Một giấc ngủ dậy, cảm giác trời trở nên rất nóng bức, nóng hơn hôm qua những mấy độ. Không chỉ nóng, còn rất ngộp. Thời tiết hình như có chút không bình thường rồi.
Trên trán Tô Lạc toàn là mồ hôi. Nóng quá, thật là nóng quá. Cậu bật điều hòa lên chỉnh tới nhiệt độ thích hợp. Nhưng vẫn không thấy thoải mái gì cả, hơn nữa càng ngày càng nóng.
Có lẽ là do hôm qua dầm mưa đi, bị sốt rồi, Tô Lạc nghĩ. Cậu bò dậy pha cho mình một gói thuốc cảm 999. Nốc xong, mơ mơ màng màng, đã thấy đỡ hơn chút. Sờ lên trán, phát hiện còn rất nóng. Liền lấy nhiệt kế trong ngăn kéo ra đo, kẹp dưới nách, chờ năm phút sau, lấy ra, coi con số trên đó ——39,5.
Lần đầu tiên nhìn chưa rõ lắm, nhìn lần thứ hai mới thấy rõ được. Tô Lạc có chút kinh ngạc với độ ấm hiện ra trên đó, vội vã chạy vào toilet rửa mặt. Dòng nước mát rượi lướt qua mặt, cảm giác mát mẻ trong nháy mắt đó không làm Tô Lạc dễ chịu hơn bao nhiêu.
Vẫn nóng quá, đầu cũng choáng nữa. Nhưng làm học tra, trốn tiết là tội lỗi. Vốn dĩ đã không hiểu bài rồi, nếu còn cúp học nữa vậy sẽ thành ngu luôn. Tô Lạc cố gắng gượng, lảo đảo thu dọn sách vở trên bàn. Bỏ hết vào chiếc cặp màu đen, vén tóc mái lên, dán một miếng dán hạ sốt, chỉnh lại bộ đồ trên người, rồi rời khỏi ký túc xá.
Dọc đường cậu đi rất chậm, mọi thứ trước mắt cứ như là có bóng chồng vậy, mơ mơ màng màng, suýt nữa tông trúng cây. Cũng may phản ứng của cậu khá tốt, cho dù bị sốt không nhẹ, cũng không thất thần. Đó là đã chỉnh lực tập trung của mình lên mức cao nhất, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mỗi chuyển động phía trước đấy.
Tới lớp rồi, liền gục đầu xuống ngủ. Thân thể càng ngày càng nóng, càng ngày càng khó chịu. Giống như là có cái gì đó gãi khắp tim cậu vậy. Khó chịu muốn chết. Bắt đầu nằm mơ, những giấc mơ không ngừng hiện ra trong đầu, khiến người ta không thể tỉnh táo hoàn toàn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khó chịu vô cùng, dày vò vô cùng. Cảm giác như mình sắp chết ấy. Thân thể đau rát, bắt đầu nóng lên. Thật là khó chịu, thật là khó chịu.
Dịch Lâm Thâm thấy cậu không đúng, lập tức đã biết gì rồi, cẩn thận bế cậu lên, anh nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu: "Ngoan, sẽ ổn ngay thôi, sẽ ổn ngay thôi."
Lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà nghỉ đặc biệt cho Omega ở trường. Vào rồi một cơn gió lạnh ập tới, độ ấm trong đây rất thấp, đối với người thường mà nói xem như hơi lạnh. Nhưng đối với Omega đang trong kỳ động dục mà nói lại rất thoải mái.
Đóng cửa lại, Dịch Lâm Thâm ôm Tô Lạc đi vào trong mấy bước, tìm được một góc, ngồi xổm xuống, để người xuống đất, hai người ngồi tựa vào nhau.
"Tô Lạc, nghe được anh nói chuyện không?" Dịch Lâm Thâm nhẹ nhàng dùng tay lau đi mồ hôi trên trán Tô Lạc, dịu dàng nói. Ôm người vào lòng, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc hoàn toàn lộ ra, phóng đại đến mức bị Dịch Lâm Thâm nhìn không sót gì.
Đây là lần thứ hai anh nhìn Tô Lạc ở khoảng cách gần như vậy, so với lần trước, lần này nhìn càng rõ ràng hơn.
Dung mạo của Tô Lạc thật sự rất đẹp. Hơn nữa vì đã trải qua lần phân hoá thứ hai thành Omega mà ngày càng đẹp.
Tất cả đều rất phù hợp với Dịch Lâm Thâm.
Anh thật sự là rất yêu cậu.
Tô Lạc không nói gì, do toàn thân đang khó chịu mà cậu rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Nhưng không đến mức hôn mê.
Dịch Lâm Thâm nhẹ nhàng gọi cậu, cậu có thể nghe thấy. Cậu muốn trả lời, nhưng không có chút sức lực nào.
"Anh... anh ơi, đánh dấu em đi... xin anh đánh dấu em đi." Lời cầu xin của Omega trong kỳ động dục, đối với Alpha mà nói cực kỳ dụ hoặc.
Tin tức tố ngọt ngào quay xung quanh, khiến Dịch Lâm Thâm không khỏi nuốt nước miếng.
"Em bằng lòng à?" Dịch Lâm Thâm không xác định hỏi cậu, anh thích cậu, anh cũng hy vọng cậu có thể thích anh.
"Em... Em bằng lòng, em thích anh, không hối hận." Tô Lạc cố gắng mở mắt ra, mơ hồ nhìn Dịch Lâm Thâm. Dáng vẻ đáng thương này thật sự khiến người không nỡ lòng nào khi dễ, mà vừa được bày tỏ niềm vui còn chưa bị hòa tan Dịch Lâm Thâm thấy rất vui vẻ, bảo bối của anh rốt cuộc chấp nhận anh rồi.
Dịch Lâm Thâm đỡ cậu dậy, nhẹ nhàng cắn vào tuyến thể trên cổ Tô Lạc, tham lam, đòi lấy. Cắn rách tuyến thể, tin tức tố mang theo nước bọt tiến vào trong, mùi hương thơm lừng lan tỏa trong không khí. Thật sự là quá thơm quá ngọt.
"Vĩnh viễn thuộc về anh nhé, Tiểu Omega." Dịch Lâm Thâm cười nhìn cậu, trong ánh mắt là cưng chiều. Kéo người vào lòng, dùng tin tức tố nhẹ nhàng trấn an Tiểu Omega trong kỳ động dục. Tô Lạc rõ ràng đã đỡ hơn trước nhiều rồi, thoải mái nằm trong lòng Dịch Lâm Thâm. Cậu rất mệt, mệt đến có thể thiếp đi.
Dịch Lâm Thâm ôm người chặt hơn, dùng tay vuốt ve tuyến thể trên gáy cậu, để đối phương được thoải mái.
Tin tức tố quấn quanh, ngọt ngào lại mê người.
Một cái trấn an, một cái hấp dẫn. AO quả nhiên là cặp đôi phù hợp trời sinh.
"Anh ơi, Omega cả đời chỉ có thể có một Alpha làm bạn đời, mà Alpha lại có thể có rất nhiều Omega." Tô Lạc suy yếu nhìn anh, nước muối sinh lý đọng trong hốc mắt: "Anh chỉ có mình em thôi được không."
Dịch Lâm Thâm hôn trán Tô Lạc, ôn nhu nói: "Cả đời này của anh, là của một mình em, Ông Trời đang nhìn, không thẹn với lòng."
Tô Lạc an tâm, lại dần thiếp đi.
Khi cậu tỉnh dậy, thân thể đã không còn cảm giác khó chịu nữa. Một mùi hương tin tức tố khiến người cực kỳ an tâm xộc vào xoang mũi. Thật thoải mái, thật hưởng thụ. Cậu mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong lòng Dịch Lâm Thâm cậu theo bản năng chui rúc vào lòng người nọ, như là làm nũng.
Dịch Lâm Thâm cười, ôn nhu như nước nhìn Tô Lạc, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Omega của anh, thật là đáng yêu."
Tiểu Omega thẹn thùng lại rụt vào trong, Alpha giơ tay bế cậu lên, cười nói: "Được rồi, dẫn em về lớp nhé."
Tô Lạc nằm trong lòng Dịch Lâm Thâm nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lát.
"Bảo bối, anh có thể gọi em là vợ không?" Dịch Lâm Thâm nhìn cậu, dịu dàng vuốt ve vào mặt cậu nhóc.
Dịch Lâm Thâm hoàn toàn thỏa mãn, dùng sức hôn Tô Lạc. Tô Lạc ôm lấy cổ anh, người sau lại dùng sức, bế cậu lên.
Hai người trên đường về đều không nói chuyện, hiện là giờ đi học, trên sân thể dục không có bóng người, như là cho bọn họ một nơi riêng tư vậy, trống trải lại thoải mái. Rất nhanh đã về tới lớp. Bốn anh em vội vã chạy tới hỏi thăm tình huống.
"Sao vậy? Rốt cuộc bị sao thế?"
"Có ổn không? Có thấy khó chịu không?"
"Rốt cuộc là sao vậy? Dịch Lâm Thâm làm gì với cậu hả?"
"Hai người đi đâu? Suốt cả ba tiết."
"..."
Tô Lạc xua tay, ý bảo bọn họ an tĩnh lại, rồi kể lại chuyện đã xảy ra.
Mấy anh em nghe được đoạn trước còn tốt, càng nghe đến đoạn sau, mày càng nhăn, mà đương sự lại cười rất vui vẻ.
"Cậu nói cậu bị đánh dấu? Đánh dấu vĩnh cửu???" Hạc Thiên Thiên trợn to mắt nói.
"Ừm, tớ thích anh ấy, anh ấy cũng hứa cả đời này chỉ có một mình tớ." Tô Lạc đơn thuần gật đầu.
Mấy anh em không kịp tỉnh lại từ trong cú sốc "em gái mình" bị người khác đoạt đi rồi.
Cả bọn sững sờ tại chỗ. Đa phần là kinh ngạc, nhưng trải qua những việc này rồi đã không có sự tức tối lúc đầu. Có một cảm giác chúc phúc trong đó.
Mãi đến khi thấy Dịch Lâm Thâm dùng khẩu hình nói: "Đây là vợ của tôi." Mới nhớ tới việc giận!
Mọi người lại bắt đầu chướng mắt anh.
Nói thế nào đây? Một người có ghét bạn hay không quyết định bởi hành vi của bạn. Một tên không biết liêm sỉ như thế, bảo người ta tin tưởng thế nào được.
Nghĩ là đã thấy giận rồi.
Tiếng chuông vào tiết đúng giờ vang lên, mấy anh em về chỗ ngồi của mình, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn về phía bàn của bọn họ. "Em gái" của anh em bọn họ không thể bị khi dễ.
Xung quanh dần dần an tĩnh lại, Dịch Lâm Thâm lặng lẽ nắm lấy tay Tô Lạc nói: "Vợ à, em thật là đẹp."
Cậu nhóc bị khen như vậy không khỏi đỏ mặt, thói quen nắm trở lại. Tay anh rất lớn, rất ấm áp.
Giờ cậu bị đánh dấu, cậu là người đã có chủ. Đột nhiên thấy rất thư thái, rất an toàn. Xác thật không sai, điều có thể khiến một Omega hoàn toàn yên lòng, chỉ có tìm được Alpha đã được định trước của mình.
Mẹ hiển nhiên không có lừa cậu, một Alpha mạnh mẽ quả thật có thể khiến một Omega tự tin lên, hoàn toàn bị bảo vệ, không cần lo lắng sẽ chịu thương tổn, tất cả đã có người ấy rồi.
"Vợ ơi, anh giảng bài cho em, em hôn anh một cái được không." Dịch Lâm Thâm cười nhìn Tiểu Omega nhà mình. Anh chỉ là muốn chọc cậu nhóc, xem cậu có phản ứng gì. Omega thật là sinh vật đáng yêu nhất trên đời này.
Cậu nhóc đối diện cười rất ngọt ngào, cậu vẫy tay gọi Dịch Lâm Thâm, ý bảo anh khom xuống, sau đó như chuồn chuồn lướt nước hôn vào má anh một cái.
Hôn xong cậu cực kỳ thẹn thùng. Có chút ngượng ngùng liếc qua.
Dịch Lâm Thâm thỏa mãn, gật đầu nói: "Đẩy qua đây, anh giảng cho em."
Tô Lạc thức thời đẩy đề bài qua, Dịch Lâm Thâm bắt đầu giảng.
Hai người rất ăn ý, một tiết kết thúc, Dịch Lâm Thâm nhận được mấy cái hôn. Vui vẻ như một gã mập mạp 200 cân.
Ngồi ở hàng cuối cùng vẫn rất có lợi, ít nhất yêu đương vụng trộm không bị ai thấy. Thanh xuân tùy ý của thiếu niên, chậm rãi hé lộ qua từng ngày.
Có lẽ thời đại thanh xuân chính là tình yêu đẹp nhất, có lẽ nó là nhất kiến chung tình mà cuộc đời đã định trước.
Tất cả mọi thứ đều vẹn toàn, tình yêu của bọn họ vừa mới bắt đầu.
Ở đây, nguyện tất cả Omega đều có thể tìm được một nửa kia của mình, một người sẽ tốt với mình, một người sẽ yêu thương mình. Để bọn họ bảo vệ các cậu, vĩnh viễn bảo vệ trái tim đơn thuần, cùng nụ cười ngọt ngào nhất của các cậu.
Tô Lạc nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng của mình, nửa kia cậu yêu. Người nọ ôm cậu, nụ hôn thật sâu. Môi và môi chạm vào, ngây ngô lại nhiệt liệt, dài lâu lại thâm trầm.