Chương 2040
Cô hít vào một hơi Cảm ơn trời đất, anh cũng không giống như trong giấc mơ đấy cô đi Lý Lan Hoa ôm thật chặt anh, âm thanh trầm thấp: “Chú đừng từ chối cháu! Cầu xin chú..”
Ánh trắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào trên kính.
Một lúc sau, Trần Văn Sáng cuối cùng cũng có động tác thứ hai. Anh đem quân áo khoác lên người cô sau đó khép lại cổ áo. Cài từng nút từng nút áo.
Sắc mặt Trần Văn Sáng bình tĩnh, giọng nói cũng không lạnh lùng nghiêm nghị, thậm chí là ôn hòa: ‘Lan Hoa, đối với con gái, bất kì lúc nào cũng đều phải tự trọng, cháu đáng được đối xử tốt Lý Lan Hoa cản môi: ‘Chú nhỏ, cháu…”
Trần Văn Sáng cắt đứt lời cô, lòng bàn tay xoa đầu cô. Động tác này quá dịu dàng, giống như người yêu vậy.
Lý Lan Hoa ngây người ở đó, sĩ mê ngẩng nhìn anh ta.
Trần Văn Sáng rút tay về, xoay người lần nữa đi về hướng cửa.
Sau khi hoàn hồn, Lý Lan Hoa nhanh chóng chạy theo, bước chân anh ta khẽ chậm lại, đôi mắt không rõ cảm xúc nhìn cô: “Lan Hoa, cháu về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai chú dẫn cháu đi ăn lẩu sau!”
Cửa phòng đóng lại Lý Lan Hoa lần nữa ngồi trên ghế sô pha, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình cả gương mặt nóng bừng xấu hổ cực kỳ.
Cô không hiểu rõ tâm tư của anh, giọng điệu sau cùng của anh dường như mang theo chút bất lực.
Nhưng ítra, không có đuổi cô đi Chỉ cần điểm này cũng đủ khiến cô vui sướng không thôi.
Lý Lan Hoa cầm lên tô mì vẫn thản, tuy đã nguội lạnh nhưng cô ăn vô cùng vui vẻ, ánh mắt thỏa mãn cứ thế híp lại Ngày hôm sau, cô đã dậy từ sớm.
Buổi sáng ăn lưng lửng, Lý Lan Hoa để dành bụng muốn buổi trưa cùng anh ta đi ăn lẩu, cùng nhau hưởng thụ thế giới chỉ có hai người bọn họ Khóe miệng khẽ nhếch, cô chìm đảm trong niềm vui thích hân hoan Khi mặt trời tỏa ra ánh nảng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Lý Lan Hoa ngẩng nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rưỡi rồi, cô lấy điện thoại chuấn bị gọi cho anh ta Dường như luôn đoán được cô muốn làm gì, ngay lúc cô đang lướt danh bạ điện thoại thì anh ta đã gọi đến “Lan Hoa, hôm nay không thể dẫn cháu đi ăn lấi Lý Lan Hoa khi nghe xong gương mặt tức khắc hiện tầng rõ mây đen thấy vọng, vụt cái liền bật dậy hỏi “Tại sao?”
“Chú cảm thấy có chút không khoẻ.” Trần Văn Sáng giải thích.
Nghe xong, Lý Lan Hoa vội hỏi: “Chú nhỏ, chú bệnh rồi sao?”
“Ừm, cảm rồi” Trần Văn Sáng đáp.
Qua điện thoại, tựa hồ nghe được vài tiếng ho khan, cô bắt đầu lo lắng “Có sốt không? Nghiêm trọng không? Chú đi khám chưa?”
“Không cần đi” Trần Văn Sáng nói.
Lý Lan Hoa nhíu mày “Vậy chú uống thuốc chưa?”
“Văn chưa, không sao” Trần Văn Sáng vừa dứt lời lại ho thêm hai tiếng.
Lý Lan Hoa biết vì mối quan hệ của mình, anh ta gần đây cũng không quay về quân đội, có lẽ đang ở trong ký túc xá khu vực thành thị, cô hỏi: “Chú nhỏ, ký túc xá của chú ở đâu?”
Trần Văn Sáng thuận miệng nói địa chỉ cho cô, sau đó dặn dò vài câu: “Cháu tự giải quyết bữa trưa đi, trong khách sạn có nhà hàng, nếu muốn đi dạo thì nhớ cẩn thận chút, đừng ngồi xe đêm”
Gác điện thoại, Lý Lan Hoa không còn tâm trạng mà ăn cơm nữa.
Cô mang giày đá bóng vào, xách balo liền rời khỏi phòng. Thang máy một mạch xuống thẳng tầng trệt, cô tiếp tục đi về trước.
Con đường đối diện có treo một tấm biến hiệu thuốc màu xanh, Lý Lan Hoa chạy bước nhỏ băng ngang qua đường, bước vào liền nói: “Chào cô, tôi muốn mua thuốc trị cảm cúm!”
Trả tiền xong, cô cầm lấy túi thuốc, rồi bắt lấy một chiếc taxi bên đường.
Bác tài đi theo địa chỉ mà cô cung cấp, nửa tiếng sau dừng lại trước một toà chung cư.
Lý Lan Hoa sau khi đăng ký ở phòng bảo về liên tiến vào.
Toà nhà cao 12 tầng, cô bước ra từ trong tháng máy, đối diện là cửa chống trộm màu đỏ gạch, cô đối chiếu lại số nhà trên cửa, rồi bước lên gõ cửa Tiếng bước chân ở bên trong vang lên ngày một gần.
“Kẽo kẹt.”