Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu

Chương 10: Khởi hành đi Thủ Đô tinh



Editor: Sara

Lời của editor: Hiu hiu sorry mọi người nhé =))) lâu đài Kage Springs và Greens là 1 nhớ:))

Gần đây hiệu suất Rafael tướng quân xử lý công việc cực kỳ cao, nếu theo thường lệ, một năm y ở lại Tuyết Ải Tinh 6 tháng, nhưng năm nay y chỉ dành ra ba tháng.

Sĩ quan phụ tá Norman tỏ vẻ chưa bao giờ thấy tướng quân có hiệu suất cao như thế, tuy rằng Rafael tướng quân đến bây giờ vẫn là một người làm việc phi thường chặt chẽ cẩn thận và hiệu quả, nhưng chỉ có năm nay, hắn cảm giác tướng quân đã làm việc với mức độ hiệu suất đến một độ cao không tưởng, thế cho nên Norman phải tạm thời điều nhiệm một quản lý giỏi để quản lý hành chính cùng, bởi vì hắn thường xuyên cảm thấy đầu óc và hai tay của mình không đủ dùng.

(Quản lý hành chính: là sự tác động của cơ quan hành chính nhà nước lên đối tượng là con người hoặc là các mối quan hệ xã hội để đạt mục tiêu của hính phủ. Phương pháp quản lý và cách tiếp cận cụ thể phụ thuộc vào từng thể chế chính trị tại các nước, cũng như mục tiêu cần đạt được. Nguồn: wikipedia)

"Norman, ta ngày mai đi đến thủ đô Tinh trước,các vấn đề quân sự và chính trị khẩn cấp của Tuyết Ải Tinh ta đã xử lý xong, công việc còn lại cậu xử lý nốt, xử lý xong rồi thì báo cáo đến Thủ Đô Tinh cho ta", Rafael tướng quân ngồi ở trước bàn làm việc dặn Norman, trên bàn làm việc trước mặt y là các loại văn kiện chồng chất vừa mới xử lý xong còn chưa kịp gửi đi.

"Rõ, thưa tướng quân", Norman đứng nghiêm, trả lời.

Thông thường, Norman là người luôn luôn đi theo Rafael tướng quân, đây là lần đầu tiên hắn bị tướng quân để lại một mình ở Tuyết Ải Tinh, tất nhiên vụ công tác này rất quan trọng, cần tướng quân ủy quyền để hắn xử lý, mà không thể do chính quyền địa phương xử lý, nhưng vụ này còn không quan trọng đến độ cần tướng quân đích thân ra tay, bởi vì những người đó đã bị tướng quân mạnh mẽ kiên quyết xử lý xong rồi.

Tuy rằng trong lòng có điều muốn hỏi, nhưng làm quân nhân, thi hành mệnh lệnh là việc hàng đầu, Norman cũng không phản đối.

"Được, vất vả cậu rồi", Rafael tướng quân vỗ vỗ bả vai sĩ quan phụ tá, sửa sang quân trang cho tốt rồi khẩn cấp chạy về Greens.

Norman nhìn bóng lưng tướng quân, có cảm giác kỳ lạ là, rất giống một Alpha đã kết hôn tan tầm xong liền vội vã về nhà để gặp Omega của mình. Norman lắc đầu quầy quậy, nhất định là gần đây quá bận rộn, cho nên mới có ý tưởng quái gở như thế.

Khi Rafael trở lại lâu đài Greens thời gian cũng không quá muộn, Diệp Quân đang ở trong phòng bếp thảo luận về món ăn bữa tối cùng lão quản gia, thấy Rafael một thân thường phục đi tới, hắn ngẩn ngơ, lần đầu tiên phát hiện ra rằng, bộ dáng Rafael mặc thường phục khác hoàn toàn với bình thường.

Đường nét khuôn mặt và cơ thể y rất cường tráng khi mặc quân trang vào làm cho người ta có loại cảm giác y được sinh ra là để làm chủ một thân quân trang kia, hoặc là nói chỉ có quân phục mới có thể thể hiện khí chất của y một cách hoàn mỹ, đầy mạnh mẽ, một loại khí chất khiến cho người ta tuyệt đối thần phục.

Loại khí chất này là từ hormone cường thế, bá đạo bên trong phát ra bên ngoài, bọn họ là trời sinh chiến sĩ, người lãnh đạo. Tất cả mọi thứ trước mặt bọn họ chỉ có thể bị ỷ lại, được bảo vệ, hoặc là bị chiếm đoạt.

Đây cũng lý do tại sao lúc hắn đang đối mặt Rafael tướng quân, không dám đối mặt trực tiếp với đối phương, vô tình tạo ra lý do để chạy trốn. Bởi vì sợ hãi bị chiếm đoạt, cho nên muốn trốn xa xa, nhưng lại mê luyến sự cường đại mang đến cảm giác cho mình an toàn, muốn tới gần, muốn được bảo hộ.

Rafael cởi một thân quân trang, hương vị lãnh lẽo trên người, khí tràng mười phần xâm lược nhất thời trở nên dịu dàng, sau đó hắn mới có đủ can đảm đi trộm đánh giá dung mạo của y, phát hiện kỳ thật đối phương là một nam nhân rất đẹp.

Diệp Quân nghĩ không ra dùng từ ngữ gì để miêu tả dung mạo một người đàn ông, đẹp trai? Cool ngầu? Chính trực? Ở Rafael trước mặt những từ ngữ đó đều không đáng một xu (nguyên văn QT là "ảm đạm thất sắc")

Dù sao Rafael đúng là loại hình đàn ông mình thích a. (Đây là chỉ tướng mạo nhé)

Diệp Quân thấy y xắn ống tay áo sơmi lên vị trí khuỷu tuy, rồi tùy ý cầm lấy viên trái cây thuôn dài, nói, "Ta cắt để em chiên".

Trời ạ, đây là tiết tấu muốn trợ thủ sao, nhưng mình nào dám sai sử tướng quân a.

"Không cần không cần, Rafael tướng quân, tôi tự mình làm là tốt rồi", Diệp Quân muốn đoạt lấy trái cây trong tay y.

Đáng tiếc hắn không đủ cao, Rafael hơi nâng lên cánh tay, hắn kiễng chân, chỉ có thể túm được ống tay áo đối phương, lại không với tới thứ trong tay y.

Diệp Quân nhanh chóng quay đầu lại xin giúp đỡ từ lão quản gia, nhưng lão quản gia không biết đã rời đi từ khi nào, trong phòng bếp chỉ còn lại hai người Rafael và hắn.

Diệp Quân nhanh chóng lui về phía sau, thoát khỏi lồng ngực Rafael.

"Làm như vậy sẽ nhanh hơn, không phải sao, hơn nữa ta cũng hơi đói bụng", Rafael buông cánh tay, cầm lấy cái dao rồi cắt gọt trái cây, áng chừng, lại cảm giác không hài lòng lắm, lại đổi cái mới, lại không vừa lòng.

"Dùng cái kia", Diệp Quân chỉ chỉ một cái trong một loạt dụng cụ cắt gọt.

"Cắt thành hình gì?" Rafael hỏi.

"Cắt thành từng lát".

Đành vậy, y thích làm gì thì làm đi, dù sao hắn cũng không thể đem y đuổi ra khỏi phòng bếp.

Rafael cắt thật lớn, ân, cũng không tệ lắm, tuy là thái mỏng nhưng có điểm hơi dày, tí nữa chiên lâu một chút cũng không sao.

Rafael cắt xong đồ ăn rồi đứng ở một bên, ôm cánh tay, đánh giá Diệp Quân đang nghiêm túc xào rau, thấy vẻ mặt tiểu Omega của y lúc nghiêm túc đặc biệt mê người.Cái trán trơn bóng, lông mi rủ xuống dày rậm, cái mũi thanh tú, đôi môi đạm sắc khẽ mím, còn có cái cằm khéo léo, xuống chút là cần cổ giấu trong cổ áo, eo nhỏ gọn, vóc dáng thon dài, Rafael cảm thấy mình đói bụng hơn.


Lần đầu tiên hai người hợp tác nấu cơm vẫn là rất thành công, làm món ăn kết hợp Pakistan Trung Quốc, hương vị rất được, nếu như không quá để ý kỹ đến kỹ thuật xắt rau.

Cơm nước xong, Rafael gọi Diệp Quân vào thư phòng.

"Diệp Quân, ngày mai chúng ta trở về thủ đô Tinh, ta mang em đi xin Tefra Tinh tịch", Rafael nói.

"Đăng ký Tefra Tinh tịch?" Diệp Quân rất ngạc nhiên khi nghe tin tức này.

"Phải, đăng ký Tinh tịch, mới được pháp luật tinh hệ bảo hộ", Rafael giải thích.

"Thân phận trước mắt của em phi thường bất tiện, em không có Quang Não mà Liên Bang phân phát cho từng công dân, về cơ bản ra bên ngoài nửa bước khó đi, không có cách nào sử dụng phương tiện công cộng của chúng ta, không thể đến trường, cũng không có thể công tác, ta nghĩ em khẳng định không muốn như vậy."

Rafael nói rất đúng, ở Tefra tinh hệ, mỗi một công dân đều được chính phủ phân phối Quang Não, Quang Não này buộc định cùng gien, cùng hệ thống Quang Não tinh hệ do đầu não trung ương điều khiển, tất cả cuộc sống hàng ngày cũng có thể thông qua Quang Não cá nhân để hoàn thành.

Nó kiêm một máy thanh toán tiền, có cả tính năng lưu trữ hồ sơ cá nhân và nhiều hơn nữa. Nếu không có Quang Não, căn bản không thể sống ở Tefra tinh hệ.

Ngoại tinh nhân đến nơi đây, chuyện thứ nhất chính là xin quyền cư trú lâm thời hoặc là đăng ký Tinh tịch, như vậy mới có thể ở tinh hệ sống sót.

"Nhưng, tôi vẫn là người địa cầu ư?" Diệp Quân suy nghĩ một lúc, hỏi.

"Đương nhiên, bất cứ khi nào, em vẫn là người địa cầu, đây là do gien của em quyết định, Tinh tịch không thay đổi được ", Rafael nói, "Hơn nữa em cần một thân phận thích hợp đến truyền thừa văn minh Địa Cầu có phải không?"

Diệp Quân biết, nếu như ngay cả độc lập sinh tồn cũng làm không được, càng không nói đến chuyện đem văn minh Địa Cầu truyền thừa, chỉ có làm cuộc sống tốt hơn, mới có thể muốn hoàn thành sứ mệnh một cách hoàn hảo.

"Được, tôi nguyện ý" Diệp Quân gật gật đầu, "Nhưng mà đăng ký Tinh tịch cần điều kiện gì?"

"Điều kiện quan trọng nhất là tính tương tự của gien, điểm ấy em không cần lo lắng, em hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn. Còn một cái nữa chính là thẩm tra kinh nghiệm cá nhân của em trước đó, hỏi xem có hành vi Liên Bang cấm đoán hay không, ví dụ như hành vi phạm tội trái pháp luật, cái này em cũng không có".

"Vâng, tôi hiểu rồi".

"Nếu như không có nghi vấn gì nữa thì ngày mai chúng ta sẽ xuất phát", Rafael khóe miệng nhếch lên, y biết, Diệp Quân chắc chắn sẽ không từ chối, tiểu Omega của y nhạy cảm mà nghiêm túc, biết thân thế của mình biết rõ lý do.(chém ==)


Rất nhanh bọn họ rời khỏi Tuyết Ải Tinh, Diệp Quân trong lòng lưu luyến không rời, tuy rằng chỉ sống trong đó ngắn ngủn mấy ngày, nhưng là mọi thứ nơi này rất tốt đẹp, lão quản gia đối xử với hắn như con của ông, mỗi khía cạnh của cuộc sống đều được chăm sóc thoải mái, như thể đang ở nhà riêng của chính mình, thậm chí so với ở nhà mình còn thoải mái hơn.

Nhìn thấy nam hài không vui vẻ, Rafael nhịn không được nâng tay sờ sờ tóc của hắn, "Đừng buồn, chúng ta sau này sẽ trở về."

"Thật vậy chăng?" Ánh mắt của hắn lập tức sáng lên.

"Ta hàng năm đều phải ở Tuyết Ải Tinh 6 tháng, em có thể tới đây vào năm tới", Rafael khóe miệng hàm chứa ý cười.

Diệp Quân gật gật đầu, hắn cảm giác được bàn tay của đối phương ở trên đỉnh đầu của mình, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa bé, Diệp Quân ngượng ngùng nghiêng nghiêng đầu, Rafael cũng không miễn cưỡng, bỏ tay xuống, bất quá trong lòng vẫn có chút tiếc hận, tóc thật mềm mại.

"Thích Tuyết Ải Tinh?" Rafael nhìn hắn còn bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài, y hỏi.

"Ừm, rất thích, đáng tiếc là không có cơ hội đi xung quanh một chút", Diệp Quân tiếc hận nói.

"Có rất nhiều cơ hội sau này nữa", Rafael an ủi.

"Ân."

Merse bay rất cao, từ không trung nhìn xuống, hồ Cummings xanh biếc oánh nhuận, phản chiếu trên hồ nước là lâu đài Greens màu trắng đỉnh nhọn hùng vĩ, giống như trong câu chuyện cổ tích vậy.

"Hồ Cummings đẹp quá, giống một khối Phỉ Thúy lớn vậy", Diệp Quân kìm lòng không đậu cảm thán nói.

Luôn luôn nghe lén hai người nói chuyện với nhau, Merse dùng tốc độ nhanh nhất huy động đầu não tập hợp ra một đống hình ảnh và tính chất hoá học của Phỉ Thúy, một loạt các tư liệu về văn hóa và lịch sử hiện ra, tất cả những thứ ấy thông qua tinh thần lực chuyển giao vào đầu Rafael.

—— Là một cái cơ giáp ý nhất tương thông với chủ nhân, ta cấp lực chính là như vậy đó.

Rafael cảm giác đầu bỗng trướng lên, thiếu chút nữa bị lượng lớn thông tin chen chúc gửi tới đến phát nổ đầu, rồi rất nhanh xem thông tin, lập tức liền có sự hiểu biết vĩ đại đối với loại Ngọc Thạch Phỉ Thúy này.

"Ừ, quả thật rất giống", Rafael gật đầu.

"Nơi này cũng có Phỉ Thúy sao?"

"Không có, nhưng cũng có một loại quặng sắt có tính chất tương tự với nó, gọi là St. pyroxen", Rafael nói.

"Ân, nhất định là tảng đá phi thường xinh đẹp", Diệp Quân gật đầu.

Rafael nghĩ thầm, St. pyroxen tuy là rất đẹp, nhưng là ta chắc chắn rằng, không đẹp bằng ánh mắt của em.

Rafael vốn cho là Diệp Quân không thích Tuyết Ải Tinh, nơi này rất lạnh, cũng không đủ phồn hoa, Omega bình thường không thích sinh hoạt tại nơi này. Thế nhưng y lại có tình cảm sâu đậm với nơi này cũng vì, y sinh ra ở đây, gia tộc của y cũng ở trong này sinh sống mấy ngàn năm.

Đối với việc tiểu Omega của mình có thể thích nơi này, Rafael thực tự hào, Omega mình chọn có khác, quả nhiên là tâm ý tương thông với mình.

Merse ở một bên vội vàng tỏ vẻ, còn ta thì sao, chủ nhân?

Rafael đỡ trán, ngươi xem náo nhiệt cái gì, nhanh chóng đi tìm hiểu đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

HOÀN CHƯƠNG 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.