Chương 608
Vốn cho rằng chuyện ở Hoàng Đổng là một sự cố may mắn ngoài ý muốn, không ngờ chuyện ngoài ý muốn này lại có người đứng sau, mà người đứng sau lại là Hoắc Trường Minh……
Trong lòng như mọc đầy cỏ dại, đã sắp rối tung rối mù lên rồi.
Lúc đi lên đầu cầu thang, bước chân Lam Ngọc Anh dừng một chút, ô nhìn thấy một chiếc Limousine cũng không tính là quá lạ lẫm dừng ở đằng kia.
Cô muốn giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục đi lên lầu, nhưng rất rõ ràng, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, người ta đã mở cửa xe bước xuống và cũng đuổi kịp CÔ.
“Cô Lam!”
Lam Ngọc Anh xách đồ, đành phải quay đầu lại.
Ở Hoắc thị đụng phải cô ta, cô đã có dự cảm, Lê Tuyết Trinh sẽ đi tìm mình thêm lần nữa.
Quả nhiên.………
Lam Ngọc Anh nhíu mày, mím khỏe miệng hỏi, “Cô Lê, cô lại đến tìm tôi là có việc gì nữa đây?”
Lê Tuyết Trinh chắc đang giả bộ không hiểu ẩn ý trong câu nói của cô, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên hai núm đồng tiền, “Chẳng lẽ cô Lam đây không biết lý do vì sao tôi đến đây ư “Hôm nay tôi có mặt ở Hoắc thị, là vì có chuyện muốn tìm Hoắc Trường Minh hỏi cho rõ ràng” Lam Ngọc Anh bình tĩnh nói, cũng được coi là giải thích.
“Chuyện gì?” Lê Tuyết Trinh hỏi.
Lam Ngọc Anh khó chịu nhẫn mày, “Cô Lê tôi có thể lựa chọn quyền không trả lời “
“Cô Lam tôi cũng không có ý khó dễ gì cô, nhưng mà….. Lê Tuyết Trinh thở dài, rất bất đắc dĩ, “Tôi thực sự hi vọng rằng chứng bệnh mau quên của cô đừng nặng quả, lần trước lúc tôi tìm đến cô, dường như cô đã khẳng định rõ ràng với tôi rằng, giữa hai người không hề có gì cả, hơn nữa không bao lâu nữa cô sẽ rời đi. Nhưng mà sao đến tận bây giờ rồi mà cô vẫn còn ở đây, tôi có thể bớt lo lắng sao, tôi có thề ngừng nghi ngờ ư “Cô Lê, những gì tôi nói tôi vẫn nhớ.” Lam Ngọc Anh siết chặt túi xách trong tay.
“Hi vọng là vậy!” Lê Tuyết Trinh mỉm cười, nhún nhún vai, câu tiếp sau đây là biểu lộ sự rộng lượng, “Nếu cô không muốn đi, cũng không sao cả, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, thậm chí nếu cô đồng ý, đến lúc hôn lễ của tôi và Trường Minh tôi sẽ thương lượng với anh ấy chừa lại một tấm thiệp mời cho cô!”
Lam Ngọc Anh không thích tiếp tục giảng co vô nghĩa với Lê Tuyết Trinh, cũng không thích nói chuyện với cô ta, bởi vì mỗi câu mỗi chữ đều ẩn chứa vô vàng kim châm.
Cô quay người đi lên lầu, “Cô Lê muốn làm gì thì cứ tự nhiên, tôi xin phép không tiếp được.”
Lê Tuyết Trinh nhìn bóng lưng của cô, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Sau khi biết Hoắc Trường Minh khôi phục ký ức sau, cô ta đã mấy đêm liền thức trắng không cách nào ngủ được, vừa nghĩ đến cuộc hôn nhân mà cô ta luôn tâm tâm niệm niệm khắc ghi đột nhiên có khả năng sẽ không thể thực hiện được, có ta thực sự hận chết, nhưng cũng rất sợ chết.
Từ ngày sau bốn năm Lam Ngọc Anh xuất hiện lần nữa, tựa như là một cây gai, đâm vào lòng cô ta thời thời khắc khắc uy hiếp cô ta. Nếu Lam Ngọc Anh còn do dự không chủ động bỏ đi, vẫn còn Đậu Đậu, Lê Tuyết Trinh lo rằng bản thân mình sẽ không có được một phần thắng dù là nhỏ nhoi……
Cô ta âm mưu trong lòng, đột nghiên Lê Tuyết Trinh cất giọng, “Tôi mang thai rồi!”
Lần trước bỏ thuốc Hoắc Trường Minh, cô ta cũng đã tính toán rồi, cho dù có không mang thai đi nữa cô ta cũng sẽ nói láo, chỉ là không ngờ rằng cuối cùng Hoắc Trường Minh cũng vẫn không chịu động vào cô ta, bây giờ mặc dù cô ta là vô dụng đối với hai bố con nhà họ Hoắc, nhưng đối với Lam Ngọc Anh thì vẫn còn chút hữu dụng!”
Lam Ngọc Anh đã đi qua đầu cầu thang rồi, bước chân chợt dừng lại.
Muốn ngó lơ, hoặc giả bộ không nghe thấy cũng được, cô rất muốn bỏ mặc rồi đi vào trong, nhưng cơ thể cô dường như bị gì đó khống chế lại, cứng đơ quay lại.
“Cop……” Cô thực sự không tin vào những gì mình nghe thấy.
Dưới đáy mắt của Lê Tuyết Trinh xẹt qua một tia giảo hoặc, hai tay đang buông thỏng xuống hai bên khi thấy cô quay người lại thì đột nhiên đặt lên bụng, trá hình thành một người phụ nữ đang mang thai, “Cô không nghe lầm đâu, tôi thực sự mang thai rồi, mang thai đứa con của Trường Minh!”
“Đinh!”
Cửa thang máy đã mở ra cả một hồi lâu rồi, ánh mắt của Lam Ngọc Anh vẫn chưa tìm được tiêu cự
Cho đến khi cửa thang máy mở lại lần nữa, lúc này cô mới lấy lại chút ý thức bước ra ngoài, đôi chân bước từng bước một cách máy móc, lấy chìa khóa trong túi ra đưa vào cửa hoài mà vẫn không mở cửa được, kiểm tra lại mới phát hiện mình lấy nhầm chìa khóa.
Trương Tiểu Du ngồi không phòng ngủ thỉnh thoảng nói gì đó, chắc là cậu ấy đang nghe điện thoại.
Lam Ngọc Anh đổi dép, sau đó đặt túi lên bàn, đi số pha ngồi xuống, bây giờ cả người cô đã cứng đờ như một khúc gỗ rồi. Cho tới bây giờ, câu nói của Lê Tuyết Trinh vẫn đang văng vẳng bên tai cô, một lần rồi lại hai lần.