Ôm Trăng Sáng

Chương 94: Lao lực



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Diệp chậm rãi nheo mắt lại, nghiêng đầu, vùi mặt vào bụng y.

Vương Điền chậm rãi xoa xoa lỗ tai hắn: “Đừng giả vờ, ta phê xong rồi, ngày mai ngươi phê nốt.”

Nghe vậy, Lương Diệp vòng tay qua eo y, Vương Điền cười nói: “Ta không đi.”

Vừa dứt lời, y đột nhiên cảm nhận cảm giác không trọng lượng, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lương Diệp vác lên vai, y tức giận vỗ vỗ lưng Lương Diệp: “Thả ta xuống.”

Lương Diệp cố ý giở trò với y: “Cái ghế kia rất không thoải mái, trẫm ngủ không ngon.”

Vương Điền vỗ mông hắn, đầu ong ong, nghe giọng nói của mình có chút vặn vẹo: “Để ta xuống đi, không ta nôn mất.”

Nghe vậy, Lương Diệp giữ eo y, dễ dàng kéo y đứng dậy, câu lấy chân, đổi thành kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn, nhướng mày nói: “Gầy đi rồi.”

“Ngươi để ý chút đi.” Mặc dù khả năng hồi phục của Lương Diệp rất đáng kinh ngạc, nhưng y cảm thấy vết thương của thằng ranh này vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa hai người bọn họ đều cao, cân nặng cũng không nhẹ, Vương Điền tự nhận mình rất khó để bế hắn lên như vậy, cảm thấy vết thương của hắn đang đau: “Buông ra.”

Lương Diệp càng không chịu buông ra, dùng tư thế này hôn y: “Lén lút nhìn trẫm, còn khinh bạc trẫm, Vương Điền, ngươi không chỉ hạ lưu, mà còn mặt dày không biết xấu hổ”.

Vương Điền bị tóc của hắn rủ xuống có chút ngứa, ôm lấy cổ hắn hôn thật mạnh, đột nhiên nghĩ: “Ta xem có thể ôm ngươi hay không.”

Lương Diệp đang ôm người sững sờ một chút, sau đó cười nhạo: “Chỉ bằng ngươi? Cẩn thận đừng để gãy tay đấy.”

Vương Điền chậc lưỡi: “Vậy nếu ta ôm ngươi được thì thế nào?”

“Trẫm cho ngươi hôn trẫm lần nữa.” Lương Diệp đắc ý nói.

“Thật không biết xấu hổ.” Vương Điền cười vùng vẫy thoát khỏi lồ ng ngực hắn, đứng dậy ra hiệu cho hắn, lại vỗ mông hắn, nhéo cánh tay hắn, nhìn một hồi, gật đầu nói: “Được rồi.”

Lương Diệp uể oải buông y ra, như thể chắc chắn y không thể nhấc hắn lên được, nhưng Vương Điền lại không nghĩ vậy, hai người có cân nặng và chiều cao tương đương nhau nên vẫn có thể bế được. –Hử?

Vương Điền một tay câu lấy chân hắn, nhưng Lương Diệp lại không hề nhúc nhích, Vương Điền không tin, lại tăng thêm chút sức lực, Lương Diệp ngay cả vạt áo cũng không động đậy, y nhanh chóng hiểu ra: “Ngươi dù sao cũng là Hoàng đế, không biết xấu hổ hay sao mà còn chơi trò gian trá thế này?”

Lương Diệp vẻ mặt ta đây không hiểu ngươi đang nói cái gì, tặc lưỡi hai cái, lắc đầu: “Ngươi làm không được.”

Vương Điền một phen nắm lấy chỗ nào đó, Lương Diệp giật mình, không kịp đề phòng đánh mất nội lực, giây tiếp theo bị người nhanh tay bế ngang lên, hẳn là từ trước đến nay hắn chưa từng được người ôm ở tư thế này, cánh tay có chút cứng đờ mà để ở giữa không trung, nhưng ngón tay theo bản năng nắm chặt lấy mạch máu trên cổ Vương Điền, như thể sẽ bóp ch3t y bất cứ lúc nào.

“… Ngươi đang làm gì vậy?” Vương Điền khó chịu nghiêng nghiêng cổ.

Lương Diệp chậm rãi thu móng vuốt lại, đặt hai tay lên vai y, cảm nhận góc nhìn mới lạ, hài lòng nói: “Không tệ, ôm trẫm đi tắm”.

Vương Điền bế hắn tiến lên mấy bước, ném hắn lên giường, cổ chân Lương Diệp giữ chặt cánh tay y không buông, Vương Điền buộc phải cúi xuống trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nặng bao nhiêu vậy? Ôm ngươi mà cánh tay ta thật sự muốn rã rời”.

“Trẫm đã nói là ngươi không làm được.” Lương Diệp giả bộ thở dài, kéo y lăn lên giường, Vương Điền giày cũng chưa cởi, tức giận mắng: “Lương Diệp, ngươi nhất định có bệnh!”

Lương Diệp cười rạng rỡ, muốn cởi đai lưng của y, nhưng Vương Điền cảnh giác nắm tay hắn: “Không thể phóng túng d*c vọng quá độ như vậy”.

Lương Diệp đắc ý nói: “Trẫm tinh lực tràn đầy, đối với ngươi là quá độ, nhưng đối với trẫm nó chỉ là món khai vị mà thôi, dù sao ngươi cũng hư—ưm”.

Vương Điền một tay đè lên cái miệng toàn nói mấy lời hư hỏng, từ trên cao nhìn xuống nói: “Lời đồn chính là do ngươi tạo ra”.

Lương Diệp nằm ngửa trên giường, đuôi lông mày khoé mắt đều mang theo sự sung sướng mà cười, không mang theo bất kì cái gì suồng sã, sạch sẽ thuần khiết, Vương Điền si mê nhìn hắn một hồi, giơ tay kéo chăn quấn lấy hắn, nhắm mắt hít sâu một hơi, che giấu toàn bộ sự đẫm máu, bạo lực không thể diễn tả nổi ở trong lòng.

Vương Điền, ngươi đừng làm súc sinh nữa, làm người đi.

Đại khái là vì y đã đồng ý làm Hoàng hậu nên đêm nay Lương Diệp rất vui vẻ, nửa đêm vẫn còn nhất quyết kéo y đi xem kho báu của mình.

Vương Điền tuy rằng phân tâm, không muốn nửa đêm ra ngoài chịu lạnh, nhưng thằng ranh này đã muốn đi là phải đi, phải nhớ kỹ là làm theo lời hắn, bọc kín áo choàng cho y liền ôm người nhảy qua cửa sổ, nhảy lên mái nhà.

Đầy lời chửi tục không có chỗ nói ra, chỉ có thể hung hăng sờ loạn eo của thằng ranh này để thoả mãn, bàn tay lạnh lẽo khiến Lương Diệp run rẩy, suýt chút nữa đem y từ trên tường ngã xuống.

“Ngươi có làm được không?” Vương Điền chậc lưỡi hai lần.

Vừa dứt lời, ập vào mặt y chính là gió lạnh, toàn thân gần như tê dại vì lạnh, sau khi đáp xuống đất, Lương Diệp khoe khoang nhướng mày nhìn y.

Vương Điền xoa xoa khuôn mặt tê cóng vì lạnh, nhấc chân đá hắn, Lương Diệp nhanh chóng né tránh, cười lớn, Vương Điền tức giận cầm cành cây quất vào người hắn, cũng không để ý đến hoàn cảnh u ám thê thảm xung quanh – dù sao ngay cả ma quỷ nghe thấy tiếng cười của Lương Diệp cũng tránh xa ba mét.

Hai người náo loạn hồi lâu, cuối cùng Lương Diệp cố ý đứng lên để y quất hai roi, mới miễn cưỡng khiến y hết giận, lau mồ hôi trên trán Vương Điền, lấy mũ trên áo choàng che đầu lại, một vòng lông tơ mềm mại màu trắng chỉ để lộ ra một nửa chiếc cằm xinh đẹp và đôi môi, Lương Diệp đưa tay vỗ nhẹ đầu y: “Coi chừng đổ mồ hôi, bị cảm lạnh”.

Vương Điền bị hắn vỗ đầu có chút choáng váng: “Ngươi đâm cọc gỗ ở đâu?”

Lương Diệp ác ý nhét tay y vào trong quần hắn, Vương Điền bị lạnh nhảy lên: “Lương Diệp!”

Lương Diệp cười lớn, nhưng ngoan ngoãn đứng tại chỗ để y đấm hai cái, ôm lấy cánh tay hít hà một tiếng: “Đánh thật à?”

“Đáng đời.” Vương Điền làm bộ muốn đánh hắn lần nữa, Lương Diệp chột dạ muốn ngăn cản, kết quả là Vương Điền nắm lấy cánh tay xoa nhẹ hai cái, đôi mắt lập tức sáng lên, đầu nghiêng đi, yếu ớt dựa vào vai Vương Điền: “Ai… chỗ này cũng đau, chỗ này, chỗ này.”

Vương Điền có lệ mà xoa xoa hắn từng chỗ một, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, nếu chơi tiếp, trời sẽ sáng.”

Lương Diệp vui vẻ nói: “Vậy chúng ta liền không ngủ.”

“…” Vương Điền kéo hắn đi về phía trước: “Ngươi không ngủ ta còn muốn ngủ, đi xem nhanh lên.”

Cánh cửa phủ đầy bụi được đẩy ra, ván cửa cũ nát nặng nề kêu cọt kẹt, cọt kẹt, ngay sau đó ngọn đuốc trên tường được thắp lên, chiếu sáng căn phòng nhỏ và tối tăm.

Căn phòng nhỏ này hình vuông, chỉ có cửa ra vào cửa sổ bên cạnh cửa, ba mặt còn lại là tường, có vài thanh đao, kiếm và súng treo lên đó, các góc tường trên cao giăng đầy mạng nhện, căn phòng chỉ có một chiếc giường đất đơn giản đắp qua loa, bên cạnh là một chiếc bàn và một chiếc ghế băng, ngoài ra cạnh giường còn có một chiếc tủ nhỏ rách nát, tồi tàn đến mức tưởng chừng như không thể xuất hiện ở một nơi như cung điện.

Vương Điền đi được mấy bước thì dừng lại trước bức tường thứ “NHẤT”, quay đầu nhìn Lương Diệp, mới phát hiện Lương Diệp đã dừng lại bên cạnh “GIƯỜNG ĐẤT” nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu.

“Hả?” Lương Diệp băn khoăn: “Ngươi đứng ở đó làm gì?”

Vương Điền liếc nhìn giá nến trông giống như chỗ khởi động cơ quan trên tường, nghi hoặc nói: “Không phải đến xem kho báu của ngươi sao?”

Lương Diệp gật gật đầu, gõ trái sờ phải, kéo lên một tấm vách ngăn, sau đó từ bên trong lấy ra một chiếc hộp vuông: “Lại đây xem.”

“…” Vương Điền im lặng một hồi, cuối cùng cũng tự thuyết phục mình bức tường trông rất giống cơ quan kia thực chất chỉ là một bức tường, đi đến bên giường đất nhìn Lương Diệp bắt đầu mở chiếc hộp ra.

“Đây là khóa trường mệnh mà trẫm đeo khi còn nhỏ.” Lương Diệp lấy ra một chiếc ổ khóa rất tinh xảo, có lẽ là quá lâu nên nó nhìn rất cũ kĩ, mặt trên gồ ghề lồi lõm, như thể đã gặp phải tai nạn nào đó.



Vương Điền cầm lấy, có chút khó tưởng tượng một vật nhỏ như vậy trên người Lương Diệp sẽ như thế nào, nhưng cầm trên tay y có cảm giác rất thân thiết, chưa suy nghĩ xong xuôi thì thấy Lương Diệp nói: ” Chờ sau này ngươi sinh con cho trẫm, thì để cho nó đeo”. =))))

Gân xanh trên trán Vương Điền giật giật dữ dội.

Lương Diệp lại từ bên trong lấy ra một thanh kiếm gỗ nhỏ: “Đây là thanh kiếm đầu tiên sư phụ cho trẫm, giết người có chút khó khăn.”

Vương Điền im lặng nhìn dấu vết màu nâu sẫm trên thanh kiếm gỗ, hoàn toàn không hiểu nổi một thanh kiếm gỗ lại nhỏ như vậy sao có thể giết người.

Y nhìn thoáng qua một cái nghiên mực chất lượng cực tốt ở bên trong, còn có một chồng giấy ố vàng và một cây bút lông, không khỏi hỏi: “Cái này thì sao?”

“Ừm.” Lương Diệp trầm mặc một lát: “Lần đầu gặp mặt, Lương Hoa đã đưa cho trẫm.”

Hắn dường như rất ghét bỏ, chỉ nghịch vài lần, sau đó lại tìm kiếm thứ khác, kiên nhẫn hiếm có giới thiệu cho Vương Điền, nhưng Bệ hạ có lẽ không còn nhớ chuyện xưa, cũng không có hứng thú kể lại, hắn chỉ đơn giản nói cho Vương Điền biết đó là cái gì.

Những cục đá lấy ở con đường bên ngoài Thái Y Viện, cành cây hắn nhặt vào mùa đông năm nào đó, cuốn sách vỡ lòng không biết ai đưa cho hắn, thanh trúc mà hắn đã lấy trộm từ tay Thái phó, còn có một ống tay áo bịt kín bằng kim khâu… Rõ ràng có rất nhiều thứ mà Lương Diệp không nhớ ra, hắn cầm đồ vật đó một hồi, lại nghi hoặc đặt xuống, cuối cùng hắn chỉ chọn ra một số thứ mà hắn vẫn còn nhớ giới thiệu chúng với Vương Điền.

Vương Điền không hề cảm thấy nhàm chán, vô cùng thích thú trò chuyện với hắn, nghe hắn kể lại những chuyện nhỏ mà hắn nhớ được, hai người khoanh chân ngồi đối diện nhau trên giường, mặc kệ chuyện đó có thú vị hay không, một người nói một người lắng nghe.

“Lúc còn nhỏ, ta cũng có một cái tủ để những thứ này.” Vương Điền từ đáy hộp lấy ra nửa chiếc nhẫn ban chỉ vỡ vụn, dưới ánh nến có màu tím nhạt trong suốt” “Ta luôn cất nó dưới tầng hầm. Khi tâm trạng không tốt ta sẽ lấy ra đếm hết sau đó lại cất đi, nó giúp tâm trạng ta tốt lên, cha ta thường cười nhạo ta mỗi lần ta làm như vậy, nhưng nếu ta không dọn dẹp được ông ấy sẽ giúp đỡ ta”.

“Cha ngươi không tệ chút nào.” Lương Diệp khen “Bố vợ” của mình, ánh mắt thoáng thấy thanh chuỷ thủ rỉ sét, hơi khựng lại, cố tình đẩy thanh chuỷ thủ xuống dưới.

Vương Điền giả vờ như không nhìn thấy, cũng không hỏi thêm câu nào, dù sao mỗi người đều có những bí mật nho nhỏ không muốn nhớ lại hay chia sẻ với người khác.

Nhưng mà khi y vẫn đang nghĩ về điều đó, Lương Diệp lại rút thanh chuỷ thủ ra, nhướng mi nhìn Vương Điền, trên mặt không chút cảm xúc nói với y: “Trẫm đã từng dùng nó xẻo sống hai người, xẻo đến mức chỉ còn lại bộ xương.”

Hắn dường như nhớ lại cảnh tượng lúc đó, trên mặt nở nụ cười quỷ dị cùng sung sướng, Vương Điền nhìn thanh chuỷ thủ  trong tay, muốn đưa tay lấy nhưng lại bị gạt ra.

“Đừng chạm vào, bẩn lắm.” Lương Diệp nén cười, ném sang một bên, nói đùa: “Sờ vào không biết phải rửa tay bao nhiêu lần nữa.”

“Trước đây ta đã từng giết người.” Vương Điền nói.

Lương Diệp cười lớn, tùy ý ném chuỷ thủ sang một bên, qua loa gật đầu: “Ừ ừ, ngươi cũng từng giết người”.

Nhiều lắm cũng chỉ là giết người bằng bia ngắm.

Vương Điền cũng lười tranh cãi với hắn, cúi đầu tiếp tục lục lọi mấy thứ vụn vặt, đột nhiên cổ y lạnh buốt, thanh chuỷ thủ mà Lương Diệp không cho y chạm vào vì sợ bẩn ấy đang đặt bên cổ y.

Lưỡi dao lạnh lẽo, sắc bén di chuyển trên da y, thô bạo khiêu khích nâng cằm y lên, buộc y phải ngẩng đầu.

Nụ cười trên mặt Lương Diệp có chút âm trầm: “Ngươi không sợ sao?”

“Người bị xẻo cũng không phải là ta.” Vương Điền thản nhiên nói.

Lương Diệp ánh mắt nghiền ngẫm cùng quái đản nhìn y: “Sao ngươi không sợ trẫm? Rõ ràng là những người khác vô cùng sợ hãi, ước gì có thể tránh xa trẫm mười thước liền.”

“Bởi vì ngươi sẽ thật sự giết bọn họ, đồ ngốc.” Vương Điền cụp mắt xuống, chán ghét liếc nhìn thanh chuỷ thủ.

“Trẫm cũng sẽ giết ngươi.” Lương Diệp giọng nói có chút lạnh lùng, hắn dừng một chút, bổ sung: “Nếu như ngươi không nghe lời trẫm.”

“Đã hiểu.” Vương Điền thoáng nhìn thấy một chiếc hộp gỗ đàn hương được chế tác tinh xảo hỏi: “Đó là cái gì?”

Lương Diệp buông thanh chuỷ thủ xuống, cầm hộp gỗ tùy ý nhét vào trong tay y: “Cho ngươi chơi.”

Vương Điền lấy ống tay áo dùng sức lau cổ, sau đó mở hộp ra, bên trong là một chiếc khóa bình an làm bằng ngọc bích, sợi dây màu xanh nhìn có vẻ hơi cũ, là một chiếc vòng cổ.

“Đẹp quá.” Vương Điền đã từng nhìn thấy rất nhiều châu báu, nhưng vẫn lịch sự khen ngợi một câu.

“Đeo lên đi.” Lương Diệp duỗi tay móc sợi dây màu xanh lam lên, mặc kệ Vương Điền có đồng ý hay không, liền bá đạo mà buộc vào cổ y.

Hắn cả người cúi về phía trước, Vương Điền bị mùi hương nhàn nhạt lạnh lẽo trên người hắn phả vào mặt, y có chút khẩn trương, khó chịu nắm lấy mép hộp trong tay, nhịp tim nhanh đến mức phiền lòng.

“Cảm ơn.” Vương Điền giọng nói có chút khô khốc.

Lương Diệp nhướng mi liếc y một cái, đứng thẳng người, ủ rũ nói: “Không cần khách sáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.