Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 288: Mẹ Kế Lên Sàn





**********
Chương 288: Mẹ kế lên sàn
May mà Lam Ngọc Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, đưa tay đỡ lấy khung cửa nếu không đã bị đẩy ngã rồi.

Cô lắc đầu: “Không có.

“Ngọc Anh, cậu không nói thật với tớ.

Trương Tiểu Du nhìn thấy mặt cô đỏ bừng thì càng nghi ngờ: “Làm ơn đi.

Tớ đã thấy hiện trường trực tiếp rồi, cảnh hai người hôn nhau nóng bỏng ở trong xe suýt chút nữa làm mù mắt chó hợp kim titan của tớ rồi.” “Này, thật ra vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.” Lam Ngọc Anh nói quanh co.

Bị ánh mắt mờ ám của Trương Tiểu Du nhìn chằm chẳm, cô không biết phải làm sao, nhanh chóng thay dép chạy vào trong.

“Cốc cốc”
Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên.

Trương Tiểu Du càng phấn chấn hơn, nhảy dựng lên: “A, có phải là tổng giám đốc Minh thấy chưa thỏa mãn nên đuổi theo không?”
Mặt Lam Ngọc Anh nóng như phát sốt.

Nhìn qua cửa chống trộm, trái tim cô đập càng nhanh.

“Ngọc Anh, nếu cậu không mở thì để tớ mở cho?”
Trương Tiểu Du thấy cô vẫn đứng yên thì trêu chọc sau đó hưng phần chạy ra mở cửa.


Nhưng sau khi cửa mở ra thì giọng điệu chán nản nói: "Sao lại là anh?” “Vậy em hy vọng là ai?” Sắc mặt Trần Phóng Sinh âm trầm.

Trương Tiểu Du ôm lấy bả vai: “Có chuyện thì nói nhanh, không có thì về đi.

Dáng người cao thẳng của Trần Phong Sinh chui vào cửa, cặp mắt hoa đào híp lại trừng cô ấy, giọng nói như phát ra từ kẽ răng: “Trương Tiểu Du, em đi xem mắt rồi sao?"
Trương Tiểu Du bị khí thế của anh dọa sợ, lui về phía sau.

"Liên quan gì đến anh chứ?" Dường như cảm thấy sợ quá nên cô nhanh chóng dựng thẳng lưng lên.

“Anh đang hỏi em đấy, em trả lời đi, có phải em đi xem mắt không?" Trần Phóng Sinh nhìn cô ấy chăm chăm “Đúng vậy.” Trương Tiểu Du thừa nhận: "Ai cho em đi hả?" Ánh mắt Trần Phóng Sinh âm trầm.

“Thật nực cười, chân ở trên người tôi thích thì tôi đi.

Trương Tiểu Du không chút sợ hãi, cứng cổ: "Tôi cũng nói rồi, chuyện này liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ mãi treo cổ trên một thân cây sao? Tôi không ngốc như vậy đâu.

Tôi không ngại nói rõ cho anh biết, ngày mai tôi sẽ đi xem mắt, ngày mốt cũng đi
Nói xong thì cô ấy quay người muốn đi vào trong.

Trần Phong Sinh nhanh chân bước lên phía trước, túm lấy tay cô ấy kéo lại: “Em nói lại lần nữa xem." “Anh thả tay tôi ra" Trương Tiểu Du nghiến răng nghiến lợi.

“Trương Tiểu Du, em dám.

Bên trong áo khoác của Trần Phong Sinh lộ ra chiếc cổ tròn xanh của quần áo phẫu thuật, chắc là anh vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nhưng lúc này không giống khi ở bệnh viện, bây giờ dáng vẻ anh âm trầm đáng sợ, trong cặp mắt hoa đào đều là lửa giận: "Em lại dám đi xem mắt với người khác.

Anh cũng nói rõ cho em biết, anh không cho phép.

Bồng nhiên Trương Tiểu Du hét to: “Trần Phong Sinh, chúng ta ly hôn rồi.

Những lời này giống như gai đâm vào lòng.

Trong nháy mắt khuôn mặt Trần Phong Sinh trở nên cứng đờ, sau đó nứt ra.

Hai người cứ thế giằng co với nhau, Lam Ngọc Anh làm người đứng xem, nhìn thấy mu bàn tay Trần Phong
Sinh nổi lên đầy gần, sức lực vô cùng mãnh liệt, giống như một giây sau có thể bẻ gãy cánh tay Trương Tiểu Du.

“Này, bác sĩ Sinh, Cá Nhỏ, hai người bình tĩnh nói chuyện
Cô bước lên phía trước, muốn làm dịu bầu không khí của hai người kia: "Hay là bác sĩ Sinh ngồi xuống trước đã?"
Trần Phong Sinh im lặng một lát mới buông tay.

"Không được."
Vừa nói xong hai chữ này anh ấy liền quay lưng rời đi, cũng không đi thang máy mà trực tiếp đi về phía thang bộ Lam Ngọc Anh lo lắng nhìn về phía Trương Tiểu Du, giật mình nhận ra mắt cô ấy đỏ bừng.

Trương Tiểu Du cúi đầu xuống "Ngọc Anh, tớ không sao đâu, tớ đi vệ sinh đây.


Sau khi cửa phòng tắm đóng lại thì bên trong truyền ra tiếng nước chảy.

Ngày hôm sau, trong trung tâm thương mại náo nhiệt.

Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, đi bộ đến trung tâm thương mại đối diện.

Bọn họ định đi siêu thị mua một số đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn.

Trong lúc chờ đèn đỏ, chẳng hiểu sao Trương Tiểu Du bỗng nhiên bùi ngùi nói: “Ngọc Anh, cậu tốt hơn tớ nhiều lắm.

Ít ra lúc cậu và tổng giám đốc Minh chia tay, cậu vẫn là người độc thân, còn tớ và tên cầm thú kia tách ra lại trở thành người phụ nữ đã ly hôn.

Cậu không biết chị đại trong đài chúng tớ đâu, giới thiệu cho tớ toàn là người đã từng ly hôn, lại còn lớn tuổi nữa chứ.

Không công bằng, thật không công bằng mà “Này...!
Lam Ngọc Anh do dự hỏi: “Cá Nhỏ à, cậu vẫn tiếp tục đi xem mắt à?” “Tất nhiên phải đi chứ.

Trương Tiểu Du nghe thấy thế thì hừ một tiếng: “Làm người phải có xương sống.

Tên cầm thú kia càng không cho phép thì tớ càng muốn làm.”
Lam Ngọc Anh còn muốn thuyết phục tiếp nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của cô ấy nên đành thôi.

Nhưng nhớ đến dáng vẻ vô cùng tức giận của Trần Phong Sinh, cô lại cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận lợi như thế.

Sau đó hai người đi qua đường vào trung tâm thương mại ở đối diện.

Khi đến trước thang cuốn thì đột nhiên Trương Tiểu Du kéo tay cô, chỉ vào một chỗ: “Ngọc Anh, cậu nhìn xem kia có phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng không?"
Lam Ngọc Anh nghe lời nhìn qua, sau đó thật sự bắt gặp bóng dáng nhỏ bé quen thuộc.

Hình như đã mấy ngày không gặp nhau rồi, có rất nhớ mùi sữa thơm trên người cậu bé.

Bánh bao nhỏ mặc vest đen thắt nơ bạc ở cổ, chân đi một đôi giày nhỏ của Anh, đầu nấm hơi xoăn, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương không chịu nổi, giống như người mẫu nhi bước ra từ quảng cáo trong tivi.


Nếu không phải do cậu bé luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như ai đang thiếu nợ cậu, ai nhìn cũng trừng lại thì cậu bé sẽ càng mềm mại đáng yêu hơn.

Thím Lý thật thà đi theo phía sau nhưng người đang dắt bánh bao nhỏ lại là một cô gái dáng người cao ráo, gu ăn mặc rất thời thượng, mái tóc xoăn dài buông thả phía sau, khi nghiêng người nói chuyện với cậu bé thì lộ ra hai lúm đồng tiền.

“Nếu tớ nhìn không lầm thì người bên cạnh chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Minh."
Trương Tiểu Du nhìn thấy thì bĩu môi tức giận nói: “Ai nha.

Thật đúng là, cậu nhìn khuôn mặt nhọn của cô ấy đi, rất có tiêu chuẩn làm mẹ kế, vô cùng ân cần nha.

Theo tầm mắt thì hình như bọn họ định đi vào cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em bên cạnh quầy trang sức sang trọng.

Lam Ngọc Anh không nhìn nữa, kéo Trương Tiểu Du đi: "Đừng nhìn nữa, chúng ta đi nhanh thôi.

Lê Tuyết Trinh tươi cười, tâm trạng vui vẻ lựa chọn quần áo, đồng thời liên tục bảo người quản lí cửa hàng đang đi ở phía sau lấy quần áo theo kích thước mà cô ta đã nói.

Hôm nay cô ta có thể đưa bánh bao nhỏ ra ngoài chơi là vì cô ta đến nhà họ Hoàng.

Tuần trước Hoàng Kiến Phong đã về Sài Gòn để thăm cháu trai, cô ta chủ động nói với Hoàng Kiến Phong là muốn đưa cậu bé ra ngoài mua ít đồ, chủ yếu là muốn tìm cơ hội thân thiết với cậu bé hơn.

Cầm lấy quần áo mà quản lí cửa hàng đưa qua, Lê Tuyết Trình đi về phía bánh bao nhỏ, nhẹ giọng nói: "Đậu Đậu, con nhìn xem con thích bộ nào? Con thích bộ nào thì chúng ta thử bộ đó, sau đó dì Tuyết Trinh sẽ mua cho con nha, được không?
Bánh bao nhỏ chấp tay sau lưng, không thèm nhìn qua.

Thím Lý ở phía sau không dám thở mạnh, cậu chủ nhỏ mà không vui thì một chữ cũng không dám nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.