Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 694



Chương 694

Lại Diệp nghe xong, lập tức không vui: “Ông nói cái này là có ý gì? Giờ ông đang hối hận năm đó để cho hai mẹ con chúng tôi vào cửa, hối hận vì đã đuổi con đĩ kia sao?”

“Không sai, đáng tiếc, có trách thì trách tôi không biết nhìn người!” Lam Khải Dương lắc đầu cười khổ.

“Lam Khải Dương, ông đừng quên, đứa bé của chúng ta có thể là bởi vì cô chỉ có không có!” Lại Diệp cắn răng nhắc nhở ông.

“Mọi chuyện đều có nguyên nhân, có nguyên nhân mới có kết quả.” Lam Khải Dương thở dài một tiếng.

Lại Diệp nghe ra được hàm ý của ông nên hoàn toàn bùng nổ, vì không thể nhấc nổi chiếc bàn gỗ rắn chắc nên bà ta nhấc cái ghế bên cạnh lên và ném nó vào tường: “Lam Khải Dương, sao ông có thể nói những lời dửng dưng như vậy! Tôi sinh con dưỡng cái cho ông, còn hầu hạ ông nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao!”

“Hừ, bây giờ ông lại tỏ vẻ hối hận, trước đây, mặc dù là tôi dụ dỗ ông, nhưng cũng là ông tự mình chủ động đến tìm tôi! Chẳng lẽ là tôi ép ông lấy vợ sinh con rồi ép ông lạc lối trong hôn nhân sao?”

“Là ai nói với tôi, tuy là lễ cưới của mình nhưng không được vợ yêu chiều nên suốt ngày ngủ một mình! Là ai nói với tôi, ở chung với tôi rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể có được sự an ủi trên thân thể? Còn có con đĩ Lam Ngọc Anh kia, không phải ông thường nói ông coi như đã tận tình tận nghĩa với cô ta? Hơn nữa năm đó ông đuổi cô ta ra khỏi nhàh họ Lam mà mắt cũng không thèm chớp, còn không phải là vì cô ta vốn không phải là chủng của ông…

“Lại Diệp, bà câm miệng cho tôi!” Lam Khải Dương rống lên.

Ông nằm lấy cánh tay của Lại Diệp, mái tóc trắng nổi lên hai bên thái dương như bay lên vì tức giận, gân xanh trên cổ cũng nổi lên to như chiếc đũa

Lại Diệp cũng biết mình đã khiêu khích uy nghiêm của phái nam của ông ta, lúc tình nghĩa vợ chồng nhiều năm như vậy cũng không dám tuỳ tiện nhắc tới chuyện này, biết đó là tử huyệt của ông, cho nên lúc này bà ta cũng sợ hãi không dám nói nhiều nữa.

“Bố, bố đừng đối xử với mẹ như vậy có được không?” Lúc này Lam Ngọc Thiên tiến lên, ôm cánh tay Lam Khải Dương và khóc: “Không phải bố thích nhất cô con gái là con đây sao, bố xem hiện tại con thành dạng gì rồi, bố nhìn tay của con đi, suốt ngày phải ngâm trong những chiếc bát bẩn thỉu đó! Bố, bố cứu con, đừng ly hôn với mẹ, chúng ta hãy quay lại lần nữa đi

Lại Diệp nhận được cái nháy mắt của con gái, cũng bắt đầu thay đổi thái độ, phối hợp theo: “Đúng vậy, chồng! Tôi sai rồi còn không được sao, Dù ông không cho chúng tôi về ở, thì chí ít cũng phải cho chúng tôi mấy trăm ngàn phí sinh hoạt!”

“Các người nghĩ nhà họ Lam bây giờ vẫn là nhà họ Lam trước đây sao! Sao còn có thể tùy ý nói một câu mà có luôn được tới mấy trăm ngàn!” Lam Khải Dương phất tay cô ta ra, nhắm mắt lại bình tĩnh cảm xúc, rồi cười châm chọc nói.

Nghĩ đến cái gì, Lam Khải Dương lại mở mắt ra hỏi: “Lại Diệp, có phải bày lại chạy đi đánh bài không?”

“Đúng! Tôi đi đánh bài thì sao!” Lại Diệp thấy bị đâm đúng chỗ, thì thẳng thắn luôn không dối gạt nữa, vẻ mặt trở nên sắc bén một lần nữa: “Lam Khải Dương, ông đừng có than nghèo! Đừng nghĩ tôi không biết, trong tay ông còn cầm không ít tiền, trước khi tập đoàn phá sản, ông đã bí mật mua rất nhiều bất động ở nước ngoài!”

“Bố, giờ bố lấy ra có được không!” Lam Ngọc Thiên ở bên cạnh khóc không ngừng, nói: “Để cho mẹ trả nợ, cho con ra nước ngoài, con muốn rời khỏi thành phố quỷ quái lạnh lẽo này! Hu hu hu!”

Lam Khải Dương nhìn hai mẹ con các cô, huyết áp lại tăng lên. Ông thậm chí còn hoài nghi, đây đúng là con gái mình sinh ra, cùng với người vợ đã từng làm bạn với mình nhiều năm sao, bây giờ khuôn mặt của họ thật xa lạ, khiến ông cảm thấy buồn nôn, một câu cũng không muốn nói thêm nữa, ông lập tức chỉ vào cửa và mằng: “Hai người, bây giờ cút ra ngoài ngay cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.