Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi!

Chương 77: 77: Ngoại Truyện 3 Bé Đậu X Liam End




Ném ly chưa đủ, Will xông ra túm lấy cổ áo của Lâm Khang Kỳ nhấc lên sau đó vung tay đấm vào mặt cậu một cái, một cái răng lập tức rơi ra, miệng toàn máu là máu.

“Tao đánh chết thằng khốn nạn mày, cha mày đến tao đánh cha mày luôn!”
Từng cú đấm mạnh mẽ giáng xuống mặt của Lâm Khang Kỳ, chỉ trong chốc lát mặt cậu đã sưng như cái đầu heo.

Rose thấy không ổn bèn xông tới giữ tay Will lại, nói:
“Anh đừng đánh nữa, kẻo xảy ra án mạng đấy.


Mặc dù cô ấy cũng hận Lâm Khang Kỳ, nhưng cô ấy không muốn vì một phút nóng giận mà chồng mình làm ra chuyện không thể phản hồi.

Quay đầu nhìn về phía Liam đang nhắm mắt ngủ say bên trong, hốc mắt của Rose đỏ lên, đêm qua đứa nhỏ đau đớn gào khóc, cực chẳng đã bác sĩ chỉ có thể tiêm một liều thuốc mê vào người Liam mới khiến Liam an ổn.

Nhưng dù đã hôn mê nước mắt của Liam vẫn trào ra, thỉnh thoảng còn rầm rì kêu đau khiến người làm mẹ như cô ấy đau lòng không thôi.

Mà tất cả những chuyện này đều do thiếu niên trước mắt gây ra.

Lâm Khang Kỳ chịu trận không phản kháng, ánh mắt của cậu vẫn dán vào gương mặt tái nhợt phủ đầy vết bầm xanh tím của thanh niên.

Đêm qua Liam đã phải chịu đựng cái gì? Cậu không muốn nghĩ, bởi vì chỉ cần tưởng tượng đến trái tim của cậu sẽ như muốn nứt toạc ra.

“Liam, em xin lỗi, em là tên khốn nạn vô sỉ, anh đánh em mắng em thậm chí giết em đều được, chỉ cần anh tha thứ cho em thôi.


Lâm Khang Kỳ hét to vào trong phòng bệnh, Will và Rose gấp gáp không thôi, đặc biệt là Rose, cô ấy không tiếp tục nhẫn nhịn nữa mà chỉ thẳng vào cậu mắng chửi:
“Cậu câm miệng cho tôi! Cậu có tư cách gì bắt cóc đạo đức con trai tôi? Cậu hại nó ra nông nỗi như vậy còn chưa đủ à? Sao cậu ác độc quá vậy? Sao ông trời không cho hạng người tàn nhẫn như cậu chịu đau đớn đi mà bắt Liam vô tội chịu đựng điều kinh khủng mà nó đáng ra không nên nhận?”
Gào lên xong Rose ngồi bệt xuống sàn, thật ra cô ấy biết rõ không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lâm Khang Kỳ, nếu con trai cô ấy không cố chấp bám theo người ta hoặc nếu cô ấy và Will cứng rắn chặt đứt mối nghiệt duyên này thì Liam cũng sẽ không chịu tội lớn đến vậy.

Nhưng thế thì đã sao, trách tới trách lui thì con trai của cô ấy cũng bị thương tổn nặng nề rồi.

Lâm Khang Kỳ nghe Rose chất vấn xong trong lòng càng cảm thấy có lỗi, cậu không biết tại sao chuyện lại tới nước này, cậu chỉ sỉ diện một chút thôi, không phải không thích Liam.

Càng nghĩ càng gấp, Lâm Khang Kỳ la to:
“Liam, Liam, em thích anh, em muốn cưới anh, Liam!”
Will tức chết rồi, anh ta chưa bao giờ thấy ai vô sỉ như thằng nhãi này cả, sau khi tổn thương con trai anh ta xong còn đứng trước mặt phụ huynh kêu gào muốn cưới con người ta.

Đúng là ngang ngược mà!
“Câm miệng! Ai gả mà mày cưới? Cút mau trước khi tao giết mày!”
Lâm Khang Kỳ trực tiếp quỳ xuống, trông dáng vẻ thấy chết không sờn khiến Will tức đến mức suýt nhồi máu cơ tim.

Anh ta vung tay lên muốn tiếp tục đánh người thì bên trong phòng bệnh truyền ra giọng nói yếu ớt của thanh niên:
“Cha mẹ, cho cậu ấy vào đi, con có chuyện muốn nói với cậu ấy.



Rose vừa nghe con trai tỉnh lập tức chạy vào vuốt v e gương mặt của anh rồi hỏi:
“Liam, khát nước không con? Đầu còn đau không? Mẹ đi gọi bác sĩ nhé.


Không đợi Liam lên tiếng, Rose đã luống cuống giơ tay ra muốn bấm chuông, Liam ngăn cô ấy lại, khó nhọc nói:
“Không cần đâu mẹ, mẹ gọi Khang Kỳ vào đi, con muốn nói chuyện với cậu ấy.


Rose không đồng ý nhưng nhìn đôi mắt đau khổ của Liam, lời muốn nói ra lại nuốt vào trong, sau cùng cô ấy lau cắn môi nước mắt gọi tên Will.

Will đương nhiên cũng nghe thấy lời Liam nói, anh ta hoàn toàn không muốn nhưng vẫn phải khuất phục trước lời thỉnh cầu của con trai.

Anh ta xách cổ áo của Lâm Khang Kỳ lôi vào trong phòng bệnh.

“Nói năng cho đàng hoàng nếu không tao ném mày xuống lầu đấy.


Lâm Khang Kỳ không quan tâm lời đe dọa của Will, cậu lê đầu gối đến bên cạnh giường bệnh, cũng không dám chạm vào Liam mà nắm một góc ga giường nghẹn ngào gọi:
“Liam…”
Trong giọng nói mang theo tiếng khóc nghe vô cùng đáng thương, nếu là trước kia Liam sẽ xiêu lòng sờ đầu cậu, nhưng hiện tại, Liam ngại chính mình dơ bẩn.

Đôi mắt của Liam từ trong sáng rực rỡ trở nên ảm đạm vô hồn, giống như một đóa bồ công anh chỉ cần một cơn gió nhẹ có thể thổi bay tứ phía.

Trạng thái của Liam khiến Will và Rose cực kỳ sợ hãi.

Họ chỉ có một đứa con trai này, nếu Liam xảy ra chuyện, làm sao họ sống nổi?
Liam nghiêng đầu nhìn thiếu niên mình đã yêu thích suốt mười mấy năm, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Vẫn yêu nhưng rất sợ hãi.

“Lúc trước tôi đã làm phiền cậu nhiều rồi, sau này tôi sẽ không dính lấy cậu nữa, tại đây tôi xin lỗi vì những hành vi không đúng mực với cậu.


Lâm Khang Kỳ điên cuồng lắc đầu, cũng bất chấp tất cả mà nắm lấy tay của Liam trịnh trọng nói:
“Không phiền, sau này đi đâu cũng mang anh theo, lúc trước do em ngu ngốc khốn nạn không biết cách cư xử làm anh buồn, em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều.

Liam, em thích anh lắm, đợi em đủ tuổi rồi đến cưới anh được không?”
Nước mắt rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà rơi xuống, Liam nở nụ cười chua xót.

“Nhưng tôi bẩn rồi, không xứng với cậu.



“Liam không được nói bậy!”
Will và Rose vội la lên.

Rose ôm lấy Liam nhỏ giọng nỉ non:
“Ở trong lòng cha mẹ con là đứa trẻ tốt đẹp nhất trên đời, con không thương cha mẹ hay sao mà lại nói như vậy?”
Nghe thấy lời này, Liam bật khóc thành tiếng, có lẽ trong mắt mọi người bị phá thân không phải chuyện gì lớn lao, huống chi gã alpha kia cũng chỉ mới đưa vào chứ chưa làm gì, nhưng đối với một người luôn tâm niệm sẽ trao tấm thân trong sạch cho Lâm Khang Kỳ như Liam thì đây chính là tội chết.

Liam không thể chấp nhận được cơ thể của mình có vết nhơ, ngay khi được cứu, Liam đã sinh ra ý niệm muốn chết, nếu không phải sợ cha mẹ đau khổ thì hiện tại nằm trong bệnh viện chỉ còn lại một cái xác lạnh lẽo.

Lâm Khang Kỳ cũng không bình tĩnh, cậu giơ tay lên trời thề:
“Em không chê anh, anh là omega xinh đẹp tốt bụng tuyệt vời nhất thế gian, cưới được anh là phúc đức tám đời của em.


Will trừng mắt nhìn Lâm Khang Kỳ, miệng lưỡi trơn tru vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, anh ta tuyệt đối không cho cậu bước vào cửa nhà mình.

Liam muốn cười nhưng không cười nổi, nếu lời này Lâm Khang Kỳ nói sớm hơn thì tốt biết mấy.

“Tôi không muốn gặp cậu nữa, vĩnh viễn không muốn gặp cậu nữa.


Liam nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, Will thấy vậy lại xách cổ Lâm Khang Kỳ ném ra ngoài, cửa phòng cũng đóng lại ngăn cách tiếng kêu gào của cậu.

Will cũng không nói nhiều trực tiếp gọi cho Lâm Tử Sâm đón con trai về.

Mười phút sau, Lâm Tử Sâm kéo Lâm Khang Kỳ rời khỏi bệnh viện, một đường thẳng tiến không cho cậu có cơ hội phản kháng.

Sau khi đưa Lâm Khang Kỳ về dinh thự, Lâm Tử Sâm nhốt cậu lại, mặc kệ cậu kêu gào hay tự làm hại bản thân, anh cũng không thả cậu ra.

Mãi cho đến nửa tháng sau, khi cửa phòng mở ra, Lâm Khang Kỳ đã gầy đến mức chỉ còn một bộ xương, tóc tai bù xù rũ rượi che kín cả gương mặt, người giúp việc nhìn thấy đều phải giật mình hoảng hốt.

Lâm Khang Kỳ mặc kệ tất cả lao ra khỏi dinh thự, nhưng vừa đi tới sân đã nghe Lâm Tử Sâm nói:
“Cả nhà Liam đều đã rời khỏi đế quốc, chỉ cần một ngày tao làm thiếu tướng của đế quốc thì mày đừng hòng tiếp cận được thằng bé.


Một câu này khiến Lâm Khang Kỳ dừng bước, nửa tháng ngắn ngủi dường như đã thay đổi toàn bộ tâm trí của cậu, cậu không còn là thiếu niên nóng nảy bướng bỉnh nữa mà trở nên trầm tĩnh đến đáng sợ,
Lâm Khang Kỳ không đi nữa, cậu trở vào phòng của mình tắm rửa cắt tóc sạch sẽ sau đó thu dọn đồ đạc nhập ngũ.

Cậu sẽ không đợi Lâm Tử Sâm rời khỏi chức vị thiếu tướng.

Mười hai năm sau.


“Thượng tướng, chúng ta đến phòng đấu giá làm gì? Nơi đó có nhiệm vụ sao?”
Andrew liếc nhìn sang cấp trên của mình, mặc dù thua kém năm sáu tuổi nhưng anh ta cực kỳ tôn kính vị thượng tướng trẻ tuổi này.

Ba mươi tuổi được phong làm thượng tướng, phá kỷ lục của thiếu tướng Lâm Tử Sâm luôn.

Nhưng anh ta hiểu rõ chức thượng tướng này phải đánh đổi cái gì mới có được.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh hòa bình thế thì việc thăng chức càng thêm khó khăn, nhưng vị thượng tướng này rất liều mạng, chủ động tham gia chiến đấu tại các khu tự trị, Liên Bang có chiến tranh anh cũng xung phong lao đầu vào chỗ chết.

Đánh đánh giết giết suốt mười hai năm, thay một nửa cơ thể bằng máy móc do bị thương trên chiến trường, rốt cuộc anh cũng trở thành thượng tướng trẻ tuổi nhất đế quốc.

Lâm Khang Kỳ không đáp lời cấp dưới mà nhìn chằm chằm về phía trước, anh đã chờ ngày này mười mấy năm, bây giờ có thể thoát khỏi khống chế của cha mình mà tự do đến tìm Liam rồi.

Nghĩ đến bóng dáng thanh niên bản thân trăm thương ngàn nhớ, trên gương mặt cứng đờ không cảm xúc xuất hiện chút vết rách, trái tim trong lồ ng ngực cũng không khỏi đập loạn.

Phòng đấu giá Liên Bang.

Hôm nay Liam là người chủ trì buổi đấu giá, dáng người của Liam thon dài, gương mặt nhỏ nhắn cao quý lãnh lệ khiến bao alpha xao xuyến, đáng tiếc người ta là phú ông độc thân vui sướng không muốn lấy chồng.

Liam nhìn cha mẹ, khóe môi lộ ra một nụ cười mềm nhẹ.

Rose đỡ cái bụng to được Will dìu tới chỗ của Liam cười nói:
“Hôm nay con trai của mẹ đẹp quá, mẹ nhìn mà còn mê, con không biết ở bên ngoài đang không ngừng khen con đâu.


Liam bật cười, ánh mắt nhìn xuống bụng của Rose, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc mình đã không còn là đứa con độc nhất của cha mẹ.

Thật tốt.

“Liam.


Một giọng nam trầm ổn vang lên khiến cả ba nhìn sang, thấy người tới là ai, đôi mắt của Will và Rose trừng lớn, còn Liam thì xụ mặt, bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt.

Lâm Khang Kỳ ôm một bó hoa lớn bước tới đưa cho Liam:
“Đã lâu không gặp, anh vẫn xinh đẹp như xưa.


Liam buông lỏng bàn tay, gương mặt trương dương của thiếu niên đã phai nhạt, người đàn ông đang đứng trước mắt cậu chững chạc mang đây sương gió, vừa nhìn đã biết chịu không ít khổ.

Vô thức trái tim của cậu lại đau nhói.

“Cậu trông già đi rất nhiều, nhìn cậu ai mà biết nhỏ hơn tôi ba tuổi chứ?”
Nghe Liam nói đùa với mình, Lâm Khang Kỳ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy.

Rose và Will nhìn nhau, sau đó lặng lẽ rời đi.

Hai người đã khổ sở hơn mười năm, họ còn ngăn cản làm gì nữa.


Không gian chỉ còn lại hai người, Lâm Khang Kỳ rốt cuộc cũng không đè nén nổi sự nhớ nhung mà ôm chầm lấy Liam, Liam cũng vòng tay dựa đầu vào lồ ng ngực của đối phương, nước mắt trào ra.

Lâm Khang Kỳ thấy Liam đáp lại thì mừng như điên, không nói hai lời bế người lên đi vào trong phòng.

Tại đây họ trao cho nhau mật ngọt của tình yêu.

Ba tháng sau, Rose sinh sản thành công, là một alpha nữ cực kỳ đáng yêu.

Từ khi có em gái, Liam ôm bé không buông, Lâm Khang Kỳ kề sát tai cậu, nói:
“Thích như vậy chúng ta tự sinh một đứa nuôi chơi đi.


Ánh mắt của Liam ngưng đọng, khóe môi vẫn mỉm cười nhưng trong con ngươi chất chứa nhiều đau khổ.

Khang Kỳ, xin lỗi…

Lâm Khang Kỳ nhìn kết quả bệnh án trên tay, khóe mắt như muốn nứt ra, ngay sau đó anh dùng hết sức mình chạy đi tìm Liam.

Anh biết Liam mắc chứng trầm cảm sau khi chuyện đó xảy ra, nhưng anh không biết Liam muốn chết.

Khó khăn lắm hai người mới về bên nhau, anh tuyệt đối không để Liam rời xa anh thêm một lần nào nữa.

Mười hai năm qua không khi nào anh không hối hận về sai lầm của tuổi trẻ, anh muốn dùng tương lai tốt đẹp để mài mòn đau khổ Liam đã chịu, nhưng mà… nhưng mà…
Lâm Khang Kỳ run rẩy gọi điện cho Liam nhưng bên kia vẫn thông báo khóa máy, từng giây từng phút trôi qua đại não của anh dần dần mất đi khả năng phán đoán.

“Liam, xin anh đừng bỏ rơi em được không?”
Lâm Khang Kỳ quỳ giữa đường mà gào khóc, người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng anh không quan tâm, hiện tại trái tim của anh đã đau đến mức không thở được rồi.

Nếu không có Liam, anh sẽ chết mất.

Reng reng…
Chuông điện thoại vang lên, Lâm Khang Kỳ lại không muốn bắt máy, anh sợ nhận được tin tức bản thân không muốn biết.

Nhưng cuối cùng anh vẫn bắt máy, bên kia truyền tới âm thanh run rẩy của Andrew.

“Thượng tướng, ở chân cầu Hoa Lãng tìm thấy một xác chết đuối, là… là Liam…”
Lộp bộp…
Chiếc điện thoại rơi xuống, đầu óc của Lâm Khang Kỳ ong ong ù ù, mọi thứ xung quanh nhòe đi hóa thành một không gian trắng xóa bao bọc lấy cơ thể của anh.

“Ha ha… Liam, anh ác quá, sao có thể trả thù em như vậy? Ha ha…”
Lâm Khang Kỳ cười điên dại như một kẻ điên, anh đi lang thang trên đường.

Sau cùng trước sự chứng kiến của dân chúng, thượng tướng Lâm Khang Kỳ của đế quốc móc khẩu súng ra.

Bằng!
Một tiếng súng vang lên mang theo mọi ăn năn hối hận rời khỏi thể giới này.

Liam, em đến tìm anh đây…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.