Chương 2048
“Ha ha ha ha hal”
Lê Minh Hùng bị vạch trần, cũng chẳng buồn giấu diếm nữa, nịnh nọt chạy đến trước mặt anh ta.
Đi với theo bóng dáng xinh đẹp gần như khuất dạng phía đằng sau, anh ấy nháy mắt: “Đội trưởng Trần này, chậc, ban nãy anh đang làm khổng tước xòe đuôi đấy hử?”
Ui chao, ban nãy anh ấy lỡ nghe hết trơn rồi!
Môi Trần Văn Sáng co giật.
Lê Minh Hùng xỉ vả, huýt một cái tỏ vẻ xem thường, cười phớ lớ.
Ánh mắt đen hun hút của Trần Văn Sáng liếc qua, đôi môi mỏng bỏ lại một câu: “Sau khi về lại quân khu, đúng hai giờ sáng ra sân chạy, một tuần!”
Lê Minh Hùng vui quá hóa khùng, nụ cười trên mặt hãy còn chưa rút lại, trông đến là buồn cười.
Trời ạ, anh ấy sai rồi mài Buổi tối, tám giờ hơn, mưa liên miên cả ngày cuối cùng cũng ngớt.
Không ít người chạy từ trong lều ra kiểm chứng xem có thật đã ngớt mưa hay không, sau đấy thì ôm nhau hoan hô, khóc Ï ôi. Chuyện này chứng tỏ tình hình lũ lụt sẽ không nghiêm trọng hơn nữa.
Người ta ai nấy đều thi nhau chạy vội ra ngoài, nhưng cũng có người đi ngược với đồng loại. Thẩm Quân Sơn ôm bình nước xông vào khu nghỉ ngơi dựng riêng cho bác sĩ, y tá cứu trị lần này, hô †o: “Lý Lan Hoai”
“Cậu hô to thế làm gì vậy. Cũng may thây không có ở đây đấy!”
Lý Lan Hoa cạn lời.
Thẩm Quân Sơn chạy đến nỗi thở hồng hộc, ánh mắt trừng lên trông tròn xoe, ra vẻ thần bí mà hỏi: “Tin sốt dẻo đấy! Lan Hoa, cậu đoán xem tớ thấy ai?”
Lý Lan Hoa liếc nhìn cậu ta một cái, đoạn bảo: “Chú nhỏ của tớ.”
“Đệch, sao cậu biết!”
Thẩm Quân Sơn ngớ ra một hồi, tức khắc ngộ ra: “Hai người gặp nhau rồi hả?”
“ừm”
Lý Lan Hoa gật đầu.
Lúc ấy Thẩm Quân Sơn đang chạy theo thầy Trương Bình, nên không chú ý cuộc gặp gỡ giữa cô ấy và Trần Văn Sáng ở đẳng sau.
“Cậu thấy sao rồi?”
Thẩm Quân Sơn đặt mông ngồi thẳng lên giường, phe phẩy cái đuôi hóng hớt: “Gặp lại anh ta, có phải bên ngoài thì giả vờ điềm tĩnh lắm, chứ thực tế bên trong thì đang hò hét, múa may quay cuồng, đau đớn tủi khổ lắm nhểt”
Lý Lan Hoa lườm cậu ấy, không nói gì thêm.
Bấy giờ, từ bên ngoài truyền đến bước chân vội vã.
Một cậu quân nhân xông vào, sốt ruột hỏi: “Có bác sĩ nào ở đây không? Đội trưởng Trần của chúng tôi bị thương đùi phải, chảy rất nhiều máu. Chúng tôi không cầm được!”
Lý Lan Hoa bật mạnh dậy.
Cô ấy tức tốc đến trước mặt người quân nhân đấy: “Chuyện gì xảy ra rồi?”
Người lính ấy nói cô hay: “Ban nấy chúng tôi ra tiền tuyến tiến hành lục soát và cứu viện người gặp nạn, và rồi tìm được một bà mẹ đang ôm chặt đứa trẻ bị mắc kẹt. Đội trưởng Trần tự mình ngồi xuồng chèo qua đó trước, đứa trẻ bị dọa sợ, lúc bước qua xuồng thì bị ngã vào trong nước. Đội trưởng Trần lao xuống cứu, bị đá nhọn chìm dưới nước đâm vào!”