Lạc Nhiễm đứng trong phòng, khóa trái cửa dựa vào tường lấy thuốc ức chế từ trong túi ra. Y khó khăn dùng tay mở nắm ống thuốc ức chế, lúc đang định tiêm vào, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh dồn dập.
"Lạc Nhiễm?! Cậu đang ở đâu?"
Lucas ngửi thấy mùi hương bạch trà rất nhẹ.
Lạc Nhiễm sợ tới mức tay run bắn, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Y hé miệng thở dốc, không dám hó hé câu gì, tay chân luống cuống đem kim tiêm ấn vào cổ tay.
May mắn lúc nãy đề phòng có chuyện không hay y đã phun một tầng sương thuốc ngăn ngừa tin tức tố, hẳn Lucas sẽ không ngửi được tin tức tố khi phát tình của y.
"Lạc Nhiễm?"
Tay hắn đập "Rầm rầm" lên cửa.
"Tôi, tôi không sao......" Lạc Nhiễm cố gắng bảo hết sức giữ vững giọng nói, nhưng cả cơ thể vẫn không nhịn được mà phát run.
Thuốc tiêm cũng cần phải có thời gian, y ngoan cố nhìn chằm chằm ống thuốc ức chế.
Lucas đã nghe thấy tiếng Lạc Nhiễm, vừa suy yếu vừa run rẩy, còn mang theo chút khẩn trương.
"Lạc Nhiễm, mở cửa ra!"
"Thượng tướng, tôi...... Anh đừng vào đây!"
Lucas tiến lên muốn đẩy cửa xông vào.
"Thượng tướng......!"
Lạc Nhiễm nhìn cánh cửa đáng thương đang không ngừng bị va đập, mở to mắt.
Ngay lúc này thuốc ức chế được tiêm hoàn chỉnh vào cơ thể y.
Cửa phòng cũng theo đó buông vũ khí đầu hàng, chính thức bị đá hỏng. Trong giây phút cánh cửa kia bị phá, Lạc Nhiễm khó khăn ném túi thuốc ức chế vào thùng rác.
"Rầm!" Tiếng nắp thùng rác đóng lại bị áp lấn át bởi tiếng đạp cửa cực lớn. Lạc Nhiễm mất hết sức lực, ngã ngồi trêи mặt đất.
"Lạc Nhiễm!" Lucas rất nhanh chạy đến bên cạnh đỡ lấy y, lo lắng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"
"Là chứng sợ không gian hẹp?"
Cả người Lạc Nhiễm run run, không nói nên lời. Một chút nữa thôi thì mọi chuyện đã vỡ lỡ rồi. Y sao có thể quên, y vẫn đang ở trong kỳ phát tình.
Càng trách Lucas, mới sáng sớm đã đứng trực trước cửa nhà y, còn đòi cùng nhau đi công viên giải trí, cho nên Lạc Nhiễm liền quên béng mất việc phải tiêm thuốc ức chế.
"Lạc Nhiễm?"
Lucas thấy khuôn mặt ngơ ngác mờ mịt của Lạc Nhiễm, nói: "Tôi gọi điện báo cho Thẩm Tây Lạc."
Thẩm Tây Lạc là bác sĩ riêng của Lucas. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến cái gì đó, bổ sung thêm: "Tôi có thể gọi Hạ Chí giúp cậu."
Lucas cau mày, đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của y, tự mình trở thành một cái giá đỡ. Lạc Nhiễm nghiêng ngả đứng lên, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến nhiều âm thanh hô hoán.
Có lẽ động tác phá cửa của Lucas đã tạo ra tiếng vang quá lớn, du khách bốn phía và nhân viên công tác đều chạy tới đây xem chuyện gì.
Cho nên lúc bọn họ xông vào, cảnh tượng nhìn thấy chính là——
Cánh cửa buồng vệ sinh vì một lí do nào đó đã bị rớt ra, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm rạp một bên, ở trong buồng, một người đàn ông cao lớn ôm lấy chàng thanh niên tóc bạc thanh thú, hai người tựa vào nhau, khuôn mặt thanh niên tóc bạc ửng hồng, trông có vẻ như là đứng không vững.
......
Xảy ra chuyện rồi.
Quá đáng sợ, không khí đột nhiên lặng ngắt như tờ.
"Khụ khụ...... Khụ......" Một nhân viên công tác vội nói: "Cửa hỏng rồi cần sửa chữa lại! Mọi người đừng đứng đây cản trở người thi hành công vụ nữa!"
Đợi mọi người đều rời hết, Lạc Nhiễm lạnh mặt quay người bỏ đi.
Lucas: "......"
Tức, tức giận?
Lucas đuổi theo y, "Lạc Nhiễm?"
Lạc Nhiễm không nói chuyện, ôm tay đi về phía trước.
"Lạc Nhiễm? Cậu giận à?"
Lạc Nhiễm cong môi cười: "Làm gì có."
Lucas: "......"
Lucas: "Tại sao lại dỗi?"
Lạc Nhiễm im lặng không thèm đáp lời hắn.
"......" Lucas ngơ ngác lẽo đẽo đi theo y, bước đi của y cũng không có mục đích nào, cứ cầm ly nước trái cây lượn chỗ này một chút, chỗ kia một tẹo.
Hắn đường đường là Thượng tướng uy nghiêm, vang chấn tứ phương, hắn thà để Lạc Nhiễm tức chết cũng sẽ không thèm bước lên cái vòng quay quái quỷ chết tiệt này đâu.
......
Lucas: "Tôi đi mua vé."
Lạc Nhiễm ngạc nhiên.
...... Thật sự chịu ngồi à?
Lạc Nhiễm hoang mang nói: "Không cần vé vào cửa...... Cứ trực tiếp ngồi lên là được."
Nghe y nói xong, Lucas hít sâu một hơi, bước từng bước nặng nhọc lên cầu thang nhỏ.
Lạc Nhiễm: "......"
Người đàn ông cao lớn đứng dưới mái vòm cầu vồng, khuông mặt hung dữ, đằng đằng sát khí lựa chọn tới lui ngựa gỗ sẽ ngồi lên.
Hình ảnh này nhìn kiểu nào cũng thấy kỳ quặc
Cuối cùng Lucas chọn được một chỗ không quá lòe loẹt, khoanh chân ngồi xuống, hai tay cứng đờ đặt lên tay vịn, ngồi thẳng lưng, biểu tình trước sau như một hết sức nghiêm túc. Lạc Nhiễm ngay lập tức không chút do dự móc điện thoại ra —— chụp cho Lucas một màn kỷ niệm khó quên.
Ánh mắt Lucas sâu sắc nhìn về phía y. Cuối cùng Lạc Nhiễm cũng không nhịn được mà cười to thành tiếng. Lucas nhảy xuống liếc nhìn Lạc Nhiễm, y cười đến mức đôi mắt đều cong lên, mái tóc buông lơi thoải mái bung xõa, đẹp cực kỳ.
Vì thế hắn cũng cười theo y.
Lucas lại gần đứng trước mặt y hỏi "Cậu không giận?"
"Tôi căn bản ...... đâu có giận gì đâu." Lạc Nhiễm nghiêng đầu cong môi.
"Hôm nay tôi đã nhìn thấy thêm mặt khác của Thượng tướng rồi."
Hai chúng ta hòa nhau một ván.
Rất sảng kɧօáϊ, rất thoải mái.
"Chậc." Lucas khẽ hừ, tiếp lời: "Tôi mang cậu đến chỗ khác, so với nơi này thì thú vị hơn nhiều."
Lucas đưa y trở lại phi cơ, lộ trình rất xa, thẳng đến ngoại ô thành phố.
Lạc Nhiễm ngắm nhìn từ cửa sổ, lọt vào tầm mắt chính là rừng cây rậm rạp và đồng cỏ tươi tốt.
"Thượng tướng, chúng ta đi đâu vậy?"
"Một nơi rất tuyệt."
"Ồ......" Lạc Nhiễm tò mò hỏi: "Thượng tướng đã từng đến rồi sao?"
Lạc Nhiễm là người nắm rõ lịch trình thường ngày của Lucas, nếu hắn đã từng tới đây hẳn là y cũng phải biết chuyện này.
"Đã từng đến hai lần, họp mặt gia tộc Aldo."
Lucas nói xong Lạc Nhiễm liền hiểu được, mỗi năm một lần gia đình Lucas họp mặt y sẽ không đi cùng hắn, cũng không để tâm hắn ở nơi nào, dù sao những vấn đề này đã có Nguyên soái của họ chuẩn bị. Gia tộc Aldo từ dòng chính đến những nhánh phụ đều là quân nhân, cùng họp mặt tại nơi này...
Y nhìn phong cảnh nguyên thủy phô bày dưới tầm mắt, nghĩ bụng nếu trong kì nghỉ phép mà Lucas dám dẫn y đến đây để tiến hành huấn luyện, leo núi gì đó thì y sẽ.....chưa biết sẽ xử lí thế nào.
Phi cơ chậm rãi đáp xuống, Lạc Nhiễm bất luận có tâm tình gì cũng phải thu lại, chấp nhận kể cả những phương án tồi tệ nhất.
......?
Nhưng khi cảnh tượng trước mắt đập vào, y có chút kinh ngạc.
"Đây là......"
Lucas mỉm cười: "Trang trại."
Thảo nguyên rộng lớn hiện ra, đồng cỏ bao la, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp bao trùm.
Khắp đồng có đều là những con ngựa với màu lông và màu da khác nhau, một số con đang nhàn nhã nghỉ ngơi, số còn lại thì tung vó chạy nhảy.
Lần đầu tiên y được nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
"Đây cũng là một trò giải trí được lưu lại ở trái đất cổ, hiện tại không nhiều người biết, cũng không có mấy người cưỡi được ngựa." Lucas nói: "Đều là từ thời phục cổ, nhưng mà cái này so với công viên giải trí sẽ chơi vui hơn chút, thích cưỡi ngựa chi bằng chọn mấy con ngựa này đi, leo lên ngựa gỗ có gì hay chứ?"
Chuyện này so với kì vọng của Lạc Nhiễm tốt hơn rất nhiều, y hào hứng muốn lại gần để ngắm kĩ.
"Từ đã." Lucas nắm lấy cổ tay y: "Trong này vẫn còn một vài con ngựa chưa được thuần phục, sẽ rất dữ, còn đá người nữa, cậu đi theo tôi đừng chạy lung tung."
Lucas dắt y đi đến một phòng trong nông trại, lấy yên ngựa và dây cương từ người chủ ngựa.
Lucas nhướng mày: "Tôi dẫn cậu chạy thử một vòng trước, sau đó sẽ dạy cậu cách điều khiển ngựa."
"Được." Lạc Nhiễm tràn đầy chờ mong nhìn đồ vật trong tay Lucas.
Người đàn ông trung niên lần đầu tiên thấy hắn dẫn theo người đến đây, lại còn cực kì xinh đẹp, vui vẻ nói với hắn: "Thiếu gia cứ chơi thoải mái, tôi sẽ không nói cho Nguyên soái phu nhân biết đâu."
"Ông đừng hiểu lầm, đây là thư ký của tôi."
Lucas đưa Lạc Nhiễm đi chọn ngựa.
Lạc Nhiễm tò mò hỏi hắn: "Ông ta gọi anh là thiếu gia hả?"
"Ừm, trang trại này là do Aldo mua, hiện tại cũng được xem như là bất động sản tư nhân."
Lạc Nhiễm gật đầu.
Những người về hưu trong nhà Lucas, khi xuất ngũ đều lựa chọn đi theo con đường kinh doanh, coi đây là mục tiêu lớn, cả quân sự lẫn thương mại đều muốn nắm giữ trong tay.
Lucas vừa nói vừa nhìn khắp nơi trong chuồng ngựa chọn đông chọn tây, tốn khá nhiều thời gian. Nếu là hắn của mọi khi, sẽ thích chọn mấy con ngựa hoang dã, muốn tự tay thuần hóa chinh phục nó, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn chọn một con tuấn mã không những ngoan ngoãn còn phải đẹp đẽ nữa.
Giống như con ngựa trước mắt hai người, toàn thân trắng tuyết, bộ lông mềm mại, đôi mắt to ngập tràn sóng nước. Lucas ra dấu cho Lạc Nhiễm sờ thử, con ngựa cúi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay y.
Lạc Nhiễm nhìn tấm thẻ gỗ viết chủng loại và tên của con ngựa, hoan hỉ nói "Lisa, chào mi."
Y vốn có kinh nghiệm thực chiến cơ bản, thể lực cũng rất tốt, cho nên Lucas không quá lo lắng. Hắn dạy y cách leo lên lưng ngựa như thế nào, sau khi y ngồi vững cũng theo đó mà nhảy lên.
Lạc Nhiễm cảm giác được độ ấm của người phía sau, lưng thoáng chút cứng đờ.
Y thử thăm dò: "Nhất định phải cưỡi chung ngựa sao......?"
Tay của Lucas lướt qua eo Lạc Nhiễm, cùng y nắm lấy dây cương, chính là dùng tư thế ôm người từ phía sau bao trọn lấy y.
Giọng hắn mang chút kinh thường "Mới lần đầu tiên cưỡi ngựa đã muốn một mình một ngựa? Cậu hơi kiêu ngạo rồi đó."
"......"
Lucas điều chỉnh dây cương và yên ngựa, khiến con ngựa trắng chậm rãi chạy ra ngoài, dạo một vòng quanh đồng cỏ, lững thững nhàn nhã chạy. Tốc độ của ngựa cũng không nhanh, Lạc Nhiễm có thể cảm giác được cơn gió thổi tới, làm y cực kì thoải mái.
Ngồi trêи con ngựa cao lớn này, nháy mắt thấy thế giới rộng lớn bao la, thậm chí có thể nhìn ra hồ nước không xa phía trước.
"Chơi vui không?" Khóe miệng Lucas nhếch lên: "So với công viên giải trí vui hơn nhiều nhỉ?"
"Đều giống nhau, chơi rất vui!" Trong mắt y tràn ngập ý cười.
Lạc Nhiễm lần đầu tiên được trải nghiệm thứ này, cảm thấy rất mới mẻ. Lucas cong môi, một tay giữ chặt eo Lạc Nhiễm, tay còn lại kéo dây cương, "Giá!" Hắn gọi một tiếng làm con ngựa trắng co chân nhanh chóng lao về phía trước.
"......!" Lạc Nhiễm theo quán tính ngã người ra sau đập vào ngực Lucas.
Xóc nảy trở nên kịch liệt hơn, nhưng khi đã quen dần, bắt đầu tìm được cân bằng và đuổi kịp tiết tấu thì rất thỏa mãn. Lucas thúc ngựa chạy càng ngày càng nhanh, toàn bộ hỏa lực được rót đầy.
Lạc Nhiễm cảm thấy bản thân đang lao vào khoảng không, với tốc độ này phảng phất như toàn bộ vạn vật đều biến mất dưới đất trời của tinh cầu.
Giống trong sách thường miêu tả, đây chính là cảm giác tự do.
Lucas nhìn Lạc Nhiễm vẫn còn nắm dây cương, bởi vì nhịp điệu dồn dập cứa vào lòng bàn tay y khiến nó hơi thoáng đỏ, hắn liền nói "Buông tay ra."
"......?"
Lucas mỉm cười trấn an: "Tin tôi."
Lạc Nhiễm theo bản năng nghe lời hắn, buông lỏng bàn tay ra.
Lucas ôm trọn vòng eo của y, có thể thấy được sức mạnh từ đôi bàn tay đó, tư thế ngồi của hắn cũng không sai lệch một phân.
"Đã quá......! Đã quá đi mất." Lạc Nhiễm nhịn không được giơ tay lên, cảm nhận từng đợt gió lướt qua kẻ hở giữa những ngón tay. Tóc dài của y bị thổi bay trong gió, ngọn tóc khẽ sượt đến tai và bờ môi của Lucas.
Ngựa trêи đồng cỏ chạy băng băng, tốc độ khiến người ta không thể nhận thức được rõ ràng con đường phía trước, Lucas khẽ hôn lên mái tóc y.
......
———XXXXX———
Lucas đưa Lạc Nhiễm đi cưỡi ngựa, còn dạy y cách cưỡi cơ bản, đợi kết thúc xong trời cũng đã tối.
Hai người ngồi ngựa đến một nhà hàng gần đó ăn cơm tối, nhà hàng này có thiết kế chuồng để ngựa riêng, phải nói là cực kì tiện lợi.
Lucas nhìn căn nhà gỗ nhỏ ẩn mình trong rừng cây rậm rạp, treo đầy đèn hình giọt nước và những bóng đèn nhỏ, có chút bất ngờ: "Tôi chưa từng đến nơi này."
Dù nơi này gần với trang trai, nhưng không nằm trong phạm vi trang trại, do vậy cũng không thuộc địa bàn của Aldo.
Ngày thường khi người của gia tộc Aldo gặp nhau, mọi người sẽ ngồi dùng bữa cùng nhau trêи chiếc bàn dài, thưởng thức bữa ăn sang trọng.
Lạc Nhiễm cảm thán: "Lãng mạn và xinh xắn quá."
Trêи boong của nhà ăn, thấp thoáng trang trí những tấm vải sa mỏng, nến và tua rua.
"Chào quý khách...... Là Thượng tướng với thư kí!" bà chủ là một cô gái , vừa nhìn thấy hai người liền có chút kϊƈɦ động.
"Ai?!" Người chồng của cô gái đang dọn dẹp cửa tiệm, nghe giọng vợ cũng vội ra ngoài tiếp đón.
"Ôi trời!!! Là Thượng tướng và Thư kí!"
Lạc Nhiễm dở khóc dở cười.
"Chào mọi người."
"Mời ngồi! Mời ngồi!"
Bà chủ ngay lập tức dẫn hai người ra ngoài ban công lầu hai, từ nơi đây có thể nhìn rõ khung cảnh đẹp nhất dưới làn gió đêm và dùng bữa tối. Ông chủ cũng đưa thực đơn cho họ.
Lucas chống cằm ngồi bên cạnh không thèm xem, vì Lạc Nhiễm biết hắn ăn gì.
Lúc Lạc Nhiễm đang gọi món, cô gái nhiệt tình giới thiệu: "Thật ra nơi này của chúng tôi là địa điểm rất nổi tiếng! Nhiều cặp bạn bè, tình nhân, vợ chồng đều đã từng đến đây check in, hai vị có muốn thử một lần không?"
Cô gái chỉ xuống vách tường tầng dưới, trêи bức tường dán đầy những tấm ảnh chụp be bé, dày đặc trích dẫn và hình vẽ xiêu vẹo.
Có chút lộn xộn, nhưng rất ấm áp.
"Check in đơn giản lắm, chúng tôi có rất nhiều góc chụp hình, hai vị tùy tiện chụp một tấm ảnh là được!" Bà chủ nói: "Nếu hai anh check in, liệu tôi có thể đăng hình lên mạng công khai được không?"
Lạc Nhiễm: "......"
Lạc Nhiễm hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không để ý mấy, tin tức y cùng Lucas đến đây chắc hẳn đã truyền ra rồi, thêm ảnh chụp cũng vậy.
"Vậy...... hai người có cần máy ảnh để check in không?" Cô gái chờ mong nhìn Lucas, thăm dò ý kiến của hắn.
Lucas không có hứng thú, chỉ qua Lạc Nhiễm: "Hỏi cậu ấy đi."
Lạc Nhiễm đối diện với ánh mắt tha thiết kia, khẽ cười: "Có thể, chuyện nhỏ thôi mà."
Hai người đi xuống tầng trệt, liền thấy một góc được bố trí đặc biệt chuyên để chụp hình, ghế mây tre đan, xích đu, giấy dán tường, chiếc tủ xinh xắn, còn có hoa tươi và ánh đèn sáng rực. Nhìn bức tường check in, đầu tiên là ảnh người chụp đơn lẻ, sau cùng mới đến ảnh chụp chung.
Lucas chỉ điểm Lạc Nhiễm đứng bên cạnh bó hoa , giơ máy ảnh lên nói: "Cậu đứng thẳng chút."
Hai người ngơ ngác nhìn thấy Lạc Nhiễm đứng tư thế quân nhân điển hình, kinh ngạc không thôi.
Lạc Nhiễm cũng cười khổ.
"Tách tách!"
Lạc Nhiễm hoàn thành xong ảnh đơn.
Mặc dù tư thế của y giống như đang trong buổi duyệt binh, nhưng với giá trị nhan sắc về ngoại hình lẫn bối cảnh này, tấm ảnh vẫn rất xinh đẹp.
Khi chụp xong cho Lucas, hai người cứng nhắc đứng trước bức tường giấy, bà chủ chụp cho họ một bức.
Tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người ra đời.
Cô gái in ảnh ra, vui vẻ nói: "Các anh muốn viết cái gì lên không? Ví dụ như quan hệ giữa hai người......?"
Ảnh check in dán trêи tường đều có ghi chữ, nào là "Người tôi yêu." "Mười bốn năm bạn bè" hay là kỷ niệm mười một năm kết hôn, linh tinh....
Lạc Nhiễm và Lucas đồng thanh trả lời.
Lạc Nhiễm: "Cấp dưới."
Lucas: "Anh em."
Bà chủ: "......"
"Được rồi."
Đợi bọn họ lên lầu ăn cơm, cô gái ngẫm nghĩ một chút, dưới tấm hình viết xuống mấy từ,
—— Người đặc biệt của tôi.
Lucas và Lạc Nhiễm ăn được một lát , có báo cáo từ đội trưởng đội hộ vệ gửi cho y.
Đọc xong, Lạc Nhiễm cau mày nói: "Thượng tướng, kết quả điều tra về Hoàng tử Andica của Lạc Băng đã có, điều tra viên phát hiện ra bình xịt ngăn mùi cũng như thuốc tránh thai trong buồng vệ sinh phòng khách sạn, nghi ngờ cậu ta đã sử dụng nó.
"Thuốc tránh thai?" Lucas nghi hoặc.
"Trước mắt chưa có biện pháp xác nhận xem liệu có phải cậu ta đã dùng qua không, nhưng điều tra viên nghi ngờ mấy thứ này chính là từ người hầu gái của cậu ta đi mua thuốc hạ sốt thuận tiện mua thêm.
Lucas cả giận nói: "Quả thật là cậu ta?"
"Không nhất định...... Tôi nghĩ là không phải đâu." Lạc Nhiễm cũng cảm thấy khó hiểu.
Vì lí do gì mà Andica lại đi mua thứ thuốc kia? Mọi hành động của cậu ta hoàn toàn khớp với đêm hôm đó. Y nhẹ nhàng gõ ngón tay lên màn hình, tự hỏi.
Chẳng lẽ......
"Ăn cơm thì nên tập trung ăn, đừng nghĩ về công việc." Lucas hơi khó chịu, nhấc tay gõ lên điện thoại của Lạc Nhiễm.
Y ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lucas. Hắn là cấp trêи của y, Thượng tướng Đế Quốc, thật sự quan tâm đến y như vậy? Nhưng nghĩ lại, từ lúc y và Lucas cùng ngồi đây ăn cơm đã là chuyện bất bình thường rồi.
Lucas cắn một miếng thịt hỏi: "Sao vậy?"
"Chỉ là nghĩ...... Tôi với anh đã nhiều năm làm việc cùng nhau, hình như đây là lần đầu tiên đi đến chỗ như thế này ăn chơi." Lạc Nhiễm cười khẽ.
Nói ra thậm chí còn thấy kỳ diệu.
"Vui vẻ hử?"
Lạc Nhiễm dừng một chút: "Vui lắm, đây không chỉ là lần đầu xuất ngoại chơi với Thượng tướng, mà còn là lần đầu tôi tự cho bản thân ra ngoài thả lỏng."
Lucas hơi kinh ngạc "Lần đầu tiên?"
"Ừm."
Lucas nghĩ thầm, hóa ra lần đầu tiên xuất ngoại là đi cùng hắn.
"Cũng không biết vì ai mới thành ra như vậy." Lạc Nhiễm vui vẻ theo hắn "Nghiệp vụ công ty bận rộn, Thượng tướng lại không rảnh ra ngoài, tôi càng khỏi phải nói."
"Cậu." Lucas dùng nĩa chỉ Lạc Nhiễm cảnh cáo: "Dù sao vẫn phải làm thư ký cả đời cho tôi."
Không khí đang rất hòa hợp.
Bùm ——
Tầm mắt hai người bỗng bị tiếng bắn pháo hoa trêи không trung hấp dẫn.
Không biết ai đã mua pháo hoa, đốt lên từ tháp canh gần đó. Tia lửa mang theo ánh sáng rực rỡ như sao chổi lao vào đêm tối, kiêu ngạo nở rộ trong không gian tịch mịch. Đêm đen đơn điệu bỗng chốc bừng lên từng đóa hoa, như được tạt màu càng thêm chói lòa.
"Thật đẹp." Lạc Nhiễm bất tri giác bỏ dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn lên.
Lucas nhìn khuôn mặt lấp lánh trong ánh sáng pháo hoa của người trước mắt, duỗi tay cầm điện thoại ghi lại khoảnh khắc ấy của y.
Trong ảnh, đôi mắt của người nam tóc bạc đung đưa dưới ảnh lửa, mỉm cười ngước nhìn bầu trời, khung cảnh đọng lại phía sau y chính là trời đêm và pháo hoa.
......
Hai người cơm nước xong xuôi, Lucas đưa Lạc Nhiễm về nhà, mới quay về công ty.
Đến lúc tắm rửa xong xuôi nằm ở trêи giường, Lạc Nhiễm vẫn cảm thấy có gì đó không chân thật.
Vì cưỡi ngựa nên cơ thể hơi đau nhức, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Y không nghĩ sẽ cùng Lucas làm ra loại chuyện này trong ngày nghỉ thứ ba.
——【 Tổng hợp nội dung 】【 Ảnh chụp sau khi chỉnh sửa 】 Thượng tướng và thư ký hẹn hò!
Lạc Nhiễm nhấp vào, liền thấy người dùng này có cấp độ rất cao, hẳn là người có tiếng nói, uy tín trong diễn đàn CP, chuyên thông não quần chúng ăn dưa ở đây.
[Lầu 1] Vô
hạn thương yêu —— Vì người bao thầu toàn bộ công viên giải trí oa oa!
Thượng tướng vì yêu mà trở nên độc đoán! Hỏi thư ký rốt cuộc muốn cái nào, ngài ấy đều có thể lấy xuống cho anh ấy!
Thư ký thẹn thùng bày tỏ chỉ cần là thượng tướng tặng thì đều được, Thượng tướng phô trương uy lực, còn bảo bất luận anh ấy thích cái gì ngài ấy đều sẽ dành về cho anh.
Thư kí vui vẻ trêu chọc Thượng tướng, bảo rằng không thích búp bê nữa, thích chơi trò kϊƈɦ thích hơn cơ. *che mặt* *che mặt*
Dưới đây là hình ảnh do người qua đường chụp lại.
[Lầu 2] Tình cảm không thể kìm nén—— Nhịn không được cùng người thân mật!
Không biết trong nhà ma đã xảy ra chuyện gì với họ, nhưng mọi người có thể ghé xem bài đăng của vị tỷ tỷ giả làm nữ quỷ ở đó, Thượng tướng 3S bá đạo ngay cả giấm của quỷ cũng ăn được! Sau khi ra ngoài mặt của thư ký càng thêm hồng, chân còn có chút mềm *che mặt* *che mặt*.
Sau đó hai người liền ngồi dưới tàng cây, dường như rất thân mật, nhìn không rõ lắm, lát sau thấy thư ký ngượng ngùng đẩy Thượng tướng, hai người lại chạy vào nhà vệ sinh.
Theo lời kể của các nhân chứng, Thượng tướng và thư kí ôm nhau trong phòng, cánh cửa phòng thì bị đá sập *che mặt* *che mặt*.
{555 Hóa ra Thượng tướng cũng có lúc ôn nhu như vậy. }
{ Dấm của quỷ cũng ăn...... Thượng tướng, không hổ là ngài. }
Lạc Nhiễm: "......"
Thật, thật sự không như mọi người tưởng tượng đâu ......
Y khóc không ra nước mắt.
Còn nữa...... Mớ pháo hoa buổi tối kia thật sự là do bà chủ làm, sau khi mọi người xem ảnh post lên đã chung tay huy động tiền và yêu cầu bà chủ nhà hàng đi mua để bắn.
Thật đúng là buồn thúi ruột.
Lạc Nhiễm: "......"
Lạc Nhiễm có chút bất đắc dĩ, bắt đầu suy nghĩ có nên đi cảm ơn hay không. Nhưng lời cảm ơn này chẳng khác gì thừa nhận cả ......
Thôi quên đi.
Trong số nhiều bài đăng hỗn loại tiếng hú hét này, bài đăng dành cho fan của Na Na xuất hiện đầy lộ liễu.
"Công chúa Lilia......?" Lạc Nhiễm cảm thấy có chút kì lạ, người này lần trước bị Lucas mắng cho phát khóc, mà nguyên nhân là bởi vì y, đáng lí cô nên hận y thấu xương mới phải?
"Đúng vậy."
"Mời tôi chứ không phải mời Thượng tướng Lucas sao?"
"Đúng thế! Hy vọng ngài có thể đến dự! Chính là Đại sứ quán hiện giờ." Hầu gái tiếp lời: "Công chúa không tiện rời khỏi Đại sứ quán, đúng lúc tầng cao nhất ở đó phong cảnh cũng rất đẹp, còn có phòng kính, cho nên Công chúa mời đến vài đầu bếp nữa!"
"Công chúa cực kì chân thành hi vọng ngài có thể chấp nhận buổi hẹn!" cô ta cười: "Còn chuẩn bị quà cho ngài."
Lạc Nhiễm thở dài, đi theo thị nữ lên phi cơ.
Hồng Môn Yến thì Hồng Môn Yến, tóm lại đối phương cũng không thể làm gì được y, nhiều lắm là nhục nhã vài câu, mấy thứ này y không sợ, cũng có thể xử lí được. Nhưng đề phòng có bất trắc, dù sao bữa cơm này quá mức khó hiểu, cho nên trước khi ra ngoài có nói với đội cận vệ biết lịch trình của mình, yêu cầu cậu ta lát nữa liên lạc lai với y.
Khi y bước chân vào tầng cao nhất của Đại sứ quán, liền trông thấy Lilia, cô ta trang điểm không giống với ngày thường, ngồi bên này cong mắt nhìn Lạc Nhiễm.
Lilia thầm nhớ lại, lần đầu tiên gặp Lạc Nhiễm y cũng dùng thái độ ôn hòa này đối xử với cô, khuyên cô không nên đi trêu chọc Thượng tướng. Xem ra anh ấy cũng là người đáng thương bị Thượng tướng hung dữ bắt nạt. Lần thứ hai gặp mặt, y đưa cô khăn giấy để an ủi, mặc cho cô chửi anh ta là chó trông cửa, anh cũng không hề tức giận. Sau đó còn tặng chocolate để xoa dịu.
Lilia nhớ tới lời mẹ trước kia có dặn dò.
Con gái gả chồng nên lấy người có địa vị thấp hơn mình, chỉ có như vậy mới càng thêm kiêng kị, yêu quý và tôn trọng vợ. Nếu gả cho người đàn ông kiêu ngạo như con trời giống Lucas, hẳn sẽ kinh thường, chẳng thèm đặt cô vào mắt mất.
"Bản Công chúa quyết định, anh cũng không tồi." Lilia chống cằm nói: "Liên hôn với Thượng tướng thì có gì tốt, anh ta dữ như vậy, chọn anh không phải ổn hơn sao?"
Lạc Nhiễm: "......"
??????
Lạc Nhiễm tưởng y nghe nhầm.
Lilia lộ vẻ cao ngạo nói: "Bản công chúa cho phép anh thử với tôi, sau đó chúng ta có thể từ từ tìm hiểu lẫn nhau."
"............"
Lạc Nhiễm dừng một chút nói: "Điện hạ, chúng ta không thích hợp đâu, người là Công chúa."
"Chính vì tôi là Công chúa, cho nên lời nói của tôi anh không thể không nghe! Tôi hiện tại thích anh, coi trọng anh." Lilia liếc mắt nhìn y: "Anh là thư ký Đế Quốc, thân phận không thấp, chúng ta liên hôn thì Lạc Băng cũng có thể chấp nhận được."
Khuôn mặt văn nhã lại tinh xảo, phong thái lãnh đạm lại khéo léo, nói chuyện thì vừa ôn nhu lại vừa lễ giáo. Lớn lên thành bộ dạng đẹp đẽ, còn cao lớn, mái tóc bạc tựa như ngân hà vậy. So với Lucas tốt hơn nhiều. Lilia càng ngắm càng vừa lòng.
"Anh ta, anh ta không thích anh, sẽ không có chuyện vì anh mà xuất binh đòi người!" Lilia nói: "Anh đừng để bị anh ta lừa! Anh ta đối với anh không tốt đâu, mở miệng quát mắng, bắt tôi xin lỗi chẳng qua là vì mặt mũi của anh ta thôi!"
Lạc Nhiễm thật sự bất lực.
Nói miết cũng không thông.
"Công chúa, mong người từ bỏ những suy nghĩ hoang đường đó đi, hôn nhân không phải trò đùa." Lạc Nhiễm đứng dậy nói: "Chuyện hôm nay tôi coi như không biết, hi vọng về sau Công chúa đừng nhắc lại, nếu không sẽ tạo thành hiểu lầm giữa hai nước."
Y nói xong liền muốn rời khỏi. Đúng lúc này đội trưởng đội hộ vệ tiến lại.
"Thư ký trưởng anh không sao chứ?!"
"Không sao......" Lạc Nhiễm nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện tối nay không cần nói cho Thượng tướng biết."
"Vâng!"
———XXXX———
Qua hôm sau, tiệc mừng sinh nhật của Đại hoàng được tổ chức như đã định.
Đây chính là dịp mở rộng mối quan hệ, cũng là thời cơ để đảng phái của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử tranh giành Lucas.
—— Có được quân đội, mới chân chính có được Quốc gia đó.
Mà quân đội chủ lực của Đế đều thuộc quyền Lucas, Lucas chọn ai, thì tướng lĩnh phía dưới sẽ theo người đó.
Nhưng hiện tại Đại hoàng tử và Nhị hoàng tranh quyền đoạt thế, Lucas không muốn tham gia vào. Hắn chỉ nhận lệnh của Quốc chủ Đế Quốc, tương lai một trong hai người ai đăng cơ, hắn sẽ theo người đó.
Lucas nghĩ rất đơn giản, nhưng trước mắt chưa nói đến việc hai vị hoàng tử kia nghĩ như thế nào, vây cánh đảng phái đã đấu đá nhau không ngừng nghỉ. Vậy nên, từ lúc Lucas vừa bước chân vào sảnh tiệc, lập tức có mấy người như sói đói nhào tới kính rượu.
"Anh với nó nói cái gì vậy?" Lilia lại gần y, cười tít mắt: "Tôi uống rượu với anh nhé?"
Lạc Nhiễm nhìn thiếu nữ trang điểm lộng lẫy trước mặt, thầm nghĩ việc đến nước này không thể không giải quyết, nếu cứ tùy ý bỏ qua tiểu Công chúa lại tiếp tục làm loạn lớn hơn, có khi kéo theo cả Đế Quốc và Lạc Băng vào.
Y là thư ký của Lucas, là người giải quyết rắc rối cho Lucas chứ không phải tăng thêm rắc rối cho hắn.
"Công chúa, chúng ta nói chuyện đi."
......
Lucas đang bị ông bạn già của bố giữ lại ôn lại chuyện cũ, bỗng thấy Chu Minh Khải nhoi nhoi như khỉ chạy đến gần đây.
"Thượng tướng Thượng tướng! Đại ca đại ca! Có chuyện lớn rồi!"
Lão tướng bên cạnh liếc thấy người trẻ tuổi dường như có truyện muốn nói, liền biết ý rời đi.
Lucas khó chịu: "Có rắm mau thả."
"Chị d...... Lạc thư ký bị người ta lôi đi rồi!"
Lucas: "?"
Chu Minh Khải vừa hạ giọng vừa kéo hắn: "Ngày hôm qua em từ chỗ anh hai biết được chuyện về Công chúa của Lạc Băng quốc, không biết cọng dây thần kinh nào bị chạm mạch mà chuyển sang thích Lạc thư ký của anh, còn đưa thư yêu cầu Đế Quốc được liên hôn với anh ấy! Có điều việc này đã bị anh hai của em âm thầm áp chế xuống rồi."
Lucas trợn mắt.
"Nực cười?!"
"Đúng đúng đúng!" Chu Minh Khải gật đầu như giả tỏi, "Quá nực cười! Vừa nãy thấy cô Công chúa kia lôi lôi kéo kéo thư ký ra sân thượng, em gấp muốn chết luôn."
Con mắt hắn lại mở lớn thêm chút nữa.
"Thứ vô liêm sỉ!"
"Phải phải phải!" Chu Minh Khải tiếp tục gật đầu "Cmn thật hề hước! Chúng ta mau đến sân thượng thôi anh!"
Dám tranh chị dâu của cậu, còn không phải đồ vô liêm sỉ?!
......
Sân thượng.
"Tại sao không được? Tại sao chúng ta lại không thể ở bên nhau chứ?!" Lilia cực kì tức giận