Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 322: Không Phải Là Mẹ Con Sao





Lam Ngọc Anh hoàn toàn ngày người.

Cô không ngờ anh lại nói thế, cho nên cô hơi bối rối, không biết nên phản ứng như thế nào.

Suy xét ư...!
Hai tay cô đan vào nhau, ngay cả chính cô cũng cảm thấy mờ mịt, nhất là khi thấy đôi mắt của anh vẫn giống như bốn năm trước.

Trong một tích tắc, cô suýt nữa cho rằng bốn năm qua chưa từng tồn tại, họ chưa bao giờ chia tay...!"Buzz, buzz..."
Thùng xe rất tĩnh lặng, tiếng rung của điện thoại càng thêm rõ ràng.

Điện thoại của cô đã hết pin từ khi rời khỏi vườn bách thủ, thế nên chỉ có thể là điện thoại của Hoàng Trường Minh.

Có vẻ như người gọi điện cũng rất kiên nhẫn, chờ đợi thời gian rất dài.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, đành phải lấy điện thoại ra từ ngăn chứa đồ.

Bởi vì thùng xe rất tối tăm nên khi anh lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại trực tiếp hiện rõ trước mắt Lam Ngọc Anh, kèm theo đó là cái tên “Sunny” đang nhấp nháy...!
Như một gáo nước lạnh đổ ập xuống từ trên đỉnh đầu.

Lam Ngọc Anh liếc nhìn Đậu Đậu còn đang ngủ say.

Có lẽ cô đã hiểu nhầm rồi, có lẽ Hoàng Trường Minh níu kéo cô chỉ đơn giản là vì con trai anh mà thôi...!Cô dùng sức đẩy cửa xe: "Anh nghe máy đi, tôi về nhà đây...!

Hoàng Trường Minh nhíu mày, đang định cúp máy thì cửa xe sau đã bị đẩy ra, sau đó lại bị đóng lại.

Khi anh ngước mắt nhìn ra bên ngoài, bóng dáng thướt tha kia thoáng chốc đã chạy vào tòa nhà.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe.

Nhưng nhớ đến con trai đang nằm ngủ trên ghế sau, anh đành phải từ bỏ ý định này.

Liếc nhìn điện thoại còn đang rung lên, anh tắt máy rồi lại ném nó vào ngăn chứa đồ.

Trong trung tâm thương mại, rất nhiều người đang nhàn nhã đi dạo.

Ở nơi này, nữ giới sẽ chiếm đa số, mua sắm luôn là sở thích của phụ nữ.

Hai cô tiểu thư bước ra từ quầy chuyên doanh của nhãn hàng cao cấp nào đó ở lầu một.

Họ đều có mái tóc dài phiêu dật, vóc dáng mảnh khảnh cao gầy, có lẽ là vừa shopping xong nên đều xách theo mấy chiếc túi có in logo nhãn hàng, vừa đi vừa cười nói với nhau.

Một trong hai người vô tình liếc thấy ai đó, vội nói với người bên cạnh: “Tuyết Trinh, đó có phải là con trai của tổng giám đốc Hoàng không?"
Mấy ngày gần đây, tâm trạng của Lê Tuyết Trinh không được tốt cho lắm.

Bạn bè gọi cô ta đi dạo phố, cô ta chọn được mấy chiếc túi xách hợp khẩu vị thì mới miễn cưỡng hết buồn.

Bây giờ nghe thấy cô bạn nói vậy, cô ta lập tức hỏi: “Đâu?” “Cậu nhìn kìa, trên thang cuốn đằng trước đấy!”
Lê Tuyết Trinh nhìn theo hướng ngón tay của cô bạn chỉ thì thấy một cậu bé trông rất đáng yêu.

“Người phụ nữ bên cạnh là ai? Sao trông quen mắt thế nhỉ? Hình như tớ từng thấy ở đâu rồi thì phải.” Cô bạn của Lê Tuyết Trinh lẩm bẩm mấy câu, chợt kêu lên: “À đúng rồi, tớ nhớ ra rồi! Người phụ đó chính là người đã mập mờ với tổng giám đốc Hoàng ở nhà vườn câu cá mà tớ từng gọi điện báo cho cậu đấy!”
Không cần đối phương nói rõ, Lê Tuyết Trinh cũng đã thấy Lam Ngọc Anh đi bên cạnh Đậu Đậu.

Thang cuốn đang đi lên, hai người nắm tay nhau, đều mặc đồ màu đen, thoạt nhìn như quần áo của mẹ và bé.

Cô ta còn chú ý quan sát chung quanh, không thấy thím Lý ở gần đây, có thể thấy cậu bé kia rất ỷ lại vào Lam Ngọc Anh, khác hẳn thái độ lạnh lùng khi đối mặt với mình.

Ai không biết còn tưởng hai người đó là mẹ con ấy chứ.

Mặc dù Lê Tuyết Trinh biết rõ hơn bất cứ ai rằng điều đó chính là sự thật, nhưng chẳng lẽ chính vì nguyên nhân này nên họ mới dễ dàng thân thiết với nhau sao?
Lê Tuyết Trinh bỗng cảm thấy thật buồn bực.

“Cô ta là ai vậy? Tưởng mình giỏi lắm hay sao?” Thấy sắc mặt Lê Tuyết Trinh tối sầm, cô bạn lập tức hùa theo: “Tuyết Trinh, cô ta chắc chắn là có ý đồ xấu! Lần trước ở nhà vườn câu cá cũng thế, cô ta cứ ra sức nịnh bợ con trai của tổng giám đốc Hoàng, bám sát không chịu rời đi.


Chẳng lẽ cô ta cho rằng mình có thể dùng mưu mô thủ đoạn để gả cho nhà giàu, làm mẹ kế cho con trai của tổng giám đốc Hoàng hay sao?”
Đối phương lại không hề hay biết, không phải là Lam Ngọc Anh muốn nịnh bợ, mà là cậu bé không chịu rời xa.

Nghe cô ta nói vậy, Lê Tuyết Trinh càng thêm bực bội, lớn tiếng nói: “Cậu nói ít thôi được không?” “Xin lỗi Tuyết Trinh...!Bạn của Lê Tuyết Trinh vội nói.

Vẻ mặt Lê Tuyết Trinh vẫn không dịu đi, ném túi đựng đồ cho cô ta: “Cho cậu mấy cái túi xách này đấy, tôi có việc về nhà trước đây!”
Thấy Lê Tuyết Trinh xoay người rời đi, cô bạn kia chỉ có thể ngượng ngùng tiếp tục đi dạo một mình.

Bên kia, hai người đi thang cuốn lên tầng năm, vào khu vực chuyên bán thời trang trẻ em.

Lam Ngọc Anh cúi đầu mỉm cười nhìn cậu bé vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mình.

Cũng như lần trước đi chơi ở vườn bách thú, trước khi rời khỏi Sài Gòn, cô muốn cố gắng chung sống với cậu bé nhiều hơn một chút.

Hôm nay chủ yếu là muốn mua mấy bộ đồ làm quà cho cậu bé.

Bởi vì đã có kinh nghiệm nên cô không gọi điện thoại từ trước mà xác nhận là đã qua giờ đi làm thì mới gọi vào điện thoại bàn, biết Hoàng Trường Minh đã đến công ty, cô mới yên tâm đến biệt thự đón cậu bé đi
Chú Lý lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại.

Hai vợ chồng họ dường như rất yên tâm về cô.

Khu vực bán hàng trong trung tâm thương mại đều rất rộng.

Lam Ngọc Anh sợ đi lâu cậu bé sẽ mệt mỏi nên quý một chân xuống, định bể cậu bé lên.

Mỗi lần như thể cậu bé đều sẽ vươn tay ôm cổ cô, nhưng lần này cậu bé lại lùi về sau, lắc đầu nói: "Bé không cần bên “Không cần bể a?" Lam Ngọc Anh khó hiểu: "Sao vậy Đậu Đậu
Cậu bé đưa tay cho cô cầm, nghiêm túc nói: “Ngọc Anh sẽ mỏi tay.


Lam Ngọc Anh khựng lại, trong lòng ấm áp.

Thế là cô không nhịn được kh lưng hôn lên má cậu bé.

Cậu bé ngại ngùng cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chung quanh.

Lam Ngọc Anh buồn cười dắt tay cậu bé đi tìm một khu vực chuyên bán thời trang trẻ em rồi đi vào.

Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón: "Chào mừng quý khách.

Xin hỏi chị cần gì a?” “Cửa hàng chúng tôi mới nhập không ít quần áo mới.

Xin hỏi chị muốn chọn quần áo phong cách nào cho con trai chị?”
Cô cười xua tay: "Ờ...!Cô hiểu nhầm rồi” “Không phải là mẹ con sao?” Nghe vậy, nhân viên bán hàng vội xin lỗi: “Xin lỗi chị, trong hai người giống nhau quá nên...!“Chúng tôi...!Giống nhau à?” Lam Ngọc Anh rất kinh ngạc.

Từ hôm cô xuống máy bay về nước, từng bị tài xế taxi và y tá trong bệnh viện hiểu nhầm, cô có thể thông cảm.

Nhưng chưa từng có ai nói như thế.

Nhân viên bán hàng gật đầu, sau đó nhìn mặt hai người: “Đúng thế, có nhìn đường nét trên mặt thì không thấy, nhưng lúc hai người mím môi cười lại có thần thái rất giống nhau!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.