Ôm Nhầm Thiếu Gia Giả Được Sủng Ái Mà Không Tự Biết

Chương 51: 51: Cậu Của Trong Mơ Và Cậu Của Hiện Tại Đều Sẽ Không Hại Tôi Sao




"Vậy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng hết chưa?" Lúc này Hứa Tam Tối đứng bên cạnh các loại nhạc cụ được đặt trong phòng hỏi.
"Chuẩn bị sẵn sàng rồi nè!" Nghiêm Thanh Viên giơ cao món quà không biết của ai.
"Vậy bắt đầu thôi." Tay của quản gia đánh vào nhạc cụ tạo ra âm thanh lanh lảnh.
Dưới âm thanh vang lên tất cả mọi người nhanh chóng truyền món quà trong tay mình đi, Nghiêm Thanh Viên nhìn nhìn món quà màu sắc sặc sỡ trong tay bị truyền đi, như thể mỗi một kinh hỉ nho nhỏ đang không ngừng vụt qua trong tay cậu.
Sau khi quản gia ngừng gõ món quà trong tay mọi người cũng ngừng truyền, Nghiêm Thanh Viên nhìn cái hộp màu xanh lá cây mình bắt được, được trang trí bằng ruy băng màu đỏ trang trí trong giáng sinh, vô cùng có không khí ngày hội.
Đây là quà của ai chuẩn bị vậy? Nghiêm Thanh Viên ôm món quà nhìn quanh bốn phía, ánh mắt va chạm với một cô gái giúp việc trong đó, cô gái giúp việc lộ ra một nụ cười tươi với Nghiêm Thanh Viên, làm động tác giơ ngón tay cái lên, Nghiêm Thanh Viên nháy mắt liền hiểu, là như vậy à, đây là quả của cô gái giúp việc kia.
Nghiêm Thanh Viên đáp lại bằng một nụ cười thật tươi, cho dù là quà của ai, cậu đều rất vui vẻ.
Nghiêm Trạch Thủy tùy ý đùa bỡn cái hộp không quen biết trong tay, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thanh Viên bên kia, Nghiêm Thanh Viên đã gấp không chờ nổi tháo hộp ra.
Lúc này sắc mặt của một người bên cạnh Nghiêm Thanh Viên rất xấu hổ, bởi vì cái hộp trong tay gã rõ ràng không giống với những cái hộp khác.
Hai người anh của Nghiêm gia muốn đem quà đưa cho Nghiêm Thanh Viên, cho nên đặc biệt động tay động chân trên hộp, trong số tất cả món quà thì bao bì quà tặng của họ rất nổi bật, nhìn một cái là biết của ai, cho nên lúc này trong lòng mọi người ít nhiều cũng biết rõ, theo bản năng đưa cái hộp ra.
Chỉ là không ngờ cuối cùng đến tay Nghiêm Thanh Viên vậy mac vẫn là quà của người khác.
Nghiêm Thanh Viên tò mò và không thể chờ nổi được mở ra làm cho người bên cạnh muốn đổi quà cũng rất khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn tình cảnh có chút xấu hổ.
Là một đôi găng tay bằng len và khăn quàng cổ bằng len mới tinh, Nghiêm Thanh Viên nhìn một chút rồi ngửi ngửi mùi hương, quả nhiên là hương hoa oải hương nhàn nhạt truyền đến từ trên đó, đây hẳn là tự tay dệt rồi.
"Cái này siêu tốt luôn." Trong ánh mắt Nghiêm Thanh Viên tỏa sáng lấp lánh rực rỡ, mặc dù rất tốt, nhưng hình như có hơi lớn so với cậu, "Cảm giác như có thể mang rất lâu."
"Hay là tôi đổi với tiểu thiếu gia nha? Cái này trông có vẻ như dành cho đàn ông trưởng thành mang, chắc là bởi vì bên chúng ta đàn ông tương đối nhiều hơn." Lúc này người ngồi bên cạnh Nghiêm Thanh Viên tận dụng mọi thứ để nói, muốn nhường củ khoai lang nóng bỏng tay* này đi.
* 烫手的山芋 (Năng thủ dụ sơn): Hình ảnh ẩn dụ chỉ việc khó giải quyết giống như cầm trong tay một củ khoai lang nóng vậy, cầm không được mà bỏ không xong.
"Bên trong quà của anh là gì?" Nghiêm Thanh Viên quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy được chất lượng của giấy đóng gói kia thì đôi mắt đột nhiên sáng lên, "Vận khí của anh tuyệt quá, đây không phải quà của anh cả tặng hoặc anh hai tặng sao, trúng thưởng rồi! Chúc mừng chúc mừng nha!"
Nghiêm Trạch Thủy đột nhiên cười ra tiếng, lúc này không hiểu sao cũng không có cảm giác gì, quả thật, nếu là quà để trao đổi, nếu ngay từ đầu cậu đã biết người tặng quà, chi bằng ngay từ đầu đưa cho người muốn đưa.
Nghiêm Trạch Thủy gật đầu với người giúp việc kia, lúc này người giúp việc mới thấp thỏm bất an mở quà.
Thật ra Nghiêm Trạch Thủy có chút mất mát, em trai nhỏ nhà mình đã một khoảng thời gian rất dài không nhận quà của anh, mỗi một lần nhận được câu trả lời cũng chỉ là không cần, đủ loại lý do, nhưng đều là không cần.
"Vì sao không cần chứ?" Nghiêm Trạch Thủy còn nhớ rõ lần kia chính mình tủi thân ủ rũ oán giận nhỏ với Nghiêm Thanh Viên một chút, liền nhìn thấy em trai nhỏ nhà mình giống như một người lớn nói lời thấm thía vỗ vỗ bờ vai của anh.
"Anh cả đã rất bận, trong khoảng thời gian này bận như vậy tốt hơn hết nên có không gian thoải mái cho mình, không cần phải luôn phiền nào tặng quà gì vào dịp lễ hội, quà anh cả cho em rất nhiều rất nhiều, sau này em phải tặng quà lại cho anh cả, bởi vì em rất nhỏ, có rất nhiều thời gian có thể tự suy nghĩ nên tặng quà gì cho anh cả, như vậy gọi là hiệu quả và lợi ích kinh tế!"

Nghiêm Trạch Thủy thật sự dở khóc dở cười, lợi ích và hiệu quả kinh tế chó má gì vậy.
Nghiêm Thanh Viên mang theo găng tay chạy đến bên cạnh Cố Hãn Hải: "Cậu bắt được quà gì?"
Giấy gói quà trong tay Cố Hãn Hải rất bình thường, cũng không phải của anh cả anh hai, hắn mở giấy đóng gói ra, bên trong để...
"Bút lông vũ?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt, "Là đồ trang sức nè."
"Ừm." Cố Hãn Hải đơn giản lên tiếng.
"Còn rất đẹp luôn nè." Nghiêm Thanh Viên duỗi tay vuốt lông chim thử, sau đó cười ra tiếng, "Ngưa ngứa nè."
Diêm Đàm nhìn quà trong tay, món quà này cứ như bị ma xui quỷ khiến về lại trong tay anh ấy, thật là...!Châm chọc.
Diêm Đàm không nói gì, đặt món quà nho nhỏ kia về, không tặng được thì không tặng được vậy.
Có lẽ đây là do vận may.
Mặc dù mọi người nhận được những món quà khác nhau, nhưng hiển nhiên những người giúp việc nhận được quà của Nghiêm Trạch Thủy và Nghiêm Trạch Thanh đều tỏ vẻ kinh hỉ, không thể không nói đây quả thật là vật phẩm giá ca cao rất quý trọng, gần như có thể so với một số phần thưởng cuối năm.
Bầu không khí cũng không tệ lắm, Nghiêm Thanh Viên là người đầu tiên mở quà ra, tất cả vẻ mặt vui vẻ và kinh hỉ cậu thể hiện ra ngoài đều không phải giả dối, dưới bầu không khí như vậy mỗi một món quà được tháo ra đều sẽ mang theo hơi thở vui vẻ.
Nghiêm Thanh Viên nằm lên vai Cố Hãn Hải, nhìn cảnh tượng trên bàn lúc này, mọi người đều có quà, bánh kem xinh đẹp được đẩy ra, bánh kem ngon, quà thú vị, trong ánh mắt Nghiêm Thanh Viên vào giây phút này phản chiếu đủ loại cảnh tượng tốt đẹp, màu sắc vui vẻ, cậu không tham dự trong đó, mà là trực tiếp mở camera trong điện thoại quay lại.
Giống như một máy ghi lại khoảnh khắc vô cùng vui vẻ chân thật, lưu lại tất cả khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc như vậy trong video.
Chỉ là người chú ý Nghiêm Thanh Viên, đều chú ý đến Nghiêm Thanh Viên vô thức ngẩn người.
Nghiêm Thanh Viên tắm rửa xong mang theo một thân hơi nước ấm áp nằm lên giường, hạnh phúc cuộn tròn mình trên giường, giường của cậu thật thoải mái, mềm mại, ấm áp, mặc dù giường ngủ trên đất đã thành thói quen, nhưng quả nhiên vẫn là nằm giường tốt hơn.
Nghiêm Thanh Viên ôm lấy chăn hít một hơi thật sâu, mùi hương thực vật nhàn nhạt dễ ngửi tựa như có công hiệu an thần, làm toàn thân của Nghiêm Thanh Viên đều thả lỏng ra.
Hôm nay rất vui vẻ.
Nếu cuối cùng không vội vàng làm bài tập về nhà thì sẽ càng hạnh phúc hơn.
"Xem ra mọi người đều rất vui vẻ." Nghiêm Thanh Viên dang rộng tay chân ra, trong phòng được máy sưởi sưởi ấm áp nên không hề lạnh lẽo.
Khi Cố Hãn Hải từ trong nhà tắm bước ra, liền nhìn thấy cảnh tượng như vầy, tiểu thiếu gia hắn yêu tha thiết lúc này nằm trên tấm khăn trải giường màu tối lớn như vậy, cẳng chân trắng như tuyết và cổ tay non mịn đều được khăn trăng giường tối màu tôn lên làn da cực kỳ trắng nõn.
Hôm nay cậu chọn một bộ đồ ngủ bằng vải bông màu xám nâu, trông mềm mại thoải mái, cậu lật người, một phần vòng eo tinh tế lộ ra, Cố Hãn Hải chớp mắt, không nói gì, nhưng lại vươn tay một nắm tóc của Nghiêm Thanh Viên.
"Sấy khô tóc rồi, tôi sấy khô tóc rồi." Nghiêm Thanh Viên lập tức thoát khỏi lòng bàn tay của Cố Hãn Hải, "Lúc nào tôi cũng sấy khô tóc, không làm khô tóc sẽ bị bệnh, tôi không muốn bị bệnh."

Xác nhận dưới tay là mái tóc đã khô mát, lúc này Cố Hãn Hải mới buông tha Nghiêm Thanh Viên, tùy ý sấy tóc hắn.
Nghiêm Thanh Viên nằm trên giường, nhìn Cố Hãn Hải, lúc này ở đầu giường đặt quần áo ông già noel mà Nghiêm Thanh Viên cởi ra và ném lung tung lên đầu giường, cùng với...!Dải ruy băng được sắp xếp gọn gàng và gấp quần áo ngay ngắn của Cố Hãn Hải, trong nháy mắt có chút ngượng ngùng.
Ngoan ngoãn đứng dậy sửa sang lại trang phục ông già noel lung tung lộn xộn của mình, thuận tiện dùng tay vỗ cái bụng giả lần nữa.
Không biết sau này còn cơ hội sử dụng lần thứ hai hay không, không biết nếu treo lên mạng có thể bán lại lần thứ hai hay không, cái bụng cao su hóa trang ông già noel, hóa trang phụ nữ có thai, hóa trang bụng bia tạo cảm giác tuyệt vời còn mới đến 90%, tiêu đề này có phải quá dài không? Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi tự mình cười.
Cố Hãn Hải giống như thờ ơ* nhìn Nghiêm Thanh Viên lại bất đầu tự mình giải trí, cậu rất giỏi tự mình tiêu khiển, luôn tìm thấy một số thú vui kỳ lạ không thể giải thích được.
* 漫不经心 (Mạn bất kinh tâm): Ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tiện, không để ở trong lòng, thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới.
Cho dù là Cố Hãn Hải cũng không thể không thừa nhận hắn ở phương diện tự mình chơi đùa không bằng Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Hãn Hải lúc này, hoàn toàn không có cảm giác như đứa trẻ trong nhà bình thường nuôi dưỡng, lúc này hắn ngồi trong căn phòng được trang trí tinh xảo, hắn rũ đôi mắt, khi làm bất cứ việc gì đều sẽ thẳng lưng, phía sau lưng rộng lộ ra đường cong uyển chuyển.
Khi tất cả đều yên tĩnh, Cố Hãn Hải dường như hoàn toàn hòa nhập với bầu không khí gia đình này, sự an tĩnh này phảng phất như là sự yên lặng của chính hắn, mà Nghiêm Thanh Viên cậu mới là nốt nhạc không hài hòa trong gia đình này nhất.
Không thể hiểu được, trong lòng Nghiêm Thanh Viên căng thẳng, đạp lên đệm giường mềm mại trực tiếp nhảy qua.
Cố Hãn Hải buông máy sấy xuống, sau lưng đột nhiên bị tiểu thiếu gia tập kích, Cố Hãn Hải không né tránh, mà là tiện tay giữ chặt cổ tay Nghiêm Thanh Viên đang ôm hắn từ phía sau để tiểu thiếu gia không bị trượt xuống.

"Có buồn ngủ hông?"
"Tàm tạm."
Nghiêm Thanh Viên vùi đầu mình vào trong cổ Cố Hãn Hải, mùi thơm dễ ngửi, hương vị giống như trên người cậu, nhưng trên người Cố Hãn Hải giống như có thêm thứ gì đó.
"Hôm nay tôi chụp rất nhiều ảnh bây giờ có muốn xem không?"
"Được."
Nghiêm Thanh Viên ở bên cạnh Cố Hãn Hải dần dần tiến vào giấc mơ, tay lặng lẽ nắm lấy cánh tay Cố Hãn Hải, như thể cậu sợ hãi mất đi thứ gì đó.
"Ôi, đau đầu, thật là đáng ghét, ghê thiệt, thật sự quá đáng sợ, sớm biết vậy thì đã không nghe mấy tên khốn kia uống nhiều rượu như vậy rồi, đầu mình sắp nổ tung mất thôi!" Nghiêm Thanh Viên mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là căn phòng trang trí đã được đặc biệt đổi mới vì muốn bản thân ra vẻ thành thục, "Mình về nhà khi nào vậy, là quản gia đưa mình về sao?"
Ngồi dậy, Nghiêm Thanh Viên cúi đầu vén mái tóc hơi dài của mình để ngăn cản cơn đau đầu lúc này, trên tay mình hình như còn nắm lấy thứ gì đó kỳ lạ, quay đầu nhìn, nhìn thấy có người lúc này đang nằm bên cạnh cậu.
Lúc này người nằm bên cạnh cậu đang ngủ say giấc nồng, bọng mắt có vết quầng thâm, dường như nghỉ ngơi không đủ, người kia mặc áo sơ mi màu đen, nút áo trên ngực cởi ra vài nút, quần áo hẳn là chưa thay, nằm cả một buổi tối nên không được gọn gàng cho lắm, toàn thân đều có chút chật vật.

Mà quan trọng nhất chính là tay của Nghiêm Thanh Viên lúc này đang nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông kia, nhìn giống như sợ hãi mất đi thứ gì đó, không chịu buông tay.
Nghiêm Thanh Viên chỉ cảm thấy nội tâm đột nhiên nổi lên một trận lửa giận, bỗng nhiên ném cánh tay Cố Hãn ra, xem nhẹ làn da sưng đỏ bị mình nắm lúc nãy: "Chết tiệt, sao nó lại xuất hiện trên giường mình vậy?!"
Bởi vì sự ồn ào của Nghiêm Thanh Viên, Nghiêm Hãn Hải ngồi dậy, lộ ra cơ bắp cường tráng cứng rắn, hắn vươn tay xoa giữa mày, sắc mặt không tốt, dường như là do dậy sớm nên bị huyết áp thấp sinh ra tức giận, lúc này đôi mắt đen nhánh âm trầm nhìn Nghiêm Thanh Viên.
"Ai cho cậu vào phòng của tôi! Đừng quá đáng quá, bây giờ cậu được vào Nghiêm gia của tôi, chẳng lẽ còn muốn ngủ phòng của tôi sao? Ai cho cậu cái sự dũng cảm như vậy!"
Nghiêm Thanh Viên nghe thấy bản thân không thèm lựa lời mà cứ thế nói hết ra, sự tức giận tràn ngập trong đầu, căn bản không để ý đến những chỗ không thích hợp xung quanh.
Nghiêm Hãn Hải giống như để ý một số từ ngữ trong lời nói của Nghiêm Thanh Viên, khóe miệng khẽ mím lại, không giống với Nghiêm Thanh Viên đang điên cuồng, lúc này hắn dùng trầm mặc ánh mắt lạnh như băng đối kháng với Nghiêm Thanh Viên đang bực bội.
"Người đâu rồi? Người đâu? Đem cái tên chết tiệt quăng ra ngoài cho cậu tôi! Đổi khăn trải giường! Đổi chăn gối! Đổi tất cả những thảm hắn đã đi, đều đổi hết cho tôi!"
"Câm miệng." Đột nhiên lúc Nghiêm Thanh Viên đang gọi người, Nghiêm Hãn Hải cuối cùng cũng lên tiếng, hắn đứng dậy, không thèm nhìn Nghiêm Thanh Viên một cái đi thẳng ra ngoài.
"Cậu vậy mà dám có thái độ như vậy với tôi!" Nghiêm Thanh Viên lập tức hét lên nói.
"Nghiêm Thanh Viên, đừng ồn ào!" Đột nhiên từ cửa truyền đến âm thanh của Nghiêm Trạch Thanh, Nghiêm Trạch Thanh đi đến cửa, nhìn vào bên trong lại nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đang đi ra.
"Anh hai ơi, nó xông vào phòng của em, ngủ giường của em, nó cho rằng đây là đâu chứ? Là nơi chỗ nào cũng có thể vào sao?"
"Em đừng làm ồn nữa!" Nghiêm Trạch Thanh bắt lấy Nghiêm Thanh Viên đang nóng nảy.
"Anh hai!"
"Ồn cái gì mà ồn? Nghiêm Thanh Viên, sáng sớm con quậy cái gì." Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nghe được giọng của Tịch Hạc, Nghiêm Thanh Viên cảm nhận được bản thân sau khi nghe âm thanh kia bản thân sẽ theo bản năng sợ hãi run rẩy cơ thể, âm thanh la lối om sòm nháy mắt trở nên không còn tự tin như vậy nữa.
"Thật quá ồn ào." Cùng lúc đó, ở một chỗ khác, Nghiêm Thanh Viên nghe được giọng nói của Nghiêm Kỳ Thúy từ xa truyền đến, nhưng Nghiêm Thanh Viên dùng sức mở to hai mắt, cũng không nhìn thấy phương hướng Nghiêm Kỳ Thúy, "Còn ồn ào như vậy nữa, thì cút khỏi nhà này đi."
Nghiêm Thanh Viên muốn nói gì đó, nhưng rất cả lại bị nghẹn trong họng, không nói được gì, lúc này cậu nhìn thấy bóng dáng ăn mặc tây trang giày da của Nghiêm Trạch Thủy, giống như một người đang tìm kiếm sự giúp đỡ, Nghiêm Thanh Viên muốn vươn tay bắt lấy bóng lưng Nghiêm Trạch Thủy.
Nghiêm Trạch Thủy ngừng lại.
Nhưng anh lại đi tới một phía khác: "Được, bây giờ tôi sẽ đưa Nghiêm Thanh Viên...!À không, Cố Thanh Viên đi ra ngoài."
Cố Thanh Viên? Cậu tên là gì? Cậu tên Cố Thanh Viên?
Cánh tay bị Nghiêm Trạch Thủy nắm lấy, lảo đảo tiến về phía trước, cuối cùng cậu cũng nghe được âm thanh bản thân khóc thút thít.
"Anh cả, anh cả ơi, em là Nghiêm Thanh Viên, em là..."
"Đủ rồi, khó coi quá." Giọng nói của Tịch Hạc lúc này phảng phất như vang lên bên tai, ngôi nhà và không gian quen thuộc đều biến mất, bọn họ đứng trên cùng một mặt phẳng, "Nếu muốn làm người của Nghiêm gia, ít nhất phải có phong thái của Nghiêm gia, như vậy thật sự quá khó coi."
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảm giác được chính mình bị ôm, cậu quay đầu lại, nhìn thấy người ôm cậu là Nghiêm Trạch Thanh, nhưng cái ôm này không mang lại ấm áp cho Nghiêm Thanh Viên, cái ôm này lạnh lẽo, giống như tùy thời có thể nghiền nát, nhìn thấy anh hai vẫn luôn cứng cỏi của mình phảng phất mãi mãi không bị phá hủy đang từng chút từng chút bị ăn mòn.
"Em sai rồi." Nhìn từng vết nứt kia, Nghiêm Thanh Viên luống cuống tay chân muốn ghép lại với nhau, nhưng cho dù cậu làm như thế nào, Nghiêm Trạch Thanh đều không có bất cứ phản ứng gì, không chống cự, không cứu vãn, tùy ý nó không ngừng rách nát.
"Con sai rồi, con sai rồi, con xin lỗi ba mẹ, không...!Dì ơi chú ơi, con không tranh giành nữa, con cho cậu ta, con không nên lấy, con sai rồi, đừng nát nữa mà, anh hai ơi, Nghiêm Trạch Thanh, em cầu xin anh..."
Trước mắt Nghiêm Thanh Viên, đột nhiên xuất hiện bóng dáng Cố Hãn Hải.

Hắn chỉ đứng ở đó, không làm gì cả, an tĩnh nhìn cậu luống cuống tay chân, tự mình sa ngã.
Ánh mắt bình tĩnh lại lạnh nhạt, giống như đang nhìn một người không quan trọng.
Nhưng hắn vươn tay, ngăn Nghiêm Trạch Thanh không bị rách nát nữa, Nghiêm Thanh Viên trơ mắt nhìn bàn tay mình đang buông lỏng ra, để Cố Hãn Hải đưa Nghiêm Trạch Thanh đi.
Một mình cậu an tĩnh ngồi trên đất, xung quanh cái gì cũng không có.
Vì sao không có gì hết?
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, nhìn về bốn phía.
Tất cả giống như được thiết lập lại một lần nữa, đứng trước mặt cậu chỉ có một người, là Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên mở thật to đôi mắt, nhìn Cố Hãn Hải trước mặt, hắn thành thục hơn rất nhiều, càng giống một người trưởng thành hơn rồi.
"Em uống say rồi."
"Tôi đưa em quay về."
"Là em nắm lấy tay tôi không buông." Đôi mắt Nghiêm Hãn Hải đột nhiên dừng trên người Nghiêm Thanh Viên, ngón tay hắn vươn về phía Nghiêm Thanh Viên, đầu ngón tay dừng trên bờ vai cậu, cậu cúi đầu nhìn xương quai xanh của mình, trên đó bị in dấu vết màu đỏ xa lạ, ở bên tai cậu, giọng nói của Nghiêm Hãn Hải trầm thấp, lạnh băng, ẩn chứa tức giận, "Không phải tôi đã nói rồi sao? Cách mấy người này xa một chút."
"A, hả?" Nghiêm Thanh Viên hoang mang chớp mắt, "Cậu nói ai?"
Lúc Nghiêm Thanh Viên mở to mắt ra, nhìn thấy không phải Cố Hãn Hải càng thêm thành thục, cũng không phải bóng tôi mênh mông vô tận, nhưng đôi mắt rất không thoải mái, vẫn luôn rơi nước mắt, mơ hồ lưu lại không dứt, Nghiêm Thanh Viên có chút không thoải mái nghiêng đầu.
Đột nhiên một bàn tay mang theo hơi thở ấm áp lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cậu, Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên tỉnh táo lại, sau đó trong ánh đèn mờ ảo, cậu nhìn thấy Cố Hãn Hải mười sáu tuổi vẫn còn một chút vẻ mặt non nớt.
"Gặp ác mộng à?" Dịu dàng, giọng nói hoàn toàn không giống trong giấc mơ, thật giống như thể hiện sự chênh lệch lớn nhất thế giới vậy, ngón tay ấm áp của Cố Hãn Hải giống như có thể thông qua cái chạm vào sưởi ấm trái tim cậu.
"Giấc mơ rất kỳ lạ." Nghiêm Thanh Viên rũ mắt, "Đủ loại cảnh tượng, cảnh tượng gì cũng có, gặp tất cả mọi người."
"Có thấy tôi không?" Cố Hãn Hải giống như sợ hãi đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh đêm tối, dịu dàng nỉ non.
"Gặp được, trong mơ cậu đặc biệt hung dữ." Nghiêm Thanh Viên phát hiện một khi cậu nói vài lời, nước mắt sẽ không rơi dữ dội như vậy nữa.
"Phải không?" Cố Hãn Hải nhẹ nhàng tiến lên ôm Nghiêm Thanh Viên vào trong lòng ngực, "Vậy nhất định rất đáng sợ nhỉ, tôi hung dữ như vậy."
Nghiêm Thanh Viên lắc đầu: "Cũng không phải rất đáng sợ, thì...!Lúc nằm mơ cứ cảm thấy, cậu giống như sẽ không hại tôi."
Cố Hãn Hải nhẹ nhàng cong khóe miệng, lén hôn trán của Nghiêm Thanh Viên: "Phải, tôi sẽ không hại em."
___
14/12/2022.
14:33:35..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.