Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 26: 26: Nghiêm Thanh Viên Mất Đi Người Kia




Sự xuất hiện của Nghiêm Thanh Viên đối với Cố Hãn Hải mà nói, là bất ngờ mà hắn mãi mãi không thể đoán trước.
Trong giữa đám đông, Cố Hãn Hải lại chỉ cần một cái nhìn thoáng qua lại có thể nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên, ký ức ngày kia đến bây giờ vẫn có thể hiện ra rõ ràng trong trí nhớ của Cố Hãn Hải.
Lại sau đó liên tiếp gặp nhau, sự quan tâm đặc biệt của thiếu niên dành cho hắn đã trở thành cầu nối giữa hai người, nhưng càng tiếp xúc hắn có thể nhận thấy thiếu niên bên ngoài đáng yêu nhưng bên trong lại trái tim yếu ớt cần được che chở và cẩn thận chăm sóc, nhưng hắn lại không có manh mối vì sao.
Nghiêm Thanh Viên nói muốn dọn ra sống độc lập một mình, thậm chí nói đạo lí rất rõ ràng, là thật sự nghiêm túc suy nghĩ, thậm chí còn nói nếu cậu không thể ở nơi này thì sẽ đi nơi khác tiếp tục tìm chỗ ở.
Cậu là suy nghĩ cặn kẽ.
Rõ ràng điều này hoàn toàn không cần thiết, là nguyên nhân gì bức ép tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé muốn tự độc lập, là hứng khởi nhất thời sao?
"Cậu nói muốn độc lập, là định hôm nay sẽ ở lại đây sao?" Cố Hãn Hải không định hỏi nhiều, nếu Nghiêm Thanh Viên muốn làm như vậy, hắn sẽ không ngăn cản.
"Hôm nay tôi định ở bên ngoài trước, để anh cả anh hai biết tôi ở bên ngoài cũng có thể sống tốt, cho bọn họ yên tâm."
"Bọn họ chưa đồng ý." Nghe Nghiêm Thanh Viên nói như vậy, Cố Hãn Hải lập tức bắt được trọng điểm.
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, dáng vẻ ủy khuất.
"Vì hai phòng ngủ một phòng khách, để ngủ cậu có thể cần phải chung một phòng với tôi." Cố Hãn Hải nói, "Giường là giường đơn, có điều tôi có thể ngủ dưới đất."
"Tôi cũng có thể ngủ dưới đất." Nghiêm Thanh Viên lập tức nói, bản thân cậu vốn vô cùng thích nằm trên đất.
"Cậu gọi điện thoại xác nhận với người trong nhà trước đi." Cố Hãn Hải nói, "Tôi không muốn nửa đêm bị cảnh sát gõ cửa tìm cậu đâu."
Nghiêm Thanh Viên hoảng hốt nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Cố Hãn Hải, đôi mắt mù mịt nháy mắt tràn ngập kinh ngạc và vui vẻ, cậu chỉ hỏi một chút, không ngờ thật sự có thể quang minh chính đại ở trong nhà Cố Hãn Hải.
"Tôi...! Tôi sẽ đóng tiền nhà." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, "Tiền thuê nhà một ngàn bảy, một tháng một ngàn bảy, tôi chia một nửa với cậu! Cậu có thể bao cơm cho tôi không? Tôi cũng có thể học nấu ăn, chờ tôi biết nấu ăn, tôi sẽ làm cho cậu ăn!"
"Chuyện này chờ sau này cậu thật sự muốn ở đây thì suy nghĩ tiếp, vì vậy bây giờ cậu là khách." Trên gương mặt Cố Hãn Hải hiếm thấy lộ ra một chút bất đắc dĩ và ý cười nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên hắn mặc kệ bản thân yêu thích Nghiêm Thanh Viên, nhéo gương mặt đáng yêu vẫn luôn làm tim hắn đập nhanh không thôi, "Tôi sẽ chăm sóc tốt việc ăn và cuộc sống hàng ngày của cậu, chỉ là có thể không tinh tế bằng nhà cậu."
"Cậu rất tinh tế." Nghiêm Thanh Viên nghiêng đầu cười nói, "Cố Hãn Hải vô cùng tinh tế!"
Tinh tế đến mức việc gì cũng suy nghĩ rất toàn diện, đối với gia đình đối với công việc hắn đều là người cực kỳ xuất sắc, sau khi mười tám tuổi thiếu niên trước mắt sẽ tỏa sáng rực rỡ.
"Không biết cậu đang nói gì." Giọng điệu Cố Hãn Hải bình thường, như là chỉ thuận miệng nói, nhưng lúc Nghiêm Thanh Viên không nhìn thấy, ánh mắt Cố Hãn Hải luôn bình thản bị sự dịu dàng nhấc lên gợn sóng.
Đột nhiên Nghiêm Trạch Thủy nhận được cuộc gọi của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên rất ít khi gọi anh trong thời gian làm việc, Nghiêm Trạch Thủy có chút mê hoặc.
Nghe Nghiêm Thanh Viên nói muốn ngủ lại nhà bạn, Nghiêm Trạch Thủy rất tán thành: "Viên Viên của chúng ta đã bắt đầu ngủ ở nhà bạn rồi, khá tốt, mang đồ ngủ chưa? Có mang theo gối ôm nhỏ em thích không? Có muốn anh cả bảo người đem qua cho em không? Buổi tối nếu em không ngủ được có thể gọi cho anh cả nha."
Nghiêm Thanh Viên vốn đang cho rằng sẽ bị ngăn cản, không ngờ lại dễ như vậy, cầm điện thoại có chút hoang mang.

"Sao thế em?" Giọng nói Nghiêm Trạch Thủy ở bên kia truyền đến, quả thật không có bất cứ để ý chỗ nào.
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu không biết nói gì.
Nghiêm Trạch Thủy cũng không rõ Nghiêm Thanh Viên vì sao đột nhiên trầm mặc, hỏi: "Chuyện này em nói với anh hai em chưa?"
"Chưa ạ, em định gọi cho anh ấy."
"Đi đi, nếu cần gì thì gọi về nhà bảo người giúp việc giao đồ cho em, anh cả gửi chút tiền cho em, đừng miễn cưỡng bỏ tiền ra ở nhờ nhà người khác ăn cơm hay gì đó..."
Nghiêm Thanh Viên nghe được anh cả nhà mình nói rất nhiều, đừng nói là ngăn cản thậm chí giọng nói cũng vô cùng vui vẻ, Nghiêm Thanh Viên hoang mang cúp điện thoại.
Sau đó Nghiêm Thanh Viên gọi cho Nghiêm Trạch Thanh, sau khi Nghiêm Trạch Thanh nghe Nghiêm Thanh Viên lắp bắp giải thích nguyên nhân, trầm mặc vài giây, Nghiêm Thanh Viên cảm giác vài giây này trái tim của mình như bị nâng lên.
"Ở chỗ nào, gửi định vị."
Nghiêm Thanh Viên sững sờ một chút: "Vì sao gửi định vị ạ."
"Ít nhất phải để anh biết em đi đâu, sau đó bảo Cố Hãn Hải tiếp nhận cuộc gọi." Nghiêm Thanh Viên từ đầu tới cuối đều chỉ nói là muốn ở nhà bạn, lại không ngờ rằng Nghiêm Trạch Thanh biết bạn của cậu chính là Cố Hãn Hải.
Vì Nghiêm Thanh Viên gọi điện thoại, Cố Hãn Hải đi quét dọn vệ sinh, mặc dù lúc trước hắn đã quét dọn qua một lần, nhưng vì Nghiêm Thanh Viên nói muốn ở, Cố Hãn Hải cảm thấy căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ thậm chí khử trùng bỗng không sạch sẽ lắm.
Nghiêm Thanh Viên cầm điện thoại đứng trước mặt Cố Hãn Hải, hoang mang đầy mặt.
Cố Hãn Hải nhấc điện thoại, chậm rãi nói: "Chào ngài...!Ừm, là tôi...!Tôi biết...!Ừm...!Mong ngài yên tâm..."
Nghiêm Thanh Viên mở to đôi mắt tròn xoe trông mong nhìn Cố Hãn Hải, thoạt nhìn rất căng thẳng, bất giác đan tay vào nhau.
Cố Hãn Hải đưa điện thoại di động trả lại cho Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Thanh Viên nghe được giọng nói Nghiêm Trạch Thanh từ bên kia: "An tâm chơi đi, nếu có gì cần thì nói với anh."
Nghiêm Thanh Viên có chút chấn động: "Anh hai, anh không ngăn cản em sao?"
"Vì sao anh lại muốn ngăn cản em? Em có thể kết bạn không phải chuyện tốt sao?" Nghiêm Trạch Thanh nói qua điện thoại, y thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên ở đầu dây bên kia.
"Không sai ạ, nhưng lúc trước anh hai không phải vẫn luôn cho em giờ cấm cổng..." Anh hai có ý muốn bảo vệ cậu quá mức, rất nhiều chuyện đều quản vô cùng nghiêm, cho nên bản năng Nghiêm Thanh Viên cho rằng đối phương có lẽ sẽ cự tuyệt cậu ở bên ngoài.
"Viên Viên, em có thể tìm được nhà một người bạn muốn ngủ lại, anh hai thật sự rất vui." Giọng nói Nghiêm Trạch Thanh từ đầu dây bên kia truyền đến, thanh âm vẫn luôn vô cùng sắc bén lạnh thấu xương bất ngờ thêm vài phần mềm mỏng.
Giờ khắc này Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, trái tim buộc chặt, khó hiểu cảm thấy chua xót, lúc này cậu rũ mắt, vậy mà cảm thấy có chút ủy khuất.
"Em..." Nghiêm Thanh Viên nói được một chữ thì bị nghẹn trong họng, sau khi bình phục cảm xúc mới nói: "Em cảm ơn anh hai."
"Anh là anh hai của em." Nghiêm Trạch Thanh nói, "Không cần nói cảm ơn với anh hai."
Nháy mắt vẻ mặt Nghiêm Thanh Viên dường như muốn khóc, một câu anh hai này, giống như là thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm một nhát vào điểm yếu trong trái tim Nghiêm Thanh Viên, đâm cậu đau đớn không thôi.

"Vâng ạ." Nghiêm Thanh Viên cúp máy.
Song vẻ mặt lại rất hốt hoảng.
Việc cậu chưa bao giờ kết bạn với người khác luôn bị anh hai nhìn thấy để vào mắt, anh hai vẫn luôn dùng cách của mình quan tâm cậu.
Nhưng khi Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến ban đầu bản thân muốn tìm được Cố Hãn Hải, cậu chỉ cảm thấy rằng thật ra mình vẫn luôn cô phụ ý tốt của anh hai.
Nghiêm Thanh Viên không cách nào bỏ đi tự trách trong lòng, nhưng vào lúc này có một đôi tay từ trong bóng tối tội lỗi vươn tay tới cậu, đem đầu cậu nâng lên, Nghiêm Thanh Viên đối diện tầm mắt với Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên chớp chớp mắt nhìn Cố Hãn Hải trước mắt, bản thân Cố Hãn Hải lóa mắt làm bóng tối trước mắt Nghiêm Thanh Viên từng chút một được xua tan, Nghiêm Thanh Viên chậm rãi hỏi: "Anh hai nói với cậu cái gì?"
"Nói cậu dạ dày không tốt, cũng không thích hợp ăn đồ nhiều dầu nhiều muối, nếu ăn không thoải mái cần dùng thuốc gì đó, cùng với phương thức liên lạc hắn, nói cậu lúc ngủ thích ôm thứ gì đó, tốt nhất cho cậu một cái gối ôm, nếu như không có thì có thể dùng chăn bông thay thế."
Nghiêm Thanh Viên: "..."
Anh hai vì sao cái gì cũng nói ra thế?
"Vì sao đột nhiên không vui?" Cố Hãn Hải không biết vì sao rõ ràng mọi mặt đều đại diện cho chuyện tốt, nhưng vẻ mặt của Nghiêm Thanh Viên lại không giống như vậy.
"Anh hai nói, rất vui khi tôi có thể tìm được bạn."
Cố Hãn Hải mấp máy môi, lấy lập trường của hắn là không nên hỏi quá nhiều việc của Nghiêm Thanh Viên, nhưng mà...!Muốn hiểu biết cậu.
"Vậy vì sao thương tâm?"
"Tôi biểu hiện rõ ràng vậy sao?" Nghiêm Thanh Viên hơi nâng đầu, đem cằm của mình ra khỏi những ngón tay của Cố Hãn Hải, sau đó xoa hai má của mình, cậu không biết che giấu vậy sao?
"Ừm." Giống như động vật nhỏ bị ăn hiếp nên ủy khuất cực độ, đôi mắt ướt át, mặc dù nói như vậy không tốt, nhưng ánh mắt như vậy rất câu lấy hắn.
Nghiêm Thanh Viên cúi đầu: "Tôi không có bạn bè gì cả, hoặc là nói khi tôi phát hiện mình không có bạn, tôi không biết làm thế nào để kết bạn."
Khi còn nhỏ Nghiêm Thanh Viên không phải như vậy, cũng xem như một đứa trẻ cởi mở, hơn nữa cậu cũng có rất nhiều bạn tốt.
Từ nhỏ đi học xung quanh cậu có rất nhiều bạn nhỏ cùng nhau chơi với cậu, đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian vô cùng vui vẻ kia.
Nhưng một ngày nọ, mẹ của Nghiêm Thanh Viên là Tịch Hạc lại cho cậu một danh sách, trên danh sách có tên của những người bạn tốt của cậu, cũng có nhiều quan hệ tương đối xa cách, phân loại sắp xếp.
Nghiêm Thanh Viên không rõ danh sách này có ý nghĩa gì, lúc ấy Tịch Hạc mặc một chiếc váy đỏ, bao lấy dáng người đẹp hoàn hảo, ngón tay được bảo dưỡng cực tốt ấn vào danh sách trên bàn, giọng điệu người phụ nữ cũng không dịu dàng mấy, đến bây giờ còn loáng thoáng xuất hiện bên tai Nghiêm Thanh Viên.
"Đây là danh sách những người kết bạn sau này có lợi với Nghiêm gia, con dựa theo sắp xếp kết bạn với họ đi."
Nghiêm gia vẫn luôn là đại gia tộc, hơn nữa tinh anh xuất hiện lớp lớp, Nghiêm Kỳ Thúy trong đó cũng xem như là người xuất sắc, Nghiêm gia không đoàn kết với nhau, nội bộ cạnh tranh rất kịch liệt, thương nghiệp gia tộc đối với nguồn nhân mạch yêu cầu vô cùng cao, mặc dù còn nhỏ nhưng kết bạn qua lại cũng rất quan trọng.

Nhưng một phần danh sách kia, lại như một tảng đá khổng lồ đè mạnh trong lòng cậu.
Trên danh sách tên của những người bạn tốt chơi với cậu giờ đây đều hiện trước mắt cậu, phảng phất như đang trào phúng cậu.
"Con học tập không tốt, thể dục cũng không tốt, đầu cũng không thông minh, nhưng ít nhất hãy kết bạn đi." Lúc đó Tịch Hạc lãnh đạm nói với cậu, "Cho dù làm vai hề cũng được, ít nhất muốn làm bạn tốt với bọn họ, con đều lớn như vậy rồi, cũng nên giúp trong nhà."
Nghiêm Thanh Viên đã không nhớ rõ lúc ấy có tâm trạng thế nào khi tìm thấy tên người bạn tốt nhất của mình trên danh sách, cậu chỉ vào tên ngẩng đầu hỏi mẹ cậu.
Sau khi nhìn thấy tên Tịch Hạc khẽ cười một tiếng, Nghiêm Thanh Viên nhớ rõ lúc ấy đôi môi đỏ mọng của Tịch Hạc khẽ cong: "Con rất thích nó à? Một đứa nhóc nhà giàu mới nổi mà thôi, đầu nhọn muốn chui vào trong vòng này mà thôi, đứa nhóc này đúng là một đứa thông minh, biết xuống tay từ chỗ con."
Bạn của cậu không lẽ đều là vì người trong nhà yêu cầu mới chơi với cậu ư? Nghiêm Thanh Viên chỉ nhớ rõ vào lúc đó giá trị quan của cậu đã chịu đả kích vô cùng lớn.
"Nó có nghiêm túc làm bạn với con không?" Lúc đó vẻ mặt Tịch Hạc rất thất vọng, thất vọng Nghiêm Thanh Viên vậy mà sẽ hỏi một vấn đề nhàm chán như vậy, mái tóc dài của bà như gợn nước, dập dờn đến mức làm đầu Nghiêm Thanh Viên ngớ ngẩn, "Loại chuyện này con phải học cách phân biệt, đừng để người có tâm được hời, lợi ích của Nghiêm gia không phải dễ lấy vậy đâu."
Danh sách Tịch Hạc cho Nghiêm Thanh Viên đã trở thành một cái gai nhọn trong lòng cậu, mỗi lần đi chơi với bạn đều sẽ nghĩ bọn họ bây giờ vui vẻ như vậy nhưng sau lưng có phải còn cất giấu những lợi ích mà cậu không biết hay không.
Mà nguyên nhân thật sự làm Nghiêm Thanh Viên mất đi cách giao lưu bình thường là do người bạn tốt nhất của cậu, Tống Diễn Chi.
Bởi vì quá để ý yêu cầu của Tịch Hạc, thật ra Nghiêm Thanh Viên cũng cố ý muốn dựa theo yêu cầu của Tịch Hạc mà làm, mà Tống Diễn Chi còn là đứng cuối danh sách, thuộc dạng sẽ chủ động bám lấy kết bạn với cậu, có thể miễn cưỡng nhìn một cái.
Lúc trước quan hệ của Nghiêm Thanh Viên và Tống Diễn Chi rất tốt, sau đó Nghiêm Thanh Viên hơi xa cách với Tống Diễn Chi vì cậu không thể điều chỉnh lại trạng thái bình thường của mình, sự xa cách này mọi người đều hiểu rõ như ban ngày.
Mà chân chính làm trái tim Nghiêm Thanh Viên phát lạnh đó là Tống Diễn Chi vậy mà không thuận theo không buông tha cậu mà vẫn đi theo như bình thường, từ một người bạn tốt biến thành một tùy tùng nhỏ, nhóc vốn không quan tâm Nghiêm Thanh Viên có phải phớt lờ nhóc không, có phải không thích nhóc hay không, thậm chí...
Nghiêm Thanh Viên vì trong lòng khó chịu, dưới sự xúi giục của những người khác cậu đã làm nhiều việc quá đáng với Tống Diễn Chi, mà Tống Diễn Chi đã chấp nhận điều đó, không có chút ác cảm nào, không tức giận, không làm ầm ĩ, chỉ cười với Nghiêm Thanh Viên, đuổi cũng không đi.
Không ai vô duyên vô cớ làm được đến mức này, Tống Diễn Chi muốn đi theo cậu, thậm chí có thể bị cậu coi như vai hề đùa giỡn, vẫn có thể khổ sở nhẫn nại và khuất nhục, vẫn như cũ đi theo cậu.
Bắt đầu từ khi ấy Tống Diễn Chi trở thành ác mộng của Nghiêm Thanh Viên.

Đam Mỹ Cổ Đại
Mối quan hệ kỳ lạ như vậy cứ tiếp tục đến năm Nghiêm Thanh Viên mười bốn tuổi, Tống Diễn Chi cầu xin cậu một việc, đó là công ty của cha Tống Diễn Chi xảy ra vấn đề, cho nên hy vọng Nghiêm gia có thể giúp đỡ một lần.
Nghiêm Thanh Viên nhìn Tống Diễn Chi.
Giây phút ấy, hy vọng cuối cùng trong lòng cậu cũng sụp đổ.
Nghiêm Thanh Viên chủ động tìm Nghiêm Trạch Thủy, lúc đó Nghiêm Trạch Thủy đã tiếp nhận công ty, cho nên nghe xong Nghiêm Thanh Viên xin giúp đỡ, cũng không keo kiệt mà giúp.
Thương nghiệp chính là như vậy, quan hệ từ trên xuống dưới, mối quan hệ hợp tác lợi và hại có thể giúp, mối quan hệ tiếp cận có thể giúp, mối quan hệ sâu xa cũng có thể giúp.
Nhưng sau đó Nghiêm Thanh Viên không còn bất cứ giao lưu nào với Tống Diễn Chi nữa.
Cũng không thể như lời Tịch Hạc kết bạn với đủ loại người, Nghiêm Thanh Viên không thể kết bạn với ai nữa, không phải không muốn, mà là không biết nên làm thế nào, một người bạn bình thường nhưng đằng sau là quan hệ lợi ích, Nghiêm Thanh Viên không làm được.
Nghiêm Thanh Viên làm Tịch Hạc thất vọng rồi.
Cho nên Nghiêm Thanh Viên vẫn không dám gặp Tịch Hạc.

"Tống Diễn Chi có phải thật sự muốn làm bạn với tôi không? Lúc cậu ấy làm bạn với tôi có phải rất miễn cưỡng, có phải vẫn luôn thuận theo tôi không? Tôi khi dễ cậu ấy như vậy, cậu ấy vẫn muốn đi theo tôi, cậu ấy thật sự không khổ sở ư? Cậu ấy sẽ không giận sao?"
Đến bây giờ Nghiêm Thanh Viên vẫn chưa tìm thấy đáp án.
"Có phải cậu ấy, thật ra rất chán ghét tôi không?"
Nghĩ đến khả năng này, Nghiêm Thanh Viên giống như rùa đen rút đầu không dám thử bất cứ điều gì nữa, cho đến khi cậu gặp Cố Hãn Hải.
"Thật ra lúc tôi đến gần cậu, tôi cũng rất lo lắng." Nghiêm Thanh Viên vì quá căng thẳng nên ngón tay bất an đan vào nhau, "Nhưng tôi...!Tôi muốn...! Tôi không nhịn được..."
Từ lúc bắt đầu không dám trực tiếp gặp mặt, sau đó cố gắng tiếp xúc với hắn, mỗi ngày Nghiêm Thanh Viên không ngừng tự hỏi, cậu cũng không hiểu cách giao lưu, nhưng cậu ở trước mặt Cố Hãn Hải đã lấy ra trạng thái tốt nhất của mình.
Mặc dù là vì ôm nhầm nên cậu mới muốn tiếp xúc với Cố Hãn Hải, nhưng tâm trạng khi tiếp xúc với Cố Hãn Hải mỗi ngày, đều vô cùng nghiêm túc.
"Cho nên anh hai nói rất vui khi tôi tìm được bạn, thật ra anh hai luôn dõi theo tôi, có lẽ anh ấy cũng đang bảo vệ tôi." Giống như trong sách, anh hai là người cuối cùng từ bỏ cậu, là người tận tâm tận lực nhất với cậu, tay Nghiêm Thanh Viên bất giác đi lên nắm lấy góc áo Cố Hãn Hải, "Về sau, tôi là về sau, nếu cậu muốn giao lưu với anh hai, cậu nhất định phải đối xử với anh hai siêu tốt nha."
Tâm tình Cố Hãn Hải vô cùng phức tạp.
Hắn không biết Nghiêm Thanh Viên đã đau khổ và cố gắng đến mức nào khi đến gần hắn.
—— Hắn cũng không phải là một đứa trẻ cởi mở.
Lời nói của Diêm Đàm lại một lần nữa được chứng minh, cũng làm Cố Hãn Hải thật sự hiểu được, hắn được Nghiêm Thanh Viên nhìn với con mắt khác, cho dù là lí do gì, Nghiêm Thanh Viên đặt rất nhiều tinh lực vào hắn, đó là một quá trình gần như khiến thiếu niên nhút nhát phải cố hết sức để khắc phục sự nhút nhát của mình.
Hắn được Nghiêm Thanh Viên thiên vị như thế đấy, được chờ mong như thế đấy.
Đây vẫn luôn là những điều hắn không biết.
Hắn thậm chí nghĩ phải rời khỏi thiếu niên này, dùng lí do thân phận và địa vị giữa hai người không phù hợp kết bạn, mà hắn đã vạch khoảng cách giữa mối quan hệ của hai người.
Nhưng hắn may mắn hơn Tống Diễn Chi, Nghiêm Thanh Viên không vì vậy mà từ bỏ và xa cách, hơn nữa cũng cho hắn biết vấn đề này cực kỳ quan trọng với Nghiêm Thanh Viên.
Lúc hắn bất tri bất giác*, đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với Nghiêm Thanh Viên, nhưng nó không đến mức nghiêm trọng, hắn vẫn còn kịp.
"Ừm." Cố Hãn Hải không biết vì sao Nghiêm Thanh Viên lại đưa ra mong muốn hắn đối xử tốt với Nghiêm Trạch Thanh, nhưng mà, "Em đề cập, tôi sẽ lưu tâm."
"Cho dù là anh cả hay anh hai, chỉ cần kết giao nhiều, cậu sẽ phát hiện thật ra bọn họ là người tốt." Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc nói với Cố Hãn Hải, "Bọn họ nhất định sẽ đối tốt với cậu.
Chỉ cần hắn là huyết thống chân chính của Nghiêm gia.
Anh cả và anh hai nhất định sẽ đối xử tốt với hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Còn hai tiếng nữa.
___
24/11/2022.
13:58:54..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.