Y đi đến phi cơ của Lucas, Hạ Chí ở bên này liếc nhìn, có phần kinh ngạc.
Vị Thượng tướng kia...... trông không giống trong lời đồn lắm, so với Tu La mà Hạ Chí đã gặp trêи chiến trường mười năm trước như trời với đất vậy, nhìn qua còn thấy rất ôn nhu nữa.
Lạc Nhiễm ngồi xuống ghế, im lặng quan sát Lucas.
Lucas cũng nhìn lại y, nhất thời cả hai đều không nói chuyện.
Một lát sau, Lạc Nhiễm mở miệng trước, nói: "Xin lỗi, hôm nay tôi bận quá, không có thời gian xem điện thoại, tối hôm qua cũng là lỡ tay...... Tôi không có cố ý."
Lạc Nhiễm nghi ngờ có phải tay y bị chặt gãy hay không.
Lucas lúc này bất tri bất giác nhận ra, hắn vốn rất chán ghét tiếp xúc với người khác, nhưng Lạc Nhiễm là ngoại lệ.
Lạc Nhiễm nhìn Lucas một tay bao trọn bàn tay của mình, tay kia xoa thuốc lên vết đỏ trêи cổ tay y, dần ý thức được....Lucas không bài xích sự đụng chạm của y.
Lạc Nhiễm thầm nghĩ, bởi vì y luôn ở bên cạnh Lucas sao?
Thấy động tác thoa thuốc có chút vụng về của Lucas, tâm tình hắn có vẻ không được tốt lắm, Lạc Nhiễm chớp chớp mắt nói: "Thượng tướng, anh tự xem đi, ngày thường còn nói nếu tôi bị ai bắt nạt sẽ giúp tôi đánh hắn, giờ anh cũng như vậy thì tính sao đây? Quan chức chính phủ phóng hỏa còn người dân thì không được phép đốt đèn à?
Lucas im lặng một lúc, nén giận nói: "Thật xin lỗi."
Lạc Nhiễm nghe thấy không nhịn được bật cười ra tiếng.
Lucas ngơ ngác nhìn y, lúc này mới hiểu thư ký nhà mình đang chơi xấu hắn, trêu chọc hắn.
"Lạc - Nhiễm!" Lucas lạnh lùng nói: "Cậu muốn chết?"
Lạc Nhiễm vẫn còn cười.
Lucas hơi dùng sức, túm chặt cổ tay bị thương của Lạc Nhiễm ấn người y lên ghế dựa mềm mại, cảnh cáo nói: "Còn cười."
Lạc Nhiễm nhếch khóe miệng.
Bôi xong thuốc, Lucas đem hộp cơm nhét vào lồng ngực Lạc Nhiễm.
Lạc Nhiễm nhớ lại vật đêm đó, như chém đinh chặt sắt nói: "Tôi đoán chắc là không phải đâu."
"Cậu không nghĩ khả năng rất cao sao?" Lucas dựa vào lưng ghế, vắt chân nói: "Tại sao Lạc Băng vội vàng muốn liên hôn cùng tôi? Gạo nấu thành cơm không phải càng tiện hơn à? Bọn họ có động cơ, hơn nữa Hoàng tử kia còn nuôi chó."
"......Tôi cảm thấy." Lạc Nhiễm hơi dừng lại, nói: "Đúng là nên điều tra một chút, cẩn thận cũng không thừa."
Lucas nhướng mày, "Gần đây nhất tra được cái gì?"
"...... Tạm thời không có gì tiến triển." Lạc Nhiễm ăn ngay nói thật, đúng thật gần đây không có manh mối gì, người bỏ thuốc sau lưng đã có chuẩn bị ổn thỏa, manh mối từ khách sạn hoàn toàn bị chặt đứt.
Trừ phi họ điều tra từng người một, nhưng bữa tiệc đêm đó có rất nhiều khách khứa, chưa kể những người không có tên trong danh sách được khách đưa đi cùng, muốn tra e rằng phải đến năm sau.
"Chậc." Lucas gối đầu lên cánh tay, dựa vào ghế nói: "Công chúa kia tôi không có hứng thú cùng cô ta ăn cơm, Hoàng tử thì có thể thu xếp, cứ nói như vậy đi."
Lạc Nhiễm: "......"
Thật sự không phải cậu ta đâu!
"Thượng tướng." Lạc Nhiễm lưỡng lự hỏi: "Nếu vẫn không tìm thấy ...... thì tính sao?"
"Chắc chắn sẽ tìm ra, dù có phải đào ba thước đất lên tôi cũng sẽ tìm được, chả lẽ Đế Quốc không có nổi bản lĩnh này sao?" Lucas mở to mắt nói: "Tìm được, người liền không xong với tôi."
Đối với Lucas, chừng nào người kia ung dung ngoài vòng pháp luật, chính là khiêu khích lớn nhất với hắn.
Lạc Nhiễm: "......"
Lạc Nhiễm: "Tốt."
----------------
Tác giả có lời muốn nói: Đương sự lúc ấy cực kỳ sợ hãi.