Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2111



Chương 2111

Khi anh bất chấp tính mạng để làm nhiệm vụ thì cô đã luôn lo lắng bên cạnh, vậy cho nên Lý Lan Hoa hiểu rõ cảm giác đó. Cô khẽ cắn môi, vui đầu vào vai đối phương.

“Em biết rồi! Cậu nhỏ, anh tốt quá đi mất!”

Trân Văn Sáng giẫm lên điếu thuốc đã cháy tàn, vòng tay ôm chặt lấy cô, không muốn buông ra chút nào. Cô không chỉ nói câu này một lần duy nhất, mà hầu như mỗi ngày đều khen ngợi anh. Thanh âm mềm mại, mỗi lần nghe thấy, trái tim đều rung động.

Chẳng ai mở lời nói chuyện, cứ lẳng lặng ôm lấy nhau, phảng phất chỉ còn lưu lại tiếng tim đập bình bịch cũng tiếng hít thở nhẹ nhàng. Phía sau gáy được Trần Văn Sáng xoa nhè nhẹ, Lý Lan Hoa bấy giờ giống như chú mèo con được chủ nhân nuông chiều mát xa, theo bản năng nhắm mắt, lông mi khẽ run rẩy, gương mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Khóe môi Trân Văn Sáng khế cong len, vốn chỉ muốn an ủi cô, không nghĩ đến Lý Lan Hoa lại lộ ra dáng vẻ đòi hôn đáng yêu như vậy, cúi người chiều theo ý muốn của cô.

Triền miên, nóng bỏng.

Nụ hôn khiến hô hấp hai người bắt đầu hồn loạn, Lý Lan Hoa mềm nhũữn năm sấp trên vai Trần Văn Sáng, hết thảy đều dựa vào đối phương. Mỗi lần anh cúi đầu hôn cô, đều khiến đáy lòng cô như có nai con chạy loạn vậy. Thậm chí, còn có cảm giác chưa đã…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lan Hoa bất giác đỏ bừng, đôi môi hồng nhuận ướt át. Đôi mắt phảng phất phủ đầy sương, vấn chưa phục hồi lại tinh thần. Trần Văn Sáng mím môi, bông nhiên giơ tay che lại mắt cô. Cô cảm thấy tâm mắt đột nhiên tối sầm, vừa hé môi muốn hỏi anh đang làm gì thì liền nghe thanh âm đối phương khàn đặc hẳn đi.

“Lan Hoa, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.”

“Ánh mắt như thế nào cơ?”

Lý Lan Hoa ngơ ngác giơ tay, muốn kéo tay Trần Văn Sáng ra nhưng ngược lại càng bị ghì chặt hơn. Đôi mắt vẫn chìm trong hắc ám nhưng từ những khớp xương thon dài vẫn có khe hỏe ánh sáng ràn vào, cô thấy đôi môi anh khế mấp máy, thanh âm từ tính tản mác trong không gian.

“Ánh mắt quyến rũ anh, để anh đòi hỏi em nhiều hơn nữa.”

Lý Lan Hoa sững sờ, gương mặt đỏ bừng cả lên. Anh, anh vậy mà lại cua gấp như vậy!

May mắn đôi mắt cô đã bị anh che lại, băng không bấy giờ Lý Lan Hoa .

cũng chẳng dám nhìn thẳng vào đối phương, gò má ửng hồng, vành tai đỏ rực. Tuy nhiên, cô có thể bịt tai trộm chuông nhưng Trần Văn Sáng lại không.

Bởi vì đã che đi đôi mắt nhưng lại chẳng thể khuất được đôi môi khẽ hé mở kia. Đôi môi giống như cánh hoa, nở ra hồng nhuận, giống như đang thử thách sự kiên nhân của Trần Văn Sáng.

Hầu kết anh trượt lên trượt xuống, cổ họng khô khốc, trong lòng giống như có con thú hoang sắp xổng ra ngoài.

Anh không chỉ muốn hôn cô, anh còn muốn làm nhiều hơn như vậy nữa.

“Đội trưởng Trần, có điện thoại ở bộ chỉ huy ạI”

Lê Minh Hùng nhanh như gió chạy đến, thời điểm nhìn thấy hai người thân mật dưới tàng cây, cậu ngay lập tức dừng bước, gấp đến độ suýt chút nữa thì ngã dúi dụi. Trời ạ, tại sao mỗi lần đều bị cậu bắt gặp vậy chứ!

Hiện tại Lê Minh Hùng vô cùng bối rối, không biết nên tiến vào hay lùi lại.

Không chỉ nguy hiểm đến tính mạng mà còn bị ép ăn cơm chó nữa…Trần Văn Sáng ôm cô, để gương mặt cô vùi vào bả vai mình. : “Ừm, đến ngay đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.