Chương 671
“Bốn năm trước.” Ánh mắt Hoàng Trường Minh thâm thủy.
Chiếc nhẫn kim cương này là vào bốn năm trước, công ty Hoàng Dung gặp chuyện không may, anh đi giúp đỡ vượt qua được mối nguy, trước khi trở về một ngày anh đem Phan Duy đi mua. Chỉ là sau khi về lại xảy ra hàng loạt chuyện, hai người chia tay nhau, nhẫn kim cương vẫn luôn bị anh khóa chặt trong ngăn tủ dưới cùng của bàn làm việc.
Ngày hôm qua, từ lúc rời khỏi Hoàng thị đi đón mẹ con họ, anh mới lấy chiếc nhẫn này ra. Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy, khó tránh khỏi lộ ra chút vẻ mặt ngoài ý muốn.
Cô cúi đầu xuống lần nữa mới phát hiện ra tuy chiếc nhẫn kim cương này rực rõ nhưng hộp vải nhung ở bên ngoài dường như đã có chút cũ kĩ, trông như đã được làm ra từ rất lâu rồi.
Bốn năm trước…
Bởi vì lời nói của anh, Lam Ngọc Anh chìm vào trong hồi ức.
Nhẹ nhàng nuốt nước miếng, bỗng nhiên Hoàng Trường Minh cầm tay phải của cô lên, chờ lúc cô phản ứng kịp, thì chiếc nhẫn kim cương không lớn, không nhỏ đã nằm vừa khít trên ngón tay áp út của cô rồi.
Lam Ngọc Anh nhíu mày: ” Em còn chưa có đồng ý…
“Nhưng em cũng có từ chối đâu.” Hoàng Trường Minh trả lời một cách hợp tình hợp lí. ‘Lam Ngọc Anh cắn cắn môi.
Hoàng Trường Minh thuận theo, đôi môi mỏng hôn nhẹ trên bàn tay cô mang nhẫn.
Lam Ngọc Anh run rẩy hít thở, ngón tay khẽ nhúc nhích, chiếc nhẫn kim cương kia lấp lánh phát sáng, cô mơ hồ có chút đau mắt.
Hoàng Trường Minh bước chân xuống xe, theo đường ban đầu đi về phía ghế lái, cửa xe mở ra, anh từ trên ghế lái xe ngả người ra sau nhìn cô một cái, “Còn chần chờ gì nữa mà không xuống xe?”
“…. À!” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng. Thế mà cô lại ngẩn người ra đó
Xấu hổ xách túi lên, cô mở cửa xe buồn bực bước nhanh về phía biệt thự.
Chờ khi cô đẩy cửa đi vào, chiếc Land Rover màu trắng trong sân cũng nổ máy rời đi.
Lâm Uyên Bạch qua khe cửa hở nhìn trộm đèn chiếu hậu của chiếc xe đang nghênh ngang rời đi, thu hồi tầm mắt, lại nhìn chiếc nhẫn kim cương nhiều thêm trên ngón tay áp út, xoa lên những góc cắt ở phía mặt trên cô còn cảm thấy có chút không chân thực.
Vừa rồi cũng được coi là cầu hôn à…
Không có hoa tươi cũng chả hề quỳ xuống, không có chút lãng mạn gì hết!
Thế nhưng mà, đây mới giống với phong cách của anh.
Lam Ngọc Anh không khỏi có chút ảo não, sớm biết như vậy ít ra cũng nên tỏ ra rụt rè cự tuyệt một chút… Đến lúc trời nhá nhem tối, Lam Ngọc Anh vặn lửa bếp nhỏ lại, cho sườn vào nồi ninh nhừ để lấy nước cốt nấu canh, ở phía ngoài nhà ăn, bánh bao đã sớm trèo lên ghế ăn cơm, đang ngồi chống cằm chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu ăn cơm.
Bên ngoài cổng lớn vang lên tiếng, bánh bao ré lên một tiếng: “Bố về rồi!”
Lâm Uyên Bạch nghe vậy liền không tự chủ được bước về phía cổng. Cổng lớn bị người ta mở ra từ bên ngoài, đập vào mắt thân hình cao lớn của Hoàng Trường Minh “Hoàng Trường Minh, anh về rồi à?”
Lam Ngọc Anh giấu giấu hai tay sau lưng, có chút câu nệ ra đón anh.
“Ừm” Hoàng Trường Minh nhếch nhếch môi, cúi người xuống đối giày, đưa áo khoác cho cô: “Treo lên giúp anh Với “
“Ừ được” Lam Ngọc Anh đưa tay ra nhận lấy
Kiếng chân treo áo lên giá treo quần áo, đúng lúc ấy Hoàng Trường Minh cởi giày đi vào.
Vượt lên trước người cô sau đó xoay người lại xòe tay về phía cô.