lớn rồi. Mặc dù Trì Bối thỉnh thoảng sẽ ghen với Dâu Tây, nhưng đây dù sao cũng là con mình, là do mình sinh ra, lòng yêu thương con sẽ không ít hơn Tần Việt.

Chỉ là phụ nữ đều khá là trong nóng ngoài lạnh và tùy hứng.

Trì Bảo: [Ý kiến hay, chúng ta có thể đi du lịch rồi.]

Hứa Nịch: [Vậy tớ chọn địa điểm vạch lộ trình cho mọi người? Cuối tuần được chứ?]

Mấy người rối rít đồng ý, biểu thị có thể được.

Việc này quyết định đơn giản như vậy đó.

Tần Việt mới từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy ý cười trên mặt bà xã mình, anh nhướng mày: “Tán gẫu với ai vậy?”

“Đám chị em.” Trì Bối ngước mắt nhìn anh: “Mệt quá đi.”

Cô nằm nhoài trên giường làm nũng với Tần Việt: “Đã lâu em không đi ra ngoài chơi rồi.”

“Muốn đi đâu?” Tần Việt nói: “Bây giờ thời tiết khá là lạnh, muốn đi nơi nào ấm áp không?”

Trì Bối ngẫm nghĩ giây lát: “Muốn đi ra ngoài du lịch, muốn đi biển.”

Tần Việt trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói: “Vậy thì đi đi.”

Nghe vậy, Trì Bối ngạc nhiên nhìn về phía Tần Việt, trở tay chỉ vào mình, có chút không thể tin được hỏi: “Anh cho phép em ra ngoài chơi à?”

Nghe đến đây, Tần Việt mới cảm thấy có chút gì đó là lạ. Ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm bà xã mình, thoáng suy tư một lúc mới nói: “Em nói muốn đi ra ngoài chơi, không phải là đi cùng anh và Dâu Tây à?”

Trì Bối mở to mắt, vẻ mặt hùng hồn phản bác: “Đi cùng anh với Dâu Tây thì ra ngoài thì chơi cái gì chứ, đều không có gì vui nữa, còn phải chăm sóc Dâu Tây.”

Tần Việt nghẹn lời, hôn khóe miệng cô: “Vậy đưa Dâu Tây cho chị em chăm mấy ngày? Hai chúng ta ra ngoài?”

“Không muốn.” Trì Bối đỏ mặt nói: “Cùng anh ra ngoài cũng không có gì vui… Chỉ là mấy ngày trên giường mà thôi.”

Cô cực kỳ hiểu rõ người đàn ông lão luyện Tần Việt này, vô cùng xấu xa!

Mấy năm nay hai người cũng ra ngoài du lịch không ít, nhưng mỗi lần ra ngoài, ban đầu đều nói nghiêm chỉnh không làm loạn, hai ngày đầu Tần Việt vô cùng thành thật, tuyệt đối không làm xằng bậy, Trì Bối muốn chơi gì cũng chiều theo, nhưng hai ngày sau đó… cả ngày chỉ ở trong khách sạn giày vò cô, mỗi ngày mệt đến chiều mới ra cửa.

Chuyến du lịch của hai người phần lớn thời gian là trôi qua trên giường.

Tần Việt: “…”

Lần đầu tiên bị bà xã vạch trần mà mình lại đắc ý vui vẻ thể nhỉ?

Anh cong cong khóe miệng, đè lên Trì Bối hôn: “Vậy sao?”

“Đương nhiên.” Trì Bối ngước mắt trừng anh: “Anh đừng có mà không thừa nhận.”

Tần Việt “hừ” một tiếng, hôn khóe miệng cô, bàn tay dạo chơi trên người cô, giọng nói khàn khàn: “Anh không có không thừa nhận, anh làm anh nhận.”

Đột nhiên, Trì Bối cảm thấy có gì đó là lạ.

“Tay của anh đang làm gì vậy?”

“Ôm bà xã anh.”

Trì Bối “a” một tiếng, muốn đẩy anh ra: “Em rất mệt đó.”

Tần Việt hôn vành tai cô, trầm thấp đáp lời: “Không cần em động.”

Trì Bối: “…”

Không cần cô động, nhưng cuối cùng người mệt chẳng phải vẫn là cô sao?

Hu hu hu… chỉ có điều không bao lâu, cô cũng bị Tần Việt làm độ.ng tình rồi, chủ động ôm cổ anh đáp lại.

Cũng may lần này Tần Việt cân nhắc đến việc cô quá mệt mỏi, chỉ giày vò hai lần là ôm cô đi ngủ.

Nhưng hơi thở kia trong phòng vẫn còn, cửa sổ cũng không dám mở, quá lạnh.

Ngửi những hương vị tung bay trong không trung, mặt Trì Bối đỏ bừng, vùi trong ngực Tần Việt nũng nịu: “Em cùng đám của chị em ra ngoài du lịch được không?”

“Được.” Tần Việt cúi đầu hôn mắt cô: “Chỉ cần em chú ý an toàn, bình an trở về là được.”

Trì Bối cười: “Yên tâm đi, sẽ như vậy mà.”

Thật ra Tần Việt cũng sẵn lòng để cô ra ngoài nhiều hơn, chỉ là mỗi lần Trì Bối nói ra, anh đồng ý. Nhưng đến cuối cùng Trì Bối vẫn bởi vì luyến tiếc Dâu Tây mà không ra ngoài chơi, hơn nửa năm nay đến bây giờ đều như vậy, lần nào ra ngoài cũng luyến tiếc Dâu Tây.

Hơn nữa ở một mức độ nào đó, Dâu Tây rất quấn Trì Bối.

Nhìn Dâu Tây giống như là thích ba hơn, nhưng Tần Việt ra ngoài đi làm Dâu Tây sẽ không khóc, nhưng chỉ cần Trì Bối ra ngoài đi dạo phố gì đó, Dâu Tây đều sẽ khóc giống như bị cả thế giới ruồng bỏ, khiến người ta đau lòng.

Bàn tay Tần Việt ôm cô chặt chẽ: “Ngủ đi.”

“Ngủ ngon.”

Bóng đêm thăm thẳm, tháng năm tĩnh lặng.

Mấy ngày sau đó, Trì Bối như thường lệ ở nhà chăm Dâu Tây, thỉnh thoảng cũng sẽ đến công ty thăm Tần Việt.

Cô và mấy người khác thật sự cùng nhau đi ra ngoài du lịch, chỉ là mới ở bên ngoài một đêm, mấy người phụ nữ đều muốn về. Cho nên hôm sau, bọn họ về nhà sớm hơn một ngày.

Sau đó là năm mới, tết Dương lịch qua đi, Dâu Tây lại lớn lên không ít. Trì Bối nói chuyện gì với cô bé, cô bé đều có thể nghe hiểu được.

Sau tết Dương lịch, Trì Bối đi làm lại, đa số thời gian Dâu Tây ở nhà ở cùng với anh họ, con trai nhà Trì Bảo, bọn họ sau khi tan làm mới có thể ôm cục cưng của mình về nhà, Tần Việt và Cố Ngôn Lễ cân nhắc đến tình hình của hai chị em, cùng nhau mua một căn nhà, còn cố ý đập tường ngăn của biệt thự, hai cái nhà song song liền kề, khoảng cách không gần không xa, không cần ra khỏi cửa cũngcó thể đến nhà đối phương.

Dâu Tây ở cùng với anh họ thì tương đối nghe lời hơn một chút.

Thoáng cái đã hơn một năm, Dâu Tây chỉ chớp mắt đã hơn 2 tuổi rồi.

Mùa hè năm nay, Trì Bối và Tần Việt mang theo Dâu Tây ra ngoài du lịch, Dâu Tây đã là bé cưng bất cứ nơi đâu cũng có thể líu ríu nói chuyện.

Lúc Trì Bối và Tần Việt đi ra ngoài chơi, cô bé có thể ngồi ở bên cạnh trông đồ cho hai người, cũng không lo sẽ bị bắt đi, bởi vì Dâu Tây… vô cùng lanh lợi.

Có điều mặc dù là như thế, hai người cũng sẽ không rời đi quá xa, vẫn sẽ nhìn Dâu Tây ở khoảng cách gần.

“Dâu Tây.” Trì Bối từ một bên đi tới, nhìn Dâu Tây ngồi một mình trên ghế ở bãi cát, rất hưởng thụ.

Cô nhướng mày, nhìn cô bé: “Ba đâu mẹ?”

Tần Việt cũng thật là can đảm, bỏ lại con gái ở nơi này.

“Mua nước.” Dâu Tây chớp mắt nhìn mẹ: “Mẹ ơi, quả dừa quả dừa.”

Nghe vậy, Trì Bối lập tức hiểu được ý của cô bé.

“Con bảo ba đi mua dừa cho con đúng không?”

“Vâng!”

Trì Bối ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Việt ở cách đó không xa. Tần Việt đại khái vẫn không yên tâm để Dâu Tây một mình, vẫn luôn quay đầu trông chừng, chỉ sợ con gái mình đi lạc mất.

Có điều với khoảng cách hiện tại của hai người, Dâu Tây cũng chưa đến nỗi đi lạc. Cách nhau chưa đến mười mét, trông nom rất cẩn thận.

Đây là địa điểm quen thuộc, nếu không phải quen thuộc thì sẽ không thể như vậy được. Nghĩ đến đây, Trì Bối cảm thấy chút nữa cần phải nói với Tần Việt một tiếng.

Cô lấy đi trái bóng Dâu Tây đang chơi, duỗi ngón tay chọt chọt: “Sao không đi với ba?”

Con ngươi của Dâu Tây đảo vòng, bi bô nói: “Chơi, muốn chơi bóng.”

Trì Bối: “…”

Cô bật cười, đưa tay chọt chọt gương mặt của Dâu Tây nói: “Không đi theo ba đến lúc đó ba bỏ con lại, con tin không?”

Tần Việt: “…”

Anh vừa mua nước dừa về thì nghe thấy bà xã mình đang đe dọa con gái, dở khóc dở cười.

“Bà xã.” Anh liếc nhìn: “Đừng dọa Dâu Tây.”

Trì Bối hừ một tiếng, bĩu môi nhìn anh: “Anh đi mua đồ sao không đưa Dâu Tây theo, lỡ như bị người ta bắt đi thì sao?”

Tần Việt bật cười, đưa dừa cho hai mẹ con, chỉ vào mấy người cách đó không xa nói: “Bọn họ trông mà.”

Đó là vệ sĩ và một dì mà Tần Việt mời tới.

Hai người ra ngoài du lịch, dẫn theo Dâu Tây  rất mệt, vì để giải quyết sự mệt mỏi, Tần Việt giàu nứt đố đổ vách đã đưa theo một dì chăm sóc Dâu Tây, còn có hai vệ sĩ bảo vệ bọn họ.

Trì Bối: “…”

Vừa rồi cô ngốc rồi mới quên mất hai người này.

Tần Việt buồn cười liếc mắt nhìn bà xã mình, vỗ vỗ đầu cô: “Vừa rồi bên kia vui không?”

Vừa rồi Trì Bối đi một bên khác xem náo nhiệt, bên kia tưng bừng sôi nổi, còn có không ít người vây quanh.

“Rất vui.” Trì Bối cười, mặt mày cong cong: “Bên kia có minh tinh đang quay chương trình giải trí, khá thú vị.”

Mặc dù cô không nhìn thấy rõ nội dung ghi hình, bởi vì xung quanh đều bị vệ sĩ và nhân viên công tác vây quanh. Nhưng cũng mơ hồ nghe được tiếng nghị luận của mọi người, có mấy nghệ sĩ Trì Bối không biết, có điều cũng có mấy người nghe quen tai.

Trong đó có một người làm đại diện cho sản phẩm công ty nhà cô, còn một người khác là đại diện cho công ty Tần Việt.

Nghĩ đến đây, Trì Bối nhịn không được bật cười: “Bên kia hình như còn có hai nghệ sĩ chúng ta quen biết đó.”

Nghe vậy, Tần Việt nhướng mày kinh ngạc: “Vậy sao?”

“Đúng.”

Hai người đang nói chuyện, sau khi Dâu Tây nắm lấy tay Tần Việt uống mấy ngụm nước dừa thì lại bắt lấy áo Trì Bối, quay đầu trông mong nhìn về phía chỗ náo nhiệt: “Xem mẹ ơi, xem.”

Trì Bối thuận theo nhìn sang, dừng lại một giây: “Con muốn qua đó xem?”

“Xem!” Dâu Tây kích động, chỉ biết nói một chữ này.

Tần Việt và Trì Bối liếc mắt nhìn nhau, hơi có chút bất đắc dĩ: “Được, vậy mẹ dẫn con qua đó xem.”

Dâu Tây muốn tìm Tần Việt ôm, cực kỳ thông minh nói: “Ba ôm, mẹ mệt.”

Tần Việt: “…”

Anh nhéo mặt Dâu Tây, nở nu cười: “Được, ba ôm.”

Ba người đi về phía địa điểm đám người dày đặc bên kia, vừa đi qua đã nghe thấy bên đó có tiếng khóc của trẻ con, hai người liếc nhìn nhau, còn chưa kịp tìm hiểu là chuyện gì xảy ra đã có người gọi Trì Bối lại.

“Giám đốc Tiểu Trì?”

Trì Bối ngẩn ra, kinh ngạc nhìn người trước mặt: “Ghi hình chương trình ở đây à?”

Người đó gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn Dâu Tây một bên, bật thốt lên hỏi: “Có thể mượn dùng bảo bối nhà cô không?”

Trì Bối: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.