Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2032



Chương 2032

Cô ấy hít một hơi, đưa ra quyết định. Người kia hỏi một đẳng, cô ấy lại trả lời một nẻo: “Quân Sơn, tôi muốn đi tìm anh tai”

Cô ấy nhất thời đưa ra quyết định, nhưng hiện tại đang là thời kỳ cao điểm của mùa hè, lại còn là tuần lễ vàng, vé máy bay rất khó đặt trước, hơn nữa cũng không có tàu cao tốc.

Lý Lan Hoa mua ở chợ đen tấm vé xe lửa đi trong đêm đó.

Khoảng cách từ Nam tới Bắc, thời gian đoàn tàu chạy phải mất trọn bốn mươi tám tiếng. Cô ấy thậm chí còn không mang theo đồ đạc, chỉ đem theo mỗi cái balo, đi tới quầy soát vé xe lửa.

Người quá kích động sẽ khiến bản thân mất kiểm soát, làm ra những chuyện điên rồ.

Nghe theo tình cảm, bỏ mặc lý trí mà hành động có thể sẽ khiến bản thân thấy hối hận, chính là kiếu một giây trước có lẽ vẫn còn dạt dào hứng thú, nhưng ở giây tiếp theo sẽ dần gây ra cảm giác hối hận khôn cùng.

Lý Lan Hoa ngồi trên ghế cứng trong toa tàu, cho dù biết là mình kích động, nhưng cô ấy vẫn ôm một lòng quyết tâm không thấy quan tài sẽ không đổ lệ.

Những cô nàng trẻ tuổi, đều dũng cảm quên mình giống như nhau.

Nhiều năm sau lúc nhớ lại, Lý Lan Hoa chỉ cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc.

Vé giường nấm trong một tuần sớm đã không tranh mua được, cô ấy ngồi chỗ bên cạnh cửa sổ, ngồi cạnh bên là một chị gái bế theo nhóc con.

Lúc biết được mục đích của Lý Lan Hoa là đến ga cuối cùng, chị ta kinh ngạc hỏi: “Em gái, em đi có một mình thôi ư2”

“Vâng” Lý Lan Hoa gật đầu.

Chị gái đó ấm theo con chỉ ngồi mấy tiếng mà thôi, cũng không khỏi có chút xót cho cô ấy: “Thời gian lâu như thế, đi hai ngày hai đêm sẽ mệt mỏi nhiều lâm đó. Em là ra thăm nhà người thân hả, đi xa nhà như thế sao lại không có người nhà cùng đi theo?”

“Không phải!” Lý Lan Hoa lắc đầu, có chứt ngượng ngùng nói: “Em đi tìm bạn trai của em…”

Chị gái nghe thế liền sứng sốt, sau khi hiểu được thì gật gật đầu. Nghĩ nhầm rằng cô ấy là muốn tới nơi khác đế tìm người yêu, sau lại than thở câu thật đúng là lớp trẻ bây giờ.

Đoàn tàu vừa đi vừa nghỉ, người ngồi bên cạnh cô ấy từ chị gái đối thành dì gái, lại từ dì gái đổi thành ông chú. Ngày thứ ba, hơn chín giờ tối, cuối cùng cũng tới ga cuối.

Lý Lan Hoa men theo dòng người đi về phía lối ra, có rất nhiều người đứng đó giơ cao bảng tên người tới đón.

Cô ấy đứng trong đám người, cảm thấy mù mờ, lúng túng vô cùng.

Xung quanh tất cả đều lạ lâm, người ở đây đa phần đều nói giọng địa phương, cô nghe không hiểu được. Lý Lan Hoa mới mười tám tuổi, đây là lần đầu tiên cô ấy tự mình đi xa nhà, dần dần lại cảm thấy có chứt căng thẳng.

Thành phố lớn như vậy, cô ấy phải đi đâu để tìm anh ta đây?

Đến cả việc anh ta ở quân đội nào, căn cứ quân đội lại năm ở chỗ nào, cô ấy đều hoàn toàn không biết Lý Lan Hoa né tránh ánh mắt của mấy tên đàn ông nhìn về phía mình, cô ấy tìm tới chỗ bên cạnh bảo vệ mặc đồng phục xanh ngồi xổm xuống, gọi điện thoại cho Trần Văn Sáng, Đầu dây bên kia bắt máy.

Sống mũi Lý Lan Hoa cay cay: “Chú nhỏ, là cháu!”

“Ừm” Giọng của Trần Văn Sáng trầm tĩnh, không chờ cô ấy mở miệng nói thêm đã hỏi trực tiếp: “Cháu có chuyện gì không? Chú rất bận, không có chuyện gì thì cúp máy đây”

“Đừng cúp!’ Lý Lan Hoa vội nói Cô ấy nhìn lớp người hỗn tạp ở ga xe lửa, nói với anh ta: “Chú nhỏ, hiện tại cháu đang ở Hải Phòng!”

“Cháu nói cháu ở đâu?” Trần Văn Sáng kinh ngạc.

Lý Lan Hoa nằm chặt điện thoại di động, nhắc lại: “Cháu đang ở trạm xe lửa của Hải Phòng, cháu đến Hải Phòng!”

Trần Văn Sáng trầm mặc hai giây, giọng điệu càng thấp hơn: “Cháu tới chỗ này làm gì?”

“Cháu tới tìm chút’ Giọng của Lý Lan Hoa bình tĩnh Trèo đèo lội suối, chỉ để gặp anh “Chú bên này rất bận, không có thời gian gặp cháu” Trần Văn Sáng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.