Ôm Tài Nữ Về

Chương 11



Diệp Thế Đào đến thăm khiến cho Tư Đồ huynh đệ về sau có thêm người cùng hội cùng thuyền, không vì cái gì khác, chỉ vì bọn họ đều cho phép tân nương trước khi thành thân một ngày thoải mái ở Tư Đồ phủ, toàn bộ các đấng nam nhi đều bị bị đuổi ra chỗ khác , các nàng tuyên bố hoãn hỷ sự , các nàng muốn mở tiệc chia tay cuộc sống độc thân gì gì đó a?

Sau đó trong Y Viên liền xuất hiện ba nam nhân ai oán cùng nhau thù hận vị thần bộ thành thân sớm nhất ( ấu zề , chờ 3 bộ nữa nói về 3 chị nữ chính còn lại =]]) , quả thực hận đến đấm ngực dậm chân, vì sao tiểu tử khối băng kia lại có vận khí tốt như vậy? Thiên Lý ở đâu đây?

Luận tướng mạo, luận tài tình, luận bản lĩnh lưỡi sán hoa sen(miệng lưỡi ngon ngọt), Diệp Thế Đào cùng Tư Đồ huynh đệ tự nhận tuyệt đối mạnh hơn Khúc Du Nhiên nhiều, thế nhưng hắn – một tên miệng lưỡi kém cỏi cư nhiên nhanh chân thú thê tử trước, mà bọn họ lại bị rớt ở đằng sau .

Thực không có thiên lý.

“Đồ điên.” Khúc Du Nhiên lạnh lùng phun ra hai chữ, tiếp tục vùi đầu lau kiếm.

Diệp Thế Đào tức giận bất bình:“Khúc thiếu, ngươi nói ai là đồ điên?” Oa a, hắn là phong lưu tiêu sái khắp thiên hạ, được xưng giang hồ đệ nhất mỹ nam tử Diệp tam thiếu a! Làm sao có thể là đồ điên? Muốn điên thì cũng là Tư Đồ huynh đệ chứ.

Khúc Du Nhiên hèn mọn đảo qua ba tên nam nhân đang oán thán, mặt không chút thay đổi nói:“Các ngươi.” Chính mình không có bản lĩnh liền thừa nhận, tội gì chạy đến trước mặt hắn bày ra cái mặt nhăn như trái khổ qua ( mướp đắng ), dọa người chắc!

Oa oa…… Này quả thực chính là khiêu khích.

Nguyên bản ba nam nhân oán khí tận trời, lập tức không còn nói nhảm, đồng tâm hiệp lực lao tới Khúc Du Nhiên.

“Đánh, đánh lên……” Thanh âm hưng phấn truyền khắp hậu viện Y Viên.

~ ~ ~

Ôn Nhu nâng cái đầu gật gù, mở hai mắt mù sương, hoang mang nhìn Nạp Lan Tuệ Trung vui vẻ lại gần.

“Nạp Lan, giữa trưa, mi phát điên gì thế, mọi người đều đang nghỉ ngơi .” Nhiều người lực lượng lớn,vì bốn nữ nhân các nàng kiên trì, đám nam nhân kia đành ngoan ngoãn đi tới khu nhà đằng trước, để cho các nàng có thể tận tình muốn mặc gì thì mặc, hiện tại mặc đồ hở hang nhất chính là Mộng Điệp, áo siêu ngắn,cực mát mẻ!

“Ôn Nhu, bốn soái ca kia đánh nhau rồi, cao thủ tranh tài không xem rất đáng tiếc, ta đi kêu những người khác cùng nhau xem.” Nạp Lan Tuệ Trung không dừng bước tiếp tục chạy đi, muốn chia xẻ hay ho với bạn tốt.

Đánh nhau? Hai chữ này chậm rãi hiện rõ trong đầu, ánh mắt Ôn Nhu bộc phát ra quang mang xán xán. Quả nhiên là náo nhiệt a, nhanh chóng chạy tới xem. Chính là chạy hai bước, rồi đột nhiên nhớ tới quần áo trên người không thích hợp, liền vội vàng trở về phòng phủ thêm một cái áo khoác, sau đó khẩn cấp đến hiện trường.

Sau buổi trưa nhàm chán mà có đánh võ miễn phí thì nên xem chứ, không xem là đứa ngốc a.

~ ~ ~

Quả nhiên là trò hay, Vân Mộng Điệp vì một con chuột mà sợ tới mức hoa dung thất sắc nhảy loạn lên, kết quả hại vị hôn phu đụng tới bộ phận quan trọng , ngã vào thùng nước, làm cả hai người ướt sũng, muốn thay quần áo cũng không thể . Ngay cả trên giường cũng ẩm ướt ngượng ngùng, cho nên không thể bình tâm đối đãi nhau. ( Đoạn này ta k hiểu lớm )

“Ôn Nhu chết tiệt– mi lăn ra đây cho ta.” Đây là tiếng rống phát ra từ nội tâm giận dữ của Vân Mộng Điệp.

Tại hậu viện, Ôn Nhu thống khoái cất tiếng cười to, cười đến nỗi đau cả bụng không đứng dậy nổi.

Diệp Thế Đào sủng nịch nhìn nàng. Thật không biết trong cái đầu nhỏ kia rốt cuộc có những cái gì, cũng không biết Khúc Du Nhiên làm thế nào mà hủy đi cái giường của Tư Đồ Khang ,khiến nó lung lay sắp đổ, một đôi tân nhân ( người mới ) còn chưa dục hỏa đốt người đã ngã trên một đống gỗ vụn, sau đó Nạp Lan Tuệ Trung đồng dạng phát ra kinh thiên rống to,“ Ôn Nhu chết tiệt , đừng để ta bắt được mi –”

Thật oan quá a! Rõ ràng là Khúc Du Nhiên làm a.

Cười chán chê, Ôn Nhu chậm rãi bám vào ghế đứng lên, Diệp Thế Đào săn sóc rót một ly trà lạnh.

“Cám ơn, ta đang khát .” Cảm thấy mỹ mãn uống xong nước trà, lấy tay quạt. Cười đến cả người đầy mồ hôi mất rồi!

“Muốn tắm rửa không?”

“Nếu có thể, đương nhiên muốn.” Nàng thở dài. Đã trễ thế này, hạ nhân Y Viên đều đã đi ngủ, vẫn là không nên phiền toái bọn họ .

“Ta giúp nàng.” Con ngươi Diệp Thế Đào chứa vài tia dục tình.

Ôn Nhu liếc hắn một cái, lập tức cách hắn ba thước,“Đem loạn thất bát tao(lộn xộn , linh tinh,… ) gì gì đó trong đầu rửa sạch ra ngoài cho ta, cô nương ta hôm nay mệt rồi, không muốn lăn trên giường với ngươi đâu.”

Hắn phát ra tiếng cười trầm thấp,“Hiện tại không phải do nàng quyết định .” Hắn nhẫn nhịn cực kỳ vất vả, cuối cùng nàng cũng làm xong mọi chuyện.

“Diệp lưu manh, ngươi có điểm phong độ không tốt, đừng giống tiểu tử vừa thấy nữ nhân liền không cầm lòng được.” Nàng bắt đầu chạy vòng quanh cái bàn.

Hắn còn thật sự gật đầu, lấy ánh mắt sùng bái nhìn Ôn Nhu đang trốn tránh vô ích,“Của ta xác thực chưa có ai động đến , trải nghiệm cùng nàng, ta cảm thấy đây là chủ ý tốt.”

“Không phải đâu!” Ôn Nhu kêu thảm thiết. Nghe nói, đương nhiên chính là nghe nói, nàng lại chưa làm qua, lần đầu tiên làm cái này rất đau, hơn nữa Diệp lưu manh cũng là lần đầu tiên…… Oa a, nàng mới không cần.

Diệp Thế Đào dễ dàng bắt được nàng, cười đắc ý,“Cũng may bên chúng ta không ai nháo động phòng, chúng ta có thể tùy tâm sở dục làm chuyện chúng ta muốn làm.” Hắn bắt đầu thích hành vi nàng nháo động phòng.

“Diệp lưu manh, không thể.” Nàng bắt đầu giãy dụa, nàng sợ đau, nàng không muốn.

Mắt thấy quần áo trên người từng cái từng cái rời khỏi thân thể bay về phương xa, ánh mắt của nàng càng ngày càng đáng thương hề hề,“Diệp lưu manh, ngươi muốn trước đi kỹ viện học thêm kinh nghiệm rồi trở về hay không?”

Hắn vui vẻ đá thứ cuối cùng trên người nàng đi, thực rõ ràng cự tuyệt,“Ta có thê tử vì sao còn phải đi kỹ viện học kinh nghiệm?” Ngụ ý chính là có thể tìm kinh nghiệm trên người nàng.

Nghe hắn nói vậy, không ngờ tâm tình nàng lại vô cùng tốt. Nàng không phải ra vẻ rụt rè, mà là thật sự lo lắng Diệp lưu manh không kinh nghiệm làm nàng đau.

Một tay kéo màn trướng trước giường, ánh mắt Diệp Thế Đào nóng bừng bừng lưu luyến thân hình thiên hạ lung linh trong lòng, thanh âm trở nên thô dát khàn khàn,“Nhu nhi, nàng thật đẹp.”……;

Ôn Nhu trừng mắt hắn,“Đẹp cái rắm ! Một thân toàn mùi mồ hôi, ngươi cư nhiên ngay cả tắm cũng không cho ta tắm một chút.” Thật sự là nam nhân không tri kỷ. Nàng rõ ràng rất muốn rời xa cái thiên mệnh chết tiệt kia, như thế nào cuối cùng vẫn là đi đến tình thế này , aizz!

Quả nhiên tất cả đều là mệnh, nửa điểm không di dời a!

Con ngươi u quang chuyển sang trầm tối, Diệp Thế Đào cúi người xuống, phủ lên cái miệng vẫn đang lải nhải của nàng, hai tay bận rộn chạy dọc trên dưới……

Tiếng rên rỉ đứt quãng rốt cuộc nhịn không được mà bật ra khỏi miệng, Ôn Nhu phát ra thanh âm vừa thống khổ lại vừa vui thích.

Đêm thật dài, thật dài……

~ ~ ~

Ba ngày sau, Ôn Nhu dưới sự miễn cưỡng đã có thể đi lại trong sân hít thở không khí.

Kéo thân mình mỏi mệt, ngồi vào nhuyễn tháp dưới tàng cây, nàng thật sự một chút cũng không muốn cử động.

“Nhu nhi, hôm nay muốn ăn cái gì?” Diệp Thế Đào bưng một chén canh đi tới.

Ôn Nhu oán độc trừng hắn. Không có thiên lý a! Rõ ràng người làm là hắn, dựa vào cái gì mà người mệt tứ chi lại chính là nàng, hơn nữa chỉ có nàng đau, không công bằng.

“Nào , uống trước bát canh hạt sen, trừ hoả .” Hắn cười đến thực mê người, giơ tay nhấc chân đều toát ra sức quyến rũ khôn cùng.

“Các nàng đều không có ở đây sao?” Ôn Nhu tò mò bạn tốt có phải hay không cũng giống mình không xuống giường được. ( >.< )

Diệp Thế Đào mỉm cười, vươn tay tóm sợi tóc trước ngực của nàng đẩy ra sau tai “Các nàng vừa mới thành thân, không có khả năng ra ngoài tìm bạn đâu.”

“Phong Nhã đâu?” Nàng không được tính là mới thành thân đi!

Hắn tươi cười càng sâu,“Khúc thiếu hôm đó liền mang nàng đi rồi.”

“Thật là, không để Phong Nhã ở lại tụ tập cùng bọn ta lâu một chút.” Nàng có chút oán giận nho nhỏ, bất quá nhìn Phong Nhã có chỗ nương tựa tốt , nàng cũng cao hứng thay.

“Ta nghĩ, Khúc thiếu là không muốn quấy rầy đến tân hôn chúng ta đi!” Hắn không khỏi cười trộm. Khúc Du Nhiên dù sao cũng coi như người từng trải, đại khái là suy nghĩ cho ngày động phòng của bọn họ đi .

“Ta tình nguyện hắn quấy rầy một chút.” Nàng tràn ngập mong đợi lên tiếng.

Diệp Thế Đào gần sát nàng, nói nhỏ:“Nhu nhi, thân thể của nàng tốt hơn nhiều chưa?”

Nàng ngẩng đầu liếc hắn, đạm thanh nói:“Ta phỏng chừng tương lai nửa tháng nữa, chưa chắc đã tốt .” Đừng nghĩ nhìn mặt nàng, muốn cũng đừng muốn, nàng không thích suốt ngày nằm ở trên giường làm thi thể nha.

Vươn tay ôm nàng, hắn năn nỉ:“Nhu nhi, ta cam đoan sẽ không quá đáng, đêm nay được không?”

“Không được.” Ngươi thích nhưng ta thì khó chịu. Ánh mắt của nàng chính là có ý như vậy .

“Ta lấy tin tức đổi được không?”

“Còn phải xem tin tức kia ta có thích hay không.” Chậm rì rì uống canh hạt sen, không mấy hứng thú nghe hắn vô nghĩa.

Hắn lập tức lộ ra tươi cười chắc chắn,“Ngày hôm qua ta nhận được thư từ sơn trang, nói nhị ca tắm thì có một một nữ nhân ngã vào.”

Ôn Nhu ánh mắt lập tức sáng bừng.“Nàng mặc quần áo gì?”

“Nam trang, hơn nữa tính tình hung bạo giống nàng.” Diệp Thế Đào nhẫn nhịn cười. Hơn nữa nữ nhân kia còn giáo huấn nhị ca tới thê thảm.

“Tên?” Cái loại này kỳ quái cảm giác lại tới nữa.

Diệp Thế Đào trơ mặt ra dính sát lại,“Đêm nay –”

Nắm tay hắn hung hăng cắn một ngụm, nàng tức giận bất bình:“Diệp lưu manh, ngươi thật sự rất quá đáng a.”

“Đâu có, đây là điều kiện trao đổi thôi.” Hắn cười xấu xa.

“Được, được.” Nàng làm như có lệ vẫy vẫy tay.

Hắn mặt mày hớn hở ôm lấy nàng,“Hình như tên Mộ Dung lợi.”

“Thật sự!” Ôn Nhu thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ nhuyễn tháp.

“Đương nhiên.”

“Chúng ta lập tức hồi sơn trang được không?”

“Nàng xác định chính mình có thể đi sao?” Hắn cười hỏi, thần sắc cực không có hảo ý.

Ngữ khí của nàng lập tức mềm nhũn, con mắt vòng vo đảo xung quanh,“Vậy để Diệp nhị mang nàng lên kinh thành được không?”

“Nhu nhi”

Lại nắm tay hắn cắn một ngụm, Ôn Nhu quả thực chỉ có thể dùng giọng điệu căm thù đến tận xương tuỷ nói : “Được, tùy ngươi”.

“Đương nhiên không thành vấn đề .” Hắn lập tức nhếch miệng cười, chặn ngang ôm lấy nàng đi về phòng ngủ.

“Diệp lưu manh, ngươi đáng chém ngàn đao” Nàng rống to.

Nàng đáp ứng là buổi tối,là buổi tối a –

– hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.