Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 21: Giúp em đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiếng ưm ưm a a làm Tiêu Tấn nhíu mày. Hắn tắt video, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh kích thích, video đã chạy đến ba phần tư cuối cùng.

Ngày hôm sau.

Yến Trình vẫn đang ngủ, chưa dậy.

Tiêu Tấn ôm cậu lên, chờ cậu nhắm mắt lại rồi đặt lên giường, lẳng lặng nhìn Omega ngủ say, chợt thấy tim đập nhanh.

Yến Trình đã được dán băng dính lên tuyến thể, nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nho xạ hương, mùi càng nhạt càng dễ kích động lý trí.

Với Alpha đến một độ tuổi nhất định lại có chức vị cao như Tiêu Tấn, công khai quyến rũ ở ngay trước mặt hắn không có tác dụng, mà mời gọi như có như không mới khiến cho lòng hắn không yên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiêu Tấn giơ tay thử nhiệt độ hai má của Yến Trình, thấy cậu không sốt cao nữa mới rời khỏi phòng bệnh.

Trước khi Yến Trình chưa dậy Tiêu Tấn cũng không thể ở bên cạnh cậu suốt. Hắn ấn chuông, gọi y tá đưa bình thuốc làm sạch pheromone đến phòng bệnh.

Pheromone hoa cơm cháy càng ngày càng nồng, còn để mặc như thế thì e không chỉ là chuyện tiêm một hai ống thuốc ức chế.

Alpha dù có năng lực tự kiềm chế mạnh mẽ đến đâu cũng không thể khống chế một số chỗ như mong muốn.

Yến Trình ngủ hai ngày hai đêm, lúc dậy đã là nửa đêm hôm sau.

Mùi hoa thanh nhã căng tràn rất rõ ràng, cậu vẫn buồn ngủ liếc mắt nhìn đầu giường, một bó hoa bách hợp còn đọng nước ở dưới đèn bàn.

Căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, cậu xoay cổ, gối mềm mại thoải mái, chăn trên người nhẹ như lông chim, mềm mại dán vào da thịt, lúc cọ hơi ngứa ngáy.

Yến Trình nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái một lúc, bỗng cảm thấy không khỏe, thò tay ra sờ gáy, chạm phải cái gì đó dán trên gáy.

Dù hơn mười năm qua cậu chưa từng dùng cái này, mà cũng biết nó là cái gì.

Yến Trình ôm chăn bò dậy, quệt dép vào phòng tắm, nhìn gương cố xoay cổ nhìn băng dính.

"..."

Cậu nhớ đến chuyện xảy ra ở tầng thượng trường học, đầu tiên là cậu toả nhiệt, tuyến thể ở gáy ẩm ướt, dẫn đến đám sinh viên ở sân vận động gây rối...

Tiêu Tấn đẩy cửa vào, tìm thấy người đang ngẩn ra trước gương, tiện tay xách cậu ra ngoài.

Yến Trình ngẩng đầu, mắt dại ra: "... Tiêu Tấn."

Tiêu Tấn cho cậu ngồi xuống ghế sofa: "Sao lại trưng ra cái mặt như thế, không khỏe chỗ nào?"

Yến Trình a một tiếng, nghĩ mà sợ: "Em phát tình ạ?"

Tiêu Tấn hơi lắc đầu: "Không, pheromone của cậu bị đánh thức, sau này sẽ như Omega bình thường."

Nói tóm lại, Yến Trình đột nhiên khỏi chỗ khuyết thiếu sinh lý, bất kể thế nào cũng tính là một chuyện tốt.

Cậu mở to hai mắt, che tuyến thể tạm thời không lên tiếng.

"Em thấy hơi lạ..."

Yến Trình vẫn chưa thích ứng với băng dính ngăn mùi, mặt đầy vẻ bối rối. Thỉnh thoảng cậu lại muốn giơ tay chạm thử, chạm vào băng dính mới xác định mình thật sự đang dùng vật này.

Cậu hỏi Tiêu Tấn: "Anh ngửi được mùi pheromone của em không? Là mùi gì? Không thơm hả?"

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình: "Sao giờ em không ngửi thấy nhỉ? Tiêu Tấn, anh nói cho em đi mà."

Tiêu Tấn lấy một tờ giấy A4 trong ngăn kéo ra, là báo cáo đo lường pheromone sơ bộ của Yến Trình.

Cậu cầm giấy A4 đọc kỹ, nhìn chằm chằm chữ cấp S trên đó như thể không biết đọc chữ kia.

Cấp S là cấp cao nhất trong cấp bậc pheromone, trong 1,000 người xuất hiện một người đã là may.

Cậu đọc đi đọc lại báo cáo, cho nên ý là pheromone của cậu... rất dễ chịu ấy hả?

Yến Trình nhìn Tiêu Tấn: "Vậy anh thích pheromone của em hông?"

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình thấy hắn không đáp, sốt ruột hỏi lại: "Không thích ạ?"

"..."

Yến Trình gấp sắp đổ mồ hôi, pheromone là một ký hiệu quan trọng của Omega, cũng là chỗ quyến rũ của họ. Trước đây không có thì thôi, một khi có là cậu sẽ để ý.

"Tiêu Tấn..."

Yến Trình lải nhải: "Không thơm ạ?"

"Que cay? Mù tạc? Nước xà phòng?"

Tiêu Tấn: "..."

Hắn hơi đau đầu, tóm lại cậu vẫn là đứa nhỏ. Cậu nhất định phải có được đáp án, hắn đành gật đầu.

Yến Trình oa lên: "Anh thích đến mức nào? Là mùi gì thế?"

Lúc này cậu nói quá nhanh, như thể có một bụng lời nói không dứt: "Lẽ nào anh không ngửi thấy?"

Vừa nói, Yến Trình vừa muốn kéo băng dính xuống, muốn ngửi thử.

Tiêu Tấn đúng lúc cản động tác của cậu, lắc đầu.

Mãi mới kìm chế được ý đồ với pheromone của Yến Trình, cậu xé xuống rồi hắn xằng bậy thì làm sao được?

Mà Tiêu Tấn rất chính trực, hắn không thừa nhận.

Hắn nhìn cậu: "Tình huống bây giờ của cậu vẫn chưa ổn định, ở lại viện quan sát mấy ngày, chờ pheromone đạt đến trạng thái ổn định mới được ra viện."

Yến Trình gật đầu, quan sát hoàn cảnh xung quanh: "Hóa ra đây là bệnh viện."

Phòng bệnh được trang trí rất đẹp, khá xa hoa, không có gì không vui.

Yến Trình nhớ đến chuyện xảy ra ở trường học, lại hỏi: "Hôm đó có ổn không? Em đột nhiên... Trường học không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tiêu Tấn: "Không."

Người thiếu chút nữa xảy ra bất trắc là cậu, giả như không phải Tiêu Tấn đến đúng lúc, Yến Trình một mình té xỉu ở tầng thượng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Lỡ đâu đám Alpha kia phá tan cửa lên trên, thấy Yến Trình mất ý thức không có bất kỳ năng lực phản kháng nào sẽ làm ra chuyện gì?

Trước đây không lâu Yến Trình mới đặt mình trong hiểm cảnh vô cùng lạc quan, không hề biết sợ.

Tiêu Tấn sờ gáy Yến Trình: "Đói không, ăn chút gì bổ sung thể lực đi."

Để ngừa lần sau Yến Trình toả nhiệt mất sức mất nước.

Trước mắt bác sĩ không đoán được quy luật toả nhiệt của Yến Trình, cần người trông liên tục, Tiêu Tấn chuyển văn kiện đến phòng bên cạnh để xử lý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tin tức vẫn chưa truyền đến bên nhà họ Tiêu, sợ các ông bà lo lắng, chờ Yến Trình khôi phục rồi nói với họ cũng không muộn.

Yến Trình nói đói, đến bàn ăn.

Có người đưa đồ ăn đã được chuẩn bị kỹ càng đến, vẫn nóng hôi hổi, ngửi vừa ngon vừa đầy dinh dưỡng, rõ ràng không giống phần ăn cho bệnh nhân của bệnh viện.

Tiêu Tấn giải thích với cậu: "Tôi dặn đầu bếp làm, ăn thử một miếng xem."

Yến Trình nhìn tay Tiêu Tấn. Hắn múc cho cậu nửa bát cháo, đẩy đồ ăn kèm và thìa đến trước mặt cậu. Thịt băm trong cháo vừa mềm vừa thơm, Yến Trình ăn mấy miếng, sắc mặt dần hồng hào.

Cậu muốn uống nước, Tiêu Tấn đưa cốc nước cho cậu.

Tiêu Tấn trông rất hưởng thụ quá trình cho Yến Trình ăn. Nếu như hắn là một con dã thú lớn, e rằng hắn đã cắn miếng thịt trên người con mồi đưa đến bên miệng Yến Trình, nhìn cậu ăn xong tiếp tục cắn miếng nữa cho cậu ăn.

Thậm chí Tiêu Tấn bắt đầu hưởng thụ thú vui cho con ăn.

Yến Trình không biết giờ khắc này mình bị người ta coi là trẻ con, liếm môi, bỗng nhiên đưa thìa đến trước mặt Tiêu Tấn: "Anh cũng nếm thử xem?"

Tiêu Tấn nhìn cậu.

Yến Trình: "..."

Cậu theo bản năng muốn chia sẻ đồ ăn với đối phương, Tiêu Tấn nhìn mới thấy dùng chung thìa thì thân mật quá.

Yến Trình xấu hổ, định rút tay về, lại thấy Tiêu Tấn nhẹ nhàng nghiêng mặt, ngậm thìa của cậu ăn cháo.

Yến Trình: "..."

Mặt cậu nóng bừng, Tiêu Tấn trông không hề không dễ chịu.

Tiêu Tấn nói: "Tôi vẫn chưa đói, cậu ăn tiếp đi."

Yến Trình vội cúi đầu ăn cháo, không còn thản nhiên tự nhiên như vừa nãy, không dám giương mắt nhìn người ta nữa.

Vành tai đỏ lên của cậu lọt vào trong mắt Tiêu Tấn. Hắn chưa kịp nói gì, cậu đã thẹn thùng. Sau đó mùi thơm ngọt ưu nhã bay đầy phòng, mùi nho xạ hương xộc vào mũi.

Yến Trình xấu hổ thêm một chút, pheromone hoa cơm cháy lại nồng thêm, nó dò xét phản ứng của chủ nhân, lộ ra hết trước mặt Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn: "..."

Lẽ nào tiêm cũng như không?

Yến Trình không phát hiện mình đang vô ý tỏa pheromone, mặc dù dán băng dính, mà đối với Omega vừa mới thức tỉnh pheromone đang tràn lan thì không có ý thức với hành vi của mình.

Tiêu Tấn nóng đầu lên, nắm chặt hai tay buông xuống.

"Trình Trình."

Yến Trình bị điểm danh a một tiếng, hoang mang ngẩng đầu, ánh mắt sâu không lường được của Tiêu Tấn làm cậu sợ đến độ rụt lại về sau.

"Anh... Làm sao thế?"

Tiêu Tấn nói: "Tôi không tiện ở lại chỗ này lắm, cậu phải chú ý, nếu như không thoải mái thì rung chuông gọi y tá."

Yến Trình nghe Tiêu Tấn nói như thế mới để ý thấy bầu không khí dần dần trở nên nồng nặc, có hương hoa, có cả mùi nho xạ hương nhàn nhạt.

"Pheromone của em?"

Tiêu Tấn vẫn không nhúc nhích: "Ừ."

Lại nhìn hắn, cổ Tiêu Tấn rõ ràng có gân xanh nổi lên.

Tiêu Tấn đứng dậy bước đi hiếm thấy có hơi chật vật: "Tôi ra ngoài trước."

Yến Trình dán mắt vào lưng Tiêu Tấn nhìn hắn đi, ăn sạch sành sanh cháo còn lại trong bát, ra ghế sofa ngồi một lúc. Độ ấm làm cậu không khỏe dần bao phủ cậu như nước, đặc biệt là chỗ gáy.

Băng dính ngăn mùi làm cho cậu không thoải mái, rìa băng dính hơi ướt át.

Yến Trình kéo băng dính xuống, mùi hoa cơm cháy trong nháy mắt lan ra, trong phòng ngủ kín mít toàn là mùi pheromone của cậu.

Yến Trình trong nháy mắt mơ màng, tim đập thình thịch.

Tiêu Tấn ở bên ngoài bình tĩnh lại rồi đi tìm y tá. Y tá đứng ngoài cửa phòng bệnh, hắn thì không dám đến quá gần cửa.

Nghe thấy tiếng chuông vang, y tá vội mở cửa. Mùi nho xạ hương trong veo ngọt thanh nồng nặc nháy mắt tỏa ra, Yến Trình quần áo xốc xếch cuộn tròn trên giường, khàn giọng bảo y tá là cậu khó chịu.

Cho dù y tá cũng là Omega, cũng gặp nhiều người bị đưa đến bệnh viện bởi vì phát tình, lại chưa từng thấy người nào xinh đẹp quyến rũ như Yến Trình giờ khắc này.

Đây mới chỉ là pheromone tự lành thức tỉnh, lỡ đâu sau này phát tình thì trách ai được? Omega quá mẫn cảm sẽ chịu khổ.

Mùi nho xạ hương nồng nặc lại thêm luồng rượu ngọt ngào làm y tá cảm thấy hơi say, anh vội vã vào dìu Yến Trình tựa vào lòng, tay chạm vào cổ cậu, nước bóng loáng ấm áp chảy đầy tay. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Aiz..." Y tá cảm thán, "Ướt quá."

Sau khi miễn cưỡng đỡ lấy Yến Trình, y tá thành thạo lau rửa cho cậu, lại nhìn non nửa ống thuốc ức chế.

Vẫn chưa kịp tiêm thuốc ức chế, Yến Trình đã giơ tay đẩy ra.

"Không tiêm."

"..."

Được rồi, Yến Trình không muốn nam y tá, càng không muốn tiêm. Hoặc giả là cậu muốn tiêm một loại khác, nói chung mình không giúp cậu được.

*

Tiêu Tấn vẫn không nhúc nhích, nam y tá lảo đảo chạy ra phòng bệnh, lau mồ hôi trán, nói: "Hay là, hay là anh vào đi. Tôi nghĩ so với thuốc ức chế, cậu ấy cần anh an ủi hơn."

Tiêu Tấn: "..."

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng một khắc bước vào phòng bệnh, Tiêu Tấn cứng đờ một lát rồi mới có động tác.

Hắn đóng kín cửa, băng dính ngăn mùi đã dán lên lần nữa bị Yến Trình xé ra. Cậu nằm lỳ trên giường, như một con cá vặn vẹo, mơ màng nhìn Tiêu Tấn.

"... Anh không muốn em sao?"

Tiêu Tấn muốn mở miệng nói không phải không muốn.

Yến Trình lảo đảo xuống giường, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Tiêu Tấn bước nhanh đến dìu cậu. Cậu lại như con thú nhỏ bị thương tìm được thú mẹ, rất cần được chăm sóc và quan tâm.

Miệng cậu khô khốc, người đổ mồ hôi không ngừng bởi vì nhiệt độ lên cao.

Mồ hôi làm pheromone tỏa ra càng nhanh, mùi hoa cơm cháy ngọt nồng nặc làm cho Tiêu Tấn cảm thấy không khỏe.

Hoa cơm cháy và rượu Absinthe hỗn hợp rất vi diệu, ngọt ngào tinh khiết tao nhã và nồng độ cao mãnh liệt va chạm trong không khí.

Pheromone va chạm phút chốc, hai người ngẩn ra.

Yến Trình say thật, lại chưa say hẳn.

Tiêu Tấn nói: "Khó chịu à?"

Yến Trình vô lực cúi thấp đầu xuống, cánh tay mềm mại buông thõng từ phía sau đối phương.

Cậu rất khó chịu, khóe mắt không ngừng chảy nước mắt. Cậu xoay người, gáy ướt sũng.

Yến Trình nhỏ giọng nói chuyện, đứt quãng xin Tiêu Tấn giúp mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.