Rafael khi về đến nhà thì không thấy Diệp Quân đâu, theo thói quen tính nhấc chân đi về phía thư viện. Nam hài của y chắc chắn trốn ở nơi này đọc sách, mấy ngày nay công việc của y thật sự bận quá, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, chỉ có thể nói mấy câu trên bàn cơm. Y đoán tiểu Omega chắc là bị chọc giận rồi, bởi vì gần đây hắn không chủ động nói chuyện với y nữa.
Nghĩ vậy, Rafael quyết định chờ thời gian bận rộn qua đi, nhất định phải hảo hảo dẫn hắn đi ra ngoài chơi mới được.
Y đẩy cửa thư viện ra, ngoài ý muốn lại không nhìn thấy nam hài. Nhưng rất nhanh sau đó y liền phát hiện ra chỗ nam hài ẩn náu, nam hài có lực hấp dẫn trời sinh đối với y, cho dù núp ở chỗ nào đi chăng nữa y đều có thể tìm tới. Rafael khóe miệng kiều lên, đi thẳng đến chỗ rèm cửa.
Còn chưa đến nơi, rèm cửa đột nhiên mở ra, nam hài từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu nói, "Anh đã đến rồi, mới, mới vừa rồi bút của tôi bị rớt, đành lăn* đến đây."
(Bạn nào đọc truyện nhiều chắc cũng biết lăn là gì rồi nhể ^^ kiểu như "đi đến" ấy)
Rafael đứng trước mặt hắn, nhìn hai chóp tai màu hồng nhạt của hắn, cậu ấy thẹn thùng sao, tìm cái cớ vụng về như vậy.
Tâm trạng Rafael rất tốt đưa tay muốn sờ sờ đầu nhỏ màu đen, không ngờ nam hài đột nhiên tránh né.
"Tôi nhớ ra rồi, tôi còn có việc, đi trước, hẹn gặp lại", nói xong vòng qua y chạy như bay.
Rafael tướng quân đứng ở nơi đó, nâng lên tay lên sau đó dừng một chút, cuối cùng chống cằm rồi lâm vào trầm tư.
***
Diệp Quân một hơi chạy về gian phòng mình sau đó tựa vào cửa thở phì phò.
Mình bị làm sao thế này!
Lúc ở trong thư viện nghe được tiếng bước chân Rafael từ bên ngoài truyền đến, hắn không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương, sợ hãi nhìn thấy y, theo bản năng muốn trốn đi, kết quả là ẩn đầu mình núp phía sau rèm cửa.
Trong nháy mắt đi trốn đó, hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc, cái loại hành vi kỳ lạ này sẽ khiến đối phương nghĩ như thế nào về mình đây. Y có nghĩ mình sợ y không đây, hoặc là thẹn thùng chẳng hạn? Dù là tình huống nào đi chăng nữa thì y cũng phát hiện ra mình khác thường, Rafael có thể bởi vậy mà phát hiện ra tình cảm của mình hay không?
Cơ hồ trong nháy mắt Rafael vạch cái rèm ra, hắn nhảy ra, tìm đại một cái cớ rồi bỏ chạy.
Hắn thật sự không có can đảm đứng cùng một phòng với y, bởi vì cái đó làm hắn không ngừng nhớ tới giấc mộng hồi trước.
Diệp Quân đi đến bên giường thẳng tắp nằm vật xuống, hạt giống tình cảm cuối cùng cũng nảy mầm, thế nhưng hắn lại không thể không bọc nó trong lớp vỏ thật dày rồi tiếp tục ngủ say. (Đệch hiểu tác giả nói gì luôn T______T)
Ngày hôm sau, Diệp Quân bình tĩnh đi nhà ăn ăn sáng, thậm chí chủ động chào hỏi Rafael. Hắn suy nghĩ cả đêm, quyết định là vẫn như xưa ở chung với nhau thì hơn, hắn không muốn vì tình cảm đơn phương của chính mình mà để cả hai phải xấu hổ.
Rất nhanh thôi hắn đã 20 tuổi rồi, đến lúc đó quan hệ giám hộ của hắn và Rafael cũng giải trừ, bọn họ sẽ không còn quan hệ gì với nhau, hắn cũng không thể tiếp tục đứng ở bên cạnh y được nữa.
Hắn sẽ cẩn thận nghiên cứu, cố gắng công tác, nỗ lực hết sức mình để báo đáp ân tình của y, sau đó âm thầm chúc phúc cho y.
Rafael nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn nhìn ra sự khác thường, Diệp Quân trấn định đối với y cười cười, cầm lấy thìa bắt đầu ăn cơm.
***
Hắn bắt đầu lặng lẽ tránh né Rafael, nhưng ở mặt ngoài lại giả bộ như trước.
Hắn biết phản ứng của mình rất kỳ quái, nhưng mà chịu thôi, bởi vì hắn cảm giác rõ ràng hơn bao giờ hết, khí tức quanh người Rafael mạnh mẽ hơn trước kia, cái hơi thở kia áp bách toàn bộ không khí chung quanh hắn, khiến người gần y như hắn cảm thấy ngạt thở.
Ngày đó ăn cơm tối xong, Rafael tướng quân đột nhiên gọi hắn lại, "Có muốn đi ra ngoài một lát hay không?"
Diệp Quân nghĩ nghĩ rồi lại gật gật đầu.
Hắn không biết có phải Rafael đã phát hiện ra cái gì hay không, nếu quả thật là như thế thì thản nhiên thừa nhận đi, y chán ghét cũng tốt, hiểu được cũng chẳng sao, không có vấn đề gì cả.
Rafael mang theo hắn dọc theo hồ Cummings đi từ từ về phía trước, ban đêm ở Tuyết Ải Tinh độ ấm rất thấp, nhưng bởi vì độ ấm của nước hồ tương đối cao, chung quanh tản ra bạch khí(khói trắng), mây mù lượn lờ khiến cho cả mặt hồ càng thêm thần bí động lòng người.
Tuyết Ải Tinh bầu trời đêm cực kỳ xinh đẹp, bầu trời bao la rộng lớn, trên đó treo ba mặt trăng lớn nhỏ màu sắc khác nhau. Diệp Quân biết đây là 3 khỏa vệ tinh của Tuyết Ải tinh, những thứ đó cũng khiến cho ban đêm nơi này sáng hơn một chút so với Trái Đất.
Bầu trời chưa bị ô nhiễm như bức màn sẫm màu, được điểm xuyết bởi các ngôi sao lấp lánh, hệt như khung cảnh trần nhà bệnh viện lần đầu tiên hắn tỉnh lại đã nhìn thấy, đẹp đến đau lòng.
Mãnh liệt hút lấy không khí tươi mát, suy nghĩ của Diệp Quân cũng dần dần không còn hỗn loạn.
Lúc này Rafael mang hắn đến một chỗ bên hồ rồi dừng lại.
"Đây là nơi lần đầu tiên ta phát hiện ra em", y mở miệng nói.
Diệp Quân lặng đi một chút rồi đánh giá bốn phía, xung quanh là đệm cỏ xanh mượt, nước trên mặt hồ lấp lé ánh quang, hơi nước mềm nhẹ bị ánh sáng vờn quanh ở giữa không trung (?).
"Mới trước đây mẫu thân kể cho ta rằng, từ rất lâu trước kia Omega và Alpha đều rất nhiều, thời điểm thần sáng tạo bọn họ đã đem một khối bùn đất chia làm hai khối, khối lớn tạo thành Alpha, khối nhỏ tạo thành Omega. Thần lại sáng tạo ra một đoàn tinh thần thể, chia đều thành hai khối, tương ứng là linh hồn bỏ vào trong thân thể Alpha và Omega, sau đó đem bọn họ ném vào các góc của Vũ Trụ."
"Alpha và Omega có cùng một nguồn (tinh thần thể) thì thân thể và linh hồn của bọn họ có lực hấp dẫn trời sinh, sẽ dẫn đường cho nhau cho dù cách nhau rất xa, cũng có thể chậm rãi gặp nhau cùng một chỗ."
Thanh âm Rafael của rất trầm, nói rất chậm, dường như y đang nhớ lại lời của mẫu thân.
"Cho nên đối với Tefra người mà nói, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là đi tìm kiếm nửa khác kia của mình – thân thể đến từ cùng một đống bùn đất và một nửa linh hồn. Khi ta tìm được nửa khác kia rồi là có thể hạ thề dưới ngôi sao bầu bạn.
Rafael chỉ vào phía bắc bầu trời nơi có hai ngôi sao cực kỳ tươi sáng, "Ngôi sao bầu bạn đã rất xa xưa rồi, chúng nó luôn đi lên hoặc hạ xuống cùng nhau mà trăm ngàn năm qua số lượng người cũng chưa bao giờ giảm xuống lần nào. Cho nên Tổ tiên chúng ta cho rằng bọn chúng là gợi ý thần lưu lại cho chúng ta, đó cũng là nguồn gốc của nghi thức bầu bạn ở Tuyết Ải tinh."
"Ta lúc còn rất nhỏ đã thề sẽ tìm kiếm một nửa khác của mình, cho dù chỗ hắn ở trong một góc vũ trụ xa xôi nào đó, ta tin tưởng lực hấp dẫn lẫn nhau sẽ đem hắn đến bên cạnh ta."
Rafael ngắm bầu trời tiếp tục nói.
"Đêm hôm đó, ta đang đang làm việc, đột nhiên có một loại cảm giác dị thường từ trong thân thể dâng lên, nó mãnh liệt vô cùng, hối thúc ta không tự chủ được đi tới bên cửa sổ. Rồi sau đó ta thấy trên trời có một viên thiên thạch vụt rơi xuống, đáp xuống bên hồ Cummings."
"Ta vội vã chạy đến nơi đó rồi phát hiện em, lúc ấy em đã mất đi ý thức, khoang thuyền phi hành của em lúc xuyên qua tầng khí quyển đã bị hỏng, quần áo phòng hộ trên người cũng bị rách gần như không còn gì."
Rafael nói tới đây ngừng một chút, giống như đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Trong nháy mắt ta ôm lấy em trong đám cỏ đó, trái tim của ta lại dâng lên kinh hỉ thật lớn, linh hồn của ta như người khách phiêu bạc nhiều năm rốt cục nhìn thấy ngọn đèn hải đăng của quê hương, ta biết nó tìm được nơi nó thuộc về rồi, em chính là một nửa định mệnh kia của ta."
"Ta vô cùng cảm tạ trời xanh, cảm tạ ông vì bị thành ý của ta làm rung động, đem em từ bên ngoài mấy trăm vạn năm ánh sáng đến bên cạnh ta."
"Diệp Quân", Rafael đột nhiên kêu tên hắn, quay người đứng đối mặt với hắn.
"Tất cả những gì ta làm với em, cũng không không tốt đẹp như em tưởng tượng, ta chỉ là", Rafael nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân, "Muốn em."
"Khát vọng của ta đối với em đã ngoài sức tưởng tượng của ta rồi, mẫu thân ta từng nói, linh hồn bầu bạn lúc mới bắt đầu rất giống nhau và bổ sung cho nhau, nhưng thần tách bọn họ ra, thần làm cho bọn họ chia lìa rồi tìm nhau, gặp nhau sau đó kết hợp, là vì muốn bọn họ cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa thực sự của tình yêu."
"Diệp Quân, gặp em đã khiến ta hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu là như thế nào, giống như lời thề trong nghi thức bầu bạn "dùng sinh mệnh của mình để an ủi ngươi, tôn trọng ngươi, bảo vệ ngươi, cho đến khi thân thể tan rã, linh hồn ta và ngươi hợp làm một thể, một lần nữa tiêu tán trong vũ trụ." ".
"Diệp Quân", Rafael tướng quân quì một gối, tư thế giống một nam nhân địa cầu cầu hôn người trong lòng của hắn.
"Anh đem linh hồn giao phó cho em, em nguyện ý nhận không?"
***
Diệp Quân đứng đó ngơ ngác nhìn y, nam nhân trước mặt quỳ một gối trước mặt mình, ánh mắt màu rám nắng thật sâu chăm chú nhìn mình, mắt của y phản chiếu hồ nước lớn, sâu thẳm mà thâm thúy u quang, như là muốn hút mình vào trong đó.
Diệp Quân trong lòng dâng lên rung động thật lớn, cả trái tim như được hồ nước ấm áp bao bọc, cái loại cảm giác này tên là —— kinh hỉ, loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, như thể nó muốn khẩn cấp nhảy ra khỏi lồng ngực, bật đến trong ngực đối phương, mừng như điên khi cuối cùng đã phát hiện vật mình tìm kiếm nhiều năm.
Y đang tìm mình, mà mình cũng đang tìm y, người mình yêu cũng yêu chính mình, Diệp Quân nghĩ thầm, đây là lực hấp dẫn đi, đến từ cùng một đám bùn đất và cùng một đoàn tinh thần thể.
Trong nháy mắt hắn rốt cục cũng minh bạch rồi, vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Rafael chính mình lại có phản ứng như vậy, hắn sớm bị hấp dẫn, bị rơi vào tay giặc.
Mỗi khi tới gần Rafael, mình đã bị y mê hoặc và mất phương hướng, cái loại cảm giác này quá mức mãnh liệt, giống như thân thể và linh hồn đều mất đi khống chế, hắn sợ hãi loại cảm giác bị khống chế này, không dám suy nghĩ sâu xa vì sao lại có cảm giác như vậy, chỉ đơn giản muốn chạy trốn mà thôi.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra, đó là vì chúng nó vốn là một khối a, chúng nó vốn khát vọng có thể hòa lẫn vào nhau a.
Diệp Quân cảm giác hai mắt của mình bắt đầu mơ hồ, muốn bật khóc. Đáng ra phải cao hứng mới đúng, nhưng hắn lại không kiềm được nước mắt của mình, kinh hỉ tới cực hạn liền bật khóc, kinh hỉ tới cực hạn thậm chí còn sinh ra thương cảm, tại sao hắn lại không biết chuyện này sớm hơn.
Rafael đem tiểu Omega trước mặt ôm vào trong lòng, để thân thể gầy yếu của hắn dựa vào lồng ngực mình.
Y cúi đầu,ép đôi môi mình vào đôi mắt nam hài, mút đi một chút chất lỏng hơi mặn ở chỗ đó, đây là dành cho riêng mình đi.
Dọc theo đôi lông mi thật dài run rẩy, trượt xuống cái mũi vểnh cao rồi ngậm lên nơi chính mình tha thiết ước mơ thật lâu.
Ai, mùi vị quá mức tốt đẹp, Rafael ở trong lòng thở một hơi thật dài.
Y hơi chút rời đi một chút sau đó nhìn chăm chú nơi vừa mới bị mình hôn lên, hồng nhuận, ngọt mềm.
Rafael một lần nữa chiếm dụng tốt nơi kia, dùng đầu lưỡi cẩn thận miêu tả đường nét duyên dáng cùng kết cấu tinh tế tỉ mỉ của nó.
Nhẹ nhàng mở chúng nó ra, tốt lắm, tiểu Omega không cự tuyệt mình, Rafael thăm dò vào chỗ bí cảnh sâu hơn.
Mùi thơm của răng miệng tức thì tràn đầy khoang miệng Rafael, tiểu Omega tuy rằng còn chưa trưởng thành, khí tức hormone trên người tản mát ra chỉ cực kỳ mỏng manh, nhưng một chút hơi thở mỏng manh đó cũng đủ để khiến y say trong đó, còn khó có thể tự kềm chế, y không khỏi nghĩ rằng, đợi đến ngày nào đó tiểu Omega trưởng thành, mình sẽ điên cuồng như thế nào đây.
Rafael quấn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại, dụ dỗ, đùa giỡn rồi nhẹ nhàng kéo nó vào trong miệng của mình, mút bao lấy (chiếc lưỡi) để cho tiểu Omega triệt để mở ra khí tức của hắn rồi khí tức của mình sẽ tận tình ôn nhu giữ lấy. (? chém bừa)
Tiếp tục thăm dò vào chỗ vừa kín mà lại ướt át kia, lại liếm qua hàm răng trắng tinh, Rafael tấn công nhanh dần. Y liếm qua từng chỗ trong khoang miệng Omega, khiến bọn chúng lây dính khí tức của mình, làm cho hormone giống đực trở nên đặc hơn hoàn toàn che phủ kín đối phương, để Omega của mình từ trong ra ngoài bị bao phủ bởi khí tức của chính mình.
Diệp Quân chỉ cảm thấy Rafael hôn môi càng ngày càng mạnh mẽ, mình thì cuối cùng chống đỡ không nổi nữa, hoàn toàn bỏ qua tự hỏi, đem mình giao ra trước mắt Alpha, mặc y đoạt lấy chính mình.
Thân thể đôi bên như đang khát vọng đối phương, vội vàng muốn lưu lại trên người đối phương đánh dấu lãnh thổ của mình. Thì ra điều đó bắt nguồn từ sâu trong nhu cầu phù hợp về thân thể và linh hồn, một nửa vòng tròn lưu lạc đã lâu thì khi gặp một người nắm giữ nửa vòng tròn kia của mình chỉ muốn mãi mãi ở bên nhau không bao giờ tách ra.
Dòng nước trong suốt từ khóe miệng hồng nộn của tiểu Omega tràn ra, đôi lúc Rafael sẽ bận tâm, lè lưỡi liếm láp nơi đó. Nhưng phần lớn thời gian đều dành cho thế công của mình,chất lỏng trong suốt kia tích ra, theo khóe miệng chảy xuống.
Hồ Cummings ban đêm hết sức im lặng, thỉnh thoảng lại nghe thấy thanh âm nước đọng nhỏ xuống, hơi nước bốc lên vờn quanh hai người đang ôm nhau cùng một chỗ, một người cao lớn cường tráng, một người nhỏ xinh non mềm, trên đỉnh đầu đầy ánh sao sáng lấp la lấp lánh vẽ lên khung cảnh đẹp nhất. (?)
Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra một chút, Diệp Quân đã hoàn toàn đứng không yên, gắt gao tựa vào trước ngực Rafael.
Rafael cúi đầu nhìn tiểu Omega của mình, mặt mày mông lung, một mảnh liễm diễm soi chiếu lên mặt hồ, hai má ửng hồng, đổi môi xinh đẹp hơi sưng, trên khóe miệng vẫn còn lưu lại một ít dấu vết.
Tiểu Omega của y thật khiến người ta động lòng a!
Rafael lần nữa đem hắn vùi vào trong lòng mình.
"Thực xin lỗi, ta đã, không kiềm chế được bản thân."
Diệp Quân dựa vào lồng ngực Rafael, thanh âm của y xuyên thấu qua lồng ngực cùng nhau rơi vào trong lỗ tai hắn, trầm thấp và ám ách, hắn cảm giác mình yếu mềm nhiều hơn, thậm chí ý thức đều là một mảnh mông lung, ngay cả chi tiết hôn môi vừa rồi cũng không muốn thức tỉnh, chỉ biết là hắn đang trong lòng Rafael, tùy ý y đưa mình trải qua một hồi thể nghiệm cực kỳ sáng lạn trong cuộc sống.