Tiếng nước chảy rào rào kéo dài khoảng chừng hai mươi phút, cũng dừng lại.
Nhưng mà chờ nửa ngày vẫn không thấy ai đi ra, Hoàng Trường Mình bắt đầu gõ cửa ở bên ngoài, hỏi cô: "Tầm xong, không muốn đi ra sao?" "Chờ một chút, tôi ra liền.
"
Giọng nói Lam Ngọc hốt hoảng, ánh mắt cũng vậy.
Trong phòng tắm, hơi nước lượn quanh, có thể nhìn thấy rõ mình ở trong gương, ánh mắt bởi vì khẩn trương mà sáng lên, cùng gò má đỏ ửng.
"Nhanh lên một chút." Hoàng Trường Minh trầm giọng thúc giục.
“Tôi biết rồi." Lam Ngọc Anh vội vàng đáp ứng.
Sợ anh không chờ được sẽ giống như trước đây, đẩy thắng cửa đi vào, nên cô cũng không dám trì hoãn chút nào.
Kéo khóa túi xách, cô vô thức lấy đồ ra, vải vóc rất mỏng, tơ đen nửa trong suốt, rũ xuống trên tay cô, nếu như không nằm chặt sẽ bị rơi xuống.
Cũng không kịp nhìn kỹ, Lam Ngọc Anh cầm đầu mặc vào, chờ đến khi nhìn thấy mình trong gương, cô thiếu chút nữa muốn bất tỉnh tại chỗ.
Bên ngoài phòng tắm lần nữa vang lên tiếng bước chân, đầu ngón tay của cô cũng bắt đầu phát run, không để ý nhiều như vậy vội vàng khoác áo choàng tắm qua loa lên người, kiểm tra xong không thấy bị lộ ở bất kỳ chỗ nào mới mở cửa ra ngoài.
"À, tôi xong rồi, anh vào tầm đi."
Đối diện ánh mắt Hoàng Trường Minh, cô cúi đầu thấp giọng nói.
Hoàng Trường Minh nhìn cô từ trên xuống dưới, cau mày, không quả để ý anh đi qua cô vào phòng tắm.
So với thời gian của cô vừa rồi thì nhanh hơn nhiều, trên người dường như còn chưa lau khô, đã quấn khăn tắm đi ra.
Lúc Lam Ngọc Anh nhìn sang chỗ anh, vừa vặn là lúc anh xoay người đóng cửa, lộ ra tấm lưng to lớn lại răn chắc dưới ảnh đèn, nước nhỏ xuống từ trên mái tóc ngắn, theo đường cơ bắp mà chảy xuống, khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Nuốt nước miếng, cô trấn định thu hồi tầm mắt.
Nghĩ đến mình ở dưới chăn, tim lại một lần nữa đập cuồng loan.
Nhìn thân hình cao lớn của anh tiến lại càng ngày càng gần, cho dù là đã đắp chăn lên, nhưng chỉ một động tác nhỏ thôi, cũng có thể cảm nhận được vải vóc chạm trên da thật lạ kỳ.
Làm thế nào...
Cô có hối hận hay không...
Há miệng hít thở sâu một lúc, hô hấp Lam Ngọc Anh run rẩy "Hoàng Trường Minh, có thể tắt đèn hay không?" "Nhiều chuyện quá!" Hoàng Trường Minh đang dùng khăn khô lau tóc, ngừng một lát.
Mặc dù măng như vậy nhưng anh vẫn với tay tắt đèn.
Phòng ngủ trong nháy mắt tối xuống, chỉ có ánh trăng mong lung hất vào từ rèm bên cửa sổ, mờ mờ ảo ảo.
Hoàng Trường Minh ngồi ở mép giường lau tóc mất hai phút, ngay sau đó ném khăn lông lên trên tủ ở bên cạnh đầu giường, vén chăn lên, đưa tay sang ôm lấy cô như thường ngày.
Chẳng qua là nghe từng thanh âm nhỏ, các ngón chân Lam Ngọc Anh cũng co lại.
Cho dù là đã tắt đèn, cô vẫn nín thở nhắm mắt lại.
Hoàng Trường Minh ở trong bóng tối ma sát môi cô.
Tay năm lấy tay cô dần dần trượt xuống, sau đó cứng đờ, hai giây sau mới tiếp tục động tác.
Tựa như cảm thấy có gì đó không đúng, Hoàng Trường Minh ngôi bật dậy, đồng thời vén chăn lên, bật đèn cảm ứng ở đầu giường lên.
Lam Ngọc Anh nằm ở trên giường nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, trên mặt nhuốm một tầng đỏ ứng, nhưng đây không phải là mẩu chốt, cái chính là bộ đồ ngủ cô đang mặc trên người lúc này, hoặc nói đúng hơn thì không thể gọi là một bộ quần áo ngủ, mà chỉ là một miếng vải vóc.
Tơ đen rất mỏng, không che được cái gì cả.
Ảnh đèn vàng ấm áp chiếu lên, theo ánh sáng nửa sáng nửa tối, một xó xỉnh cũng không thể giấu được
Yết hầu Hoàng Trường Minh chậm rãi lên xuống, con người co rút nhanh, cơ bắp cuồn cuộn cũng bởi vì háo hức mà pháp phòng, từng chữ một nói: "Lam Ngọc Anh, em không muốn sống?"
Âm thanh kia giống như là từ kẽ răng phát ra vậy.
Lam Ngọc Anh run run, không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra, không một chút sai lệch nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
Một lần nữa cô nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của mình, trong lòng có chút nóng lên.
"Không phải là anh nói.
"
Lam Ngọc Anh vừa mở miệng, liền không tự chủ được thở hồn hến: "Muốn thực tế chút.
Hoàng Trường Minh gắt gao nhìn cô chăm chăm, giống như là muốn trừng rơi cả con mắt ra ngoài vậy, nhìn từ đầu cho tới ngón chân của cô rồi lại từ ngón chân cô nhìn trở lên, cứ như vậy hết lần này đến lần khác.
"Đừng nhìn nữa..." Lam Ngọc Anh bị nhìn đến hoảng sợ.
Cô không dám đưa tay ra che lại ánh mắt của anh, nên không thể làm gì khác hơn là dùng cánh tay che chắn mình.
Hoàng Trường Minh rất nhanh đã gỡ tay cô ra, giọng trầm ổn chợ khàn khàn, giống như bị sắt đá đập vào: "Không phải em mặc cho tôi nhìn sao?" "Nhìn em mặc thành như vậy, thật là muốn làm em liền mà!"
Một buổi tối này, Hoàng Trường Minh thật giống như là lâu làm rồi mới được thỏa mãn vậy, anh đòi hỏi có rất nhiều lần.
không ngoài dự đoán chút nào, buổi sáng hôm sau Lam Ngọc Anh đi bộ cũng lảo đảo, dù là ăn xong bữa sáng rồi cũng vẫn còn chóng mặt hoa mắt.
Chiếc xe Bentley vẫn đỗ ở dưới lầu, có Hoàng Trường Minh ở đó, toàn bộ quá trình Phan Duy chỉ phụ trách mở cửa đóng cửa, không dám nhiều lời
Gặp đúng giờ cao điểm, xe đi tới đi lui lại dừng một chút.
Vẻ mặt Hoàng Trường Minh tràn đầy thỏa mãn, cửa kính xe mở một nửa, giữa hai ngón tay có một điều thuốc đang đốt, theo động tác hít vào phả ra của anh, khỏi mù lượn quanh bị hút ra bên ngoài, cương mặt cương nghị, nhìn giống như một pho tượng.
Trong mat Lam Ngọc Anh nhìn thấy, anh giống như là một con sư tử sau khi ăn uống nó say đang liếm móng vuốt vậy.
Cô nhớ tới lúc buổi sáng, thấy bộ quần áo ngủ tơ đen kia đã thành mảnh vụn...
Bentley chạy xuống từ trên cầu cao, không bao lâu sau
Hoàng Trường Minh yêu cầu dừng xe, tài xế không dám lơ là bật xi nhan rẽ bên phải
Sau khi xe dừng hẳn lại, Hoàng Trường Minh tự mình mở cửa xe đi xuống.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn, bên cạnh là một con phố buôn bán, đã có không ít cửa hàng ở mặt tiền đã mở của, có cửa hàng tiện lợi, có cả quán ăn sáng cùng các loại của hàng quần áo.
Thấy Hoàng Trường Minh giống như đang đi đến hướng của một cửa hàng tiện lợi, cô cũng không suy nghĩ nhiều, thu hồi tâm mắt, cho là anh chỉ mua thuốc lá, nhưng cô lại thấy kỳ quái, sao anh lại không kêuPhan Duy đi mua.
Đại khái qua hơn mười phút, Hoàng Trường Minh mới lững thững quay lại.
Chiếc xe phía sau đã bấm còi không ngừng, sau khi cửa xe đóng lại, tài xế mới nhanh chóng khởi động xe.
Lam Ngọc Anh thấy trong tay Hoàng Trường Minh có nhiều thêm một túi giấy màu hồng đào, cùng với tây trang màu đen của anh quả thật là đối ngược, không khỏi có chút nghi ngờ và thắc mắc, chờ lúc anh đưa túi giấy tới, nghi ngờ và thắc mắc lại càng sâu hơn.
"Cái gì thế?" Cô chớp mắt.
Hoàng Trường Minh khẽ hếch cắm, giữa lông mày có nét lười biếng: "Em tự mình nhìn đi."
Anh anh anh...
Nào có phải đi mua thuốc lá, là tới cửa hàng đồ lót, bên trong túi không phải cái gì khác, mà đều là đồ ngủ gợi cảm, đen trắng đỏ, không chỉ có hoa văn còn có cả da báo...
Còn có cả đồng phục cosplay.
Lam Ngọc Anh cũng không dám nhìn lâu nữa, quá cay mắt "Đây là...
Làm gì?"
Lam Ngọc Anh mở miệng, nói cà lăm.
Hoàng Trường Minh giống như tối hôm qua vậy, anh như một con sói đói nhào tới bên người cô, nói từng chữ vào tại cô: "Sau này, mỗi buổi tối đều mặc một bộ cho tôi nhìn.
".." Lam Ngọc Anh rúc vào một góc trong xe, ngón tay siết chặt quần jean.
Ô ô ô, cô muốn giết chết con heo Trương Tiểu Du này! Đưa ra cái chủ ý xấu gì đây..
rồi.
.