Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 649



Chương 649

“Được!” Lê Hoài Lâm đáp, sau đó gật đầu, ra hiệu với Lam Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh cũng lấy gật đầu ra hiệu lại, xem như chào ông ấy.

Nhìn hai ba con ngồi vào trong chiếc Limousine, cô không biết vừa rồi có phải là ảo giác của mình không, cô cứ luôn cảm thấy biểu hiện của Lê Tuyết Trinh dường như không muốn để ba mình tiếp xúc nhiều hơn với cô vậy…

“Ngọc Anh, cô đang nhìn gì thế?”

Cô chợt thấy trên đầu gối ấm áp, giọng nói non nớt khẽ vang lên.

Lam Ngọc Anh hơi ngồi xổm xuống, cầm áo khoác trong tay mặc vào cho Bánh Bao, sau đó bế cậu bé lên. Thấy Hoàng Trường Minh bên cạnh cũng đang nhìn mình chằm chằm, cô lắc đầu: “Không nhìn gì cả…

Bọn họ lên xe, chiếc xe Land Rover màu trắng lướt nhanh về phía biệt thự trong ánh đèn đêm.

Bánh Bao chơi đùa suốt cả ngày, lên xe liền ngáp mãi, cái đầu nhỏ gật gù giống như con gà con mổ thóc vậy. Cậu bé mệt mỏi muốn ngủ, nhưng vẫn cố kiên trì, đợi đến lúc về nhà mới bảo Lam Ngọc Anh ôm cậu bé ngủ.

Sau khi đến nơi, Lam Ngọc Anh ôm Bánh Bao trong lòng, Hoàng Trường Minh đã mở cửa xe ra cho cô. Cô khẽ nói cảm ơn, đỡ mông Bánh Bao đi vào trong biệt thự.

Tầng một yên tĩnh. Lúc chập tối, cô có gọi điện thoại về nhà, bảo không cần chờ cửa. Cho nên chú Lý và thím Lý đã đi ngủ rồi, bọn họ đi thẳng lên tầng hai.

Bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đi theo phía sau cô, che đi ánh đèn.

Điều này giống như lúc xuống xe vậy. Lúc sắp đến phòng trẻ con, Hoàng Trường Minh đi nhanh tới, mở cửa giúp cô.

Bên trong không bật đèn, nhưng ánh trăng sáng từ ngoài cửa sổ kết hợp với cả ánh đèn trong hành lang đã chiếu sáng cả một diện tích lớn.

Lúc đi sát qua bên người, giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh vang lên ở bên tai cô: “Đừng quên chuyện cô đã nhận lời lúc ban ngày.”

“Không quên… Lam Ngọc Anh cắn môi. Bánh Bao ghé bên vai cô, đôi mắt lim dim: “Ngọc Anh, chuyện gì vậy…

“Ơ, không có chuyện gì đâu! Cục cưng, cháu mệt rồi, chúng ta nhanh về phòng ngủ thôi!” Lam Ngọc Anh vội vàng vỗ nhẹ vào sau lưng của cậu bé. Sau khi nói xong, cô lại bước nhanh vào bên trong. Mãi đến khi cửa phòng được người bên ngoài đóng lại, cô mới dám quay đầu nhìn.

Bánh Bao quá buồn ngủ, vừa đặt đầu xuống gối không bao lâu, vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ say rồi.

Lam Ngọc Anh giặt khăn mặt bằng nước ấm trong phòng tắm rồi vắt kiệt, quỳ bên giường, cẩn thận lau cánh tay, cẳng chân của cậu bé, sau đó thay bộ quần áo ngủ rồi bản thân mới vào trong tầm.

Sau khi ra ngoài, cô vén chặn lên và nằm vào trong, Bánh Bao cảm giác được mùi của cô, lại tự động lấn vào trong lòng cô.

Lam Ngọc Anh hôn một cái vào trán của con trai, cô không ngủ ngay mà cầm lấy điện thoại. Cô nhìn bức tường ngăn cách rồi thu tầm mắt lại bắt đầu gõ nội dung tin nhắn, sau đó tìm số gửi qua: “Anh còn chưa nói là lợi ích gi “Ngày mai sẽ nói cho cô biết.”

Tin nhắn được gửi lại rất nhanh, màn hình sáng lên.

“…” Lam Ngọc Anh cắn môi.

Cô tắt điện thoại rồi đặt xa một chút, nhẹ nhàng đổi tư thế, thật ra mãi vẫn không ngủ được.

Trong phòng ngủ đầy mùi nam tính, Lam Ngọc Anh xoắn hai tay sau lưng.

Cô liếm môi, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi với dáng vẻ lười biếng: “Ơ, Hoàng Trường Minh, anh rốt cuộc muốn lợi ích gì…

“Cởi quần áo!” Hoàng Trường Minh nhướng mày.

“Anh…” Lam Ngọc Anh cắn môi.

“Cô đã tự mình đồng ý, không nhớ sao?” Chân dài bắt chéo của Hoàng Trường Minh khẽ lắc.

“..” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt. Nghĩ đến mình đã đồng ý, cô đành phải cúi đầu, cởi cúc, cởi áo trên người ra. 11

Ánh mắt Hoàng Trường Minh nhìn chằm chằm vào cô, giơ tay lên: “Còn đồ lót, cũng cởi ra!”

“..” Lam Ngọc Anh đành phải tiếp tục cởi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.