Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 214: Nói Là Muốn Gửi Canh Qua Cho Anh





**********
Một ngày đi qua, ngày mới bắt đầu.


Lam Ngọc Anh đã bị anh dày vò cả nửa đêm, khi tỉnh dậy, mặc dù cơ thể cô dường như đã kiệt sức nhưng sắc khí của cô vẫn còn rất tốt, gương mặt dịu dàng mềm mại như được ngâm trong nước, rõ ràng như vừa được dưỡng ẩm qua.


Khi đôi mắt hẹp của Hoàng Thanh Thảo nhìn sang, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.


Cuộc họp kéo dài cả một buổi chiều, buổi trưa dùng bữa ở nhà hàng gần ngay cao ốc văn phòng, sau khi kết thúc, chiếc BMW màu đen đã đợi sẵn ở ven đường, dự án đầu tư hợp tác cơ bản là đã thương lượng thành công, Hoàng Thanh Thảo đột nhiên tuyên bố sẽ trở lại Sài Gòn.


Phía bên này, Thư ký Lý đã dẫn đầu bước lên xe, chỉ còn lại ba người trong số họ.

“Hả?” Lam Ngọc Anh ngẩn người, còn chưa kịp định thần hỏi lại: “Cô, không phải cô nói chuyến công tác này sẽ kéo dài ba ngày sao?” “Là nói cho cháu đó.” Hoàng Thanh Thảo mỉm cười khi nghe điều này.


Lam Ngọc Anh chớp chớp đôi mắt, với vẻ mặt như thể cô đã bị người khác bán đi nhưng vẫn thản nhiên ngồi đếm tiền.

“Cải Trắng Nhỏ à, ngày thứ hai cháu nhớ trở lại làm việc đúng giờ là được!” Hoàng Thanh Thảo nhịn không được lại quay sang nhìn đứa cháu trai: “Trong ba ngày này, cộng thêm cả ngày cuối tuần nữa, cũng đủ để hai đứa lưu luyến triền miên bay đến tận cuối chân trời rồi đúng không? Hãy dành một chút thời gian cho nhau, sau này ngày tháng còn dài mà!"
Ý của bà ấy cuối cùng hóa ra là như vậy, Lam Ngọc Anh lúc này mới chợt hiểu ra, cô cúi thấp đầu xuống.


Hoàng Thanh Thảo sau khi nói vài câu, liền đi đến chiếc BMW bên đường, Hoàng Trường
Minh đích thân đi qua đó mở cửa xe ra.



Trong ánh nắng đầu những ngày mùa đông, chiếc BMW màu đen nhanh chóng phóng đi trong tầm mắt
Lam Ngọc Anh đột nhiên nhận ra rằng dường như cô mới chính là người theo con đường này...!
Buổi chiều Hoàng Trường Minh đã trở lại công ty, cô trở lại khu chung cư chờ anh, mad hình như anh có rất nhiều việc cần giải quyết, khi sắc trời đã dần sập xuống, bên ngoài cửa an ninh bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.


Lam Ngọc Anh chạy ra phía cửa, cô vừa mở cửa ra thì thấy anh đang đứng bên ngoài cầm chùm chìa khóa trong tay.


Cô ngạc nhiên khó hiểu hỏi: "Anh có chìa khóa sao không tự mở cửa đi vào?" “Đang đợi em mở cửa! Hoàng Trường Minh nhưởng mày nói với cô.


Lam Ngọc Anh không biết lúc này cô nên cười hay nên khóc nữa, cô dường như cũng không hiểu được logic của anh nữa.


Hoàng Trường Minh nhìn bóng hình cô vội vàng bước trở lại phòng bếp, anh cúi người thay dép đi trong nhà, rướn người treo áo khoác lên khay mắc áo khoác, rồi đặt chiếc chìa khóa xe xuống.


Cô có thể không biết rằng khi anh lái xe về đến tầng dưới, anh đã nhìn thấy một ngọn đèn trên lầu được thắp sáng đặc biệt báo hiệu cho anh biết cô đang chờ anh, sau khi bước lên trên tầng, cảm giác có người mở cửa cho anh, anh không chỉ được chào đón bởi bầu không khí ấm áp của căn phòng này mà còn có mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn từ phía phòng bếp cô đang nấu khiến trong lòng anh không hiểu sao có cảm giác như lắng xuống.


Anh giống như một con tàu không có phương hướng mà chỉ biết tiến về phía trước trong nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy được một ngọn hải đăng phía trước.


Nghe thấy tiếng bước chân, khi Lam Ngọc Anh định quay đầu nhìn lại, vòng eo của cô đột nhiên bị siết chặt.


Hoàng Trường Minh từ phía sau ôm trọn lấy cơ thể cô, hai tay anh thuận theo luồn vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay còn mang theo hơi lạnh của anh khiến hơi thở của cô không khỏi khẽ run lên, lúc này anh lại cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ thổi hơi thở nóng rực qua vành tai cô.



Trong lúc cảm giác nóng lạnh đan xen nhau, Lam Ngọc Anh muốn trốn tránh: "Đừng làm phiền em, em đang nấu ăn!"
Hoàng Trường Minh vẫn siết chặt cánh tay, nụ hôn mềm mại đáp xuống vành tai của cô, anh cắn cô không một tiếng bảo trước, cô không có cảm giác đau, nhưng cảm giác ướt át thật khó chịu.


Lam Ngọc Anh cầm chiếc thìa trong tay vẫn không thể bỏ xuống, sợ rằng tiếp theo anh sẽ làm những hành động quá tay hơn, cô lại phải dỗ dành anh như một đứa trẻ vậy: "Chắc anh phải đợi một lúc nữa mới có thể ăn cơm được! Anh đi tắm trước đi..." “Ừm.” Hoàng Trường Minh buông nhẹ tay.


Xoay người bước ra khỏi phòng bếp, dù sao anh cũng không cần quá vội, vẫn còn thời gian cả đêm mà.


Đợi cho đến khi tiếng bước chân biến mất về hướng phía phòng tắm, Lam Ngọc Anh mới sờ sờ lỗ tại vẫn còn hơi thở nóng bóng của anh.


Cô cho tất cả nguyên liệu vào nồi thịt bò đổ đầy nước canh, vừa mới tắt bếp, ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa, cô không khỏi kinh ngạc hỏi: "Hoàng Trường Minh, hình như bên ngoài có người gõ cửa! "Em đi mở cửa đi!"
Có tiếng nước xả trong phòng tắm truyền đến.


Lam Ngọc Anh mới nhớ ra anh còn đang tắm, vội vàng đặt chiếc thìa múc canh xuống rồi bước về phía cửa nhà.


Cánh cửa mở ra, cô sững sờ.


Có một cô gái trẻ đang đứng bên ngoài, gương mặt giống một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, nhưng cách ăn mặc của cô ta lại hoàn toàn không giống một sinh viên chút nào.

Mặc dù cô ta mặc một chiếc áo khoác dài ở bên ngoài, nhưng bên trong lại chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, cổ áo rộng mở, nhìn xuống dưới lộ rõ khẽ rãnh sâu kiêu ngạo, đội chân trắng thon dài cứ như vậy được phơi bày.



Trong thời tiết đầu mùa đông này, Lam Ngọc Anh nhìn thấy phong cách ăn mặc của cô ta đột nhiên cảm thấy rùng mình.


Cảm thấy người đối diện kia có chút quen thuộc, rất nhanh chóng liền nhớ ra: "À, cô chính là thư ký của Hoàng Trường Minh đúng không? Khuya như vậy rồi, cô đến tìm anh ấy có chuyện gì sao?"
Cô gái đối diện thấy cô ra mở cửa thì có chút sững sờ, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa thì nét mặt cô ta nhanh chóng thay đổi.

"A! Đúng vậy, tôi chính là thư ký của anh Hoàng!" Nữ thư ký gật đầu, vội vàng chỉnh đốn lại áo khoác của mình, cô ta không kịp giấu hộp cơm mang theo trong tay, đành phải đưa qua rồi nói với cô: "Cũng không có chuyện gì cả, tôi sống ngay ở dưới lầu.

Tối nay tôi có làm một ít súp gà, cảm thấy nhiều quá, cho nên tôi mang một ít đến cho anh Hoàng ăn..." “Ồ, vậy tôi để chuyển nó cho anh ấy.” Lam Ngọc Anh đưa tay ra nhận lấy canh súp gà trong tay cô ta.


Cô gái thư ký nhìn vào bên trong phía sau lưng cô, ánh mắt do dự không nói nên lời, cuối cùng cũng vội vàng chạy đi mất.


Trong lúc chạy về phòng, cô ta dường như có một số điều vẫn không chắc chắn, còn quay đầu nhìn lại hai lần rồi mới hoàn toàn rời khỏi.


Sau khi đóng cửa lại, Lam Ngọc Anh cầm hộp cơm trên tay, môi mím chặt lại.


Cô thư ký này cô cũng đã từng có ấn tượng rất sâu.


Lần trước khi đến công ty đón Hoàng Trường Minh tan làm, chính là cô ta đã dẫn cô đến văn phòng của anh, lúc đó cô cũng đã lén nhìn về phía cô ta, nhớ tới lúc tình cờ gặp hai người trong tư thế cử chỉ thân mật, trong ánh mắt thiếu nữ ấy có chút mơ màng...!"Ai đã gõ cửa vậy?” Hoàng Trường Minh bước ra khỏi phòng tắm, hỏi cô.


Anh lại chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, trong phòng mùa đông phương nam máy sưởi ấm là rất vừa đủ, nửa thân trên của anh hoàn toàn trần trụi, dưới ánh đèn vàng là thân hình cường tráng hiện rõ từng cơ bắp khỏe khoắn, dường như cô còn có thể nhìn thấy rõ từng sợi gần xanh của anh, trên người anh tràn đầy mùi hương kích thích của đàn ông.


Nhưng không phải chỉ có cô bị anh mê hoặc, bất kỳ người con gái nào nhìn thấy cũng đều bị anh cuốn hút.

"Hàng xóm ở dưới lầu." Lam Ngọc Anh mím chặt khỏe môi, cô nhìn anh rồi bổ sung thêm câu: "Hơn nữa còn là nữ thư ký trong công ty của anh đó!"

Ba chữ cuối cùng là cô cố ý nhấn mạnh nói.

"Cô ấy hình như cũng sống trong tòa nhà này thì phải..." “Vậy sao, không có ấn tượng.” Hoàng Trường Minh tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc: “Cô ta tới đây làm gì?” "Cô ấy nói mang canh gà cho anh..." Lam Ngọc Anh vừa nói vừa giơ hộp cơm trên tay cô.


Hoàng Trường Minh nhíu mày, nhưng anh cũng không có thêm biểu hiện gì cả.


Bữa ăn đã sớm được chuẩn bị xong, Lam Ngọc Anh bưng thức ăn lên bàn, đồng thời còn có hộp cơm vừa nãy nữ thư ký gửi tới.


Cô mở ra xem, mùi thơm phức, xương gà đã được tách sẵn, hành lá điểm xuyết lên trên, nhìn thế nào cũng không thấy giống như cô ấy nấu quá nhiều nên mang lên cho anh một chút, hơn nữa có vẻ cô ta đã rất dụng tâm khi làm chúng.


Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, Hoàng Trường Minh nhếch khóe miệng nói: "Đang nhìn gì vậy, sao không ăn cơm đi?" “Anh không ăn canh gà này sao?” Lam Ngọc Anh cắn môi hỏi anh.

“Không ăn.

Hoàng Trường Minh không ngẩng đầu nói.


Lam Ngọc Anh ấn lại nút nắp hộp cơm, trong lòng cô dường như cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.


Khi cô thức dậy vào ngày hôm sau, tự nhiên cảm thấy toàn bộ cả người mình đều kiệt sức.


Lam Ngọc Anh không nghỉ ngơi trên giường nữa mà dậy sớm tắm rửa và làm bữa sáng cho anh.

Khi anh đang nhìn vào gương thắt cà vạt, cô cầm chiếc áo khoác và đứng bên cạnh.

Đầu óc rối loạn suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cô ngập ngừng nói: "Hừm...!Hoàng Trường Minh, hôm nay em đến công ty với anh được không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.