Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2144



Chương 2144

Lý Lan Hoa bước chân ra khỏi nhà hàng rồi nhưng cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy. Tuy nhiên, cô chẳng muốn tuwft rong giấc mơ tỉnh lại chút nào…

Khóe miệng không ngừng cong thành hình vòng cung, Lý Lan Hoa liếc mắt nhìn về Trần Văn Sáng, đến bây giờ vân cảm thấy khó hiểu vì sao đối phương lại có nhiều tiên như vậy. Dường như nhìn thấu suy nghĩ đối phương, anh liền trấn an, chậm rãi giải thích.

“Yên tâm, anh không để em phải giết người phóng hỏa gì đó đâu. Bình thường anh sẽ cùng bạn bè đầu tư vào công ty, cuối năm đều có hoa hồng, phân chia rõ ràng. Ngoài ra còn đầu tư vài thứ lặt vặt.”

Lý Lan Hoa ngạc nhiên nhưng vân ngoan ngoãn gật đầu. Cô đột nhiên phát hiện, thật ra mình cũng chẳng hề hiểu rõ đối phương nhiều đến như vậy.

Tuy nhiên cô không hề lo lắng, ngày tháng sau này còn rất dài, hơn nữa cô cũng chỉ muốn mỗi người đàn ông này mà thôi.

Tuy răng như vậy nhưng Lý Lan Hoa vân khó tránh khỏi những suy nghĩ hệt như người bình thường. Cô quay đầu nhìn phòng ăn, đôi mắt khẽ chớp.

“Ừm, em là gia đình của anh. Sau này có phải anh sẽ đưa em thẻ tự do ra vào ăn uống ở đây, đúng chứ?”

“Không có thẻ.”

“..

Trần Văn Sáng lắc đầu, Lý Lan Hoa mím môi, gì mà hẹp hòi quá vậy! Chưa kịp để cô nói thêm câu nào thì anh đã lập tức nói tiếp.

“Anh vừa nói qua với giám đốc rồi, lần sau em tới chỉ cần nhìn mặt là được.”

Đooi mắt cô sáng lấp lánh, ôm chầm lấy Trần Văn Sáng kêu to.

“Em cảm giác như mình vừa trúng độc đắc vậy! Cảm giác chính là đi tới đỉnh cao trong cuộc sống, lấy được người chồng địep trai lại tài giỏi.”

Trần Văn Sáng dở khóc dở cười.

Nhà hàng năm ở vị trí đắc địa, phái bên cạnh là bờ sông. Màn đêm buông xuống, từng ngọt đèn dáng trưng như ngọn đuốc, mang đến cảm giác ấm áp thân thuộc. Không khí quá mức thoải mái, Lý Lan Hoa ôm ghì lấy cánh tay đối phương, hai người đi dạo trên lối riêng dành cho người đi bộ, chậm rãi tiêu hóa đồ ăn.

Nhìn xuống mặt đất, bóng hai người kéo dài ra, vai kê vai dính chặt bên cạnh nhau, tựa hồ vĩnh viên không hề tách ra.

Đi thêm một quãng, cô cảm giác áo khoác Trần Văn Sáng đắp cho cô đã bị hạ xuống một chút. Mỗi bước cô đi, vạt áo liền đung đưa, chạm vào phần đùi.

Hô hấp cô thoáng run rẩy, hệt như bàn tay đối phương đang chạm vào cô vậy.

Trần Văn Sáng hôm nay không mặc quân phục. Từ lúc quen biết nhau đến nay, Lý Lan Hoa rất ít khi thấy anh mặc trang phục thường ngày, phần lớn đều là quân trang màu xanh. Thân hình anh cao lớn, cho dù mặc loại trang phục nào đi chăng nữa cũng không hề cảm thấy gò bó, ngược lại càng thêm thoải mái.

Lý Lan Hoa chăm chú nhìn Trân Văn Sáng, cô phát hiện hôm nay anh cũng mang ủng. Tuy rằng đặc biệt đẹp trai, nhưng cũng không quá phù hợp. Lý Lan Hoa nghiêng đầu, thắc mắc hỏi.

“Sao hôm nay anh cũng mang ủng vậy?”

“Không phải có người bảo anh mang ủng trai đến mức choáng váng mặt mày sao?”

Trân Văn Sáng hỏi ngược lại cô, bộ dáng không quá vui vẻ. Lý Lan Hoa sửng sốt.

“Ai nói?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.