Omega Này Hơi Bị Thơm Đấy

Chương 8: Học bù



Giá Cá Omega Hữu Điểm Hảo Văn

(Omega này hơi bị thơm đấy)


8, Học bù

Ngày lành không kéo dài lâu, một tuần sau khi tour trải nghiệm kết thúc, khối 11 của Trường THPT Thực Hành Nam Thành nghênh đón kỳ kiểm tra chung đầu tiên.

Đối với học tra mà nói, quả thực là sét đánh ngang tai. Giống như Tô Lạc vậy, nghe được sắp có kiểm tra liền luống cuống cả lên. Cảm thấy những gì mình học được trong khoảng thời gian này cứ như là không có học ấy, quên hết ráo rồi. Nhìn lại học bá cùng bàn kế bên, đã bắt đầu tự học kiến thức lớp 12. Cậu lập tức ảo não. Người so với người thật là tức chết người mà. Vì sao cùng là người chênh lệch lại lớn vậy. Haiz.

Kể từ khi giáo viên thông báo sẽ có kỳ kiểm tra, các tiết sau đó Tô Lạc vẫn luôn ỉu xìu, chẳng hăng hái lên được tí nào. Dịch Lâm Thâm chú ý rất nhiều lần, nhìn cậu nhóc cắm đầu chiến đấu với đề toán của mình liền thấy có chút đáng yêu lại có chút buồn cười. Vợ mình mình cưng! Dịch Lâm Thâm tin chắc vào điểm này, anh lập tức thò qua dạy Tô Lạc giải phương trình thế nào. Cậu nhóc nghe mà đơ ra. Cuối cùng may là miễn cưỡng đã hiểu.

Tô Lạc cảm thấy đầu óc mình ngốc lắm, không muốn lãng phí thời gian của học bá cùng bàn, quơ tay, kéo tập vở của mình lại, không cho anh xem nữa.

Dịch Lâm Thâm bị động tác này chọc cười, sờ đầu Tô Lạc nói: "Sao vậy? Không cho tớ dạy à?"

"Tớ ngốc lắm. (-ω-") không muốn lãng phí thời gian của cậu." Tô Lạc nhút nhát nói.

Sao có thể lãng phí chứ! Cầu còn không được nữa là! Vợ mình sao lại đáng yêu như vậy! Anh nào nỡ trách cậu chứ!

Dịch Lâm Thâm ôn nhu nhìn cậu, cười nói: "V-... không phải, Tô Lạc à, không sao đâu, tớ muốn dạy cậu, như vậy tớ cũng có thể ôn lại kiến thức."

Tô Lạc nghĩ, cảm thấy rất có lý. Liền đẩy tập qua đưa cho học bá cùng bàn.

Học bá cùng bàn Dịch Lâm Thâm nghiêm túc giảng giải, cậu nhóc cũng nghe rất nghiêm túc. Bút ký ghi từng trang từng trang.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ là nước tới chân mới nhảy. Rất nhanh tiết học buổi sáng đã kết thúc. Tô Lạc nhờ thế hiểu được rất nhiều đề toán đơn giản mà mình không hiểu.

Bốn anh em cùng cậu xuống căn-tin ăn cơm. Trải qua vụ đãi tiệc lần trước, mọi người đã quen nhau rồi, Dịch Lâm Thâm cũng đi theo bọn họ.

Tới căn-tin rồi, lại là cảnh biển người tấp nập. Mọi người vất vả lắm mới chen vào được, lập tức tìm ngay một chỗ ngồi để Tô Lạc ngồi trước, chờ bọn họ lấy cơm về. Dù sao Omega cần được mọi người chăm sóc đặc biệt.

Múc cơm xong bọn họ tới chỗ Tô Lạc, đưa khay cơm nhiều ra trên tay cho cậu. Cậu nhóc nói một tiếng cảm ơn, rồi vui vẻ nhâm nhi.

Thức ăn của Trường THPT Thực Hành Nam Thành không tệ. Đặc biệt là cơm trưa, có thể nói là ngon nhất Nam Thành. Ai ai cũng phải xơi từ hai chén trở lên.

Dịch Lâm Thâm nhìn cậu nhóc nhai cơm, lập tức cảm thấy mấy món này thật ngon. Đại thiếu gia cũng bắt đầu dùng bữa. Vợ thích ăn cái gì, anh liền thích ăn cái đó.

Ăn cơm xong, sáu người về lớp, lát nữa sẽ bắt đầu tiết tự học buổi sáng. Do đã gần tới kỳ kiểm tra, mọi người đều sốt sắng ôn tập bài vở. Mà Tô Lạc của chúng ta thì đang nghe giáo viên Tiểu Dịch giảng bài.

Giọng của hai người rất nhỏ. Để không quấy rầy tới các bạn xung quanh, tận lực giảm nhỏ âm thanh của mình xuống đến mức thấp nhất, chỉ có hai người nghe được. Cứ vậy, hai người phải dựa sát vào nhau, gần như đã sắp dán mặt lên nhau rồi. Tô Lạc không hề biết rung động trong lòng đối phương, cậu chỉ biết mặt mình bắt đầu nóng đỏ lên.

Mắc cỡ chết đi được! Chẳng lẽ là do tin tức tố lần trước à? Tô Lạc nghĩ.

Nhưng cuối cùng hai người không ai nói gì, chỉ rất nghiêm túc, một người giảng, một người nghe giảng.

Tiết tự học buổi sáng kết thúc thế đấy.

Kế đó là thời gian ngủ trưa. Lớp học cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng quạt điện chuyển động. Phần phật phần phật, nghe như khúc thôi miên cho bọn họ.

Rất nhanh mọi người chìm vào mộng đẹp.

Tô Lạc quay mặt ra cửa sổ, dần dần thiếp đi. Trong mơ, cậu nắm tay một người, chạy trong vườn hoa. Xung quanh đều là mùi thơm phưng phức, hoa nở kiều diễm.

Cậu cười gọi người nọ một tiếng anh ơi, người nọ cười khẽ, dùng giọng nói trầm thấp đáp: "Ừm, vợ nói gì cũng đúng."

Tô Lạc tỉnh, bị lời người nọ nói làm cho thẹn thùng tỉnh. Cậu nhìn mọi người đang ngủ xung quanh, mặt ửng đỏ. Dịch Lâm Thâm phát hiện bên cạnh có động tĩnh, lập tức ngồi dậy, ôn nhu nhìn cậu hỏi: "Sao vậy? Sao mặt cậu đỏ quá vậy."

Tô Lạc thẹn thùng dán tay mình lên mặt, nhớ lại giọng nói trong mơ, sao nghe giống thế. Cậu nhìn Dịch Lâm Thâm, đôi mắt long lanh cứ thế mà nhìn, không dời mắt đi.

Dịch Lâm Thâm bị cậu nhìn đến tim đập gia tốc, lập tức giơ tay lên che mắt cậu lại ôn nhu nói: "Làm gì vậy?"

Tô Lạc giãy ra khỏi bàn tay ấy, cười rất ngọt ngào với Dịch Lâm Thâm: "Không có gì."

Chính là cậu ấy, giọng nói giống nhau như đúc.

Hóa ra người trong mơ là bạn cùng bàn của cậu!

Mặt vẫn đỏ hồng, cậu vội gục đầu xuống, tiếp tục giả bộ ngủ. Dịch Lâm Thâm thấy người ngủ rồi, cũng nằm xuống theo, nhìn cậu chậm rãi thiếp đi.

Vợ đáng yêu quá! Muốn ôm một cái sờ một cái lại giơ lên cao! Dịch Lâm Thâm nghĩ cũng chìm vào mộng đẹp.

Tiếng chuông hết tiết vang lên đánh thức rất nhiều học sinh còn đang mơ ngủ, ai cũng cộc cằn mắng cái loa phát thanh một phen. Kế đó cả đám gục đầu xuống ngủ tiếp. Gọi thế nào cũng không chịu dậy.

Tô Lạc tỉnh táo lại, bắt đầu cầm đề toán của mình lên đọc tới đọc lui. Mãi đến khi bạn cùng bàn của cậu tỉnh, cậu mới kết thúc hành động vô dụng này.

Dịch Lâm Thâm tiếp tục dạy cậu giải đề thế nào. Kiến thức lớp 11 kỳ thật có hơi khó. Dịch Lâm Thâm giảng rất lâu, Tô Lạc mới hiểu được một đề. Bản nháp và bút ký viết những 6 trang. Cuối cùng cũng chỉ hiểu lơ mơ mà thôi

Tuy rằng vợ làm bài rất chậm! Nhưng ít nhất đã biết làm! Biết làm là được! Vợ anh giỏi nhất! Anh không chấp nhận phản bác. Dịch Lâm Thâm nghĩ.

Dùng vẻ si hán nhìn vợ mình.

Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết vật lý. Giáo viên vật lý là một thầy giáo đã tới tuổi sáu mươi. Thầy ấy cầm một xấp tài liệu giảng dạy dày cộm bước vào lớp, dùng cái giọng khàn khàn giảng bài. Tô Lạc nghe rất mơ hồ, là vì không hiểu, hơn nữa giọng giảng của thầy cứ ngang ngang sao ấy, rất nhanh cảm giác buồn ngủ đột kích. Tay chống đầu, mí mắt đánh nhau. Dịch Lâm Thâm thấy cảnh này, thật là không thể đáng yêu hơn. Một Tiểu Omega như cục bột nếp, đã sắp ngủ gục rồi, đôi mắt sắp nhắm lại, nhưng giây kế tiếp lại dùng sức mở ra. Không thỏa hiệp cùng kiên cường cuối cùng a ( ̄o ̄) ( ̄o ̄). z Z.

Dịch Lâm Thâm nhìn cậu, có chút buồn cười lại có chút đau lòng. Anh dùng tay che mắt Tiểu Omega lại, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: "Lạc Lạc, ngủ đi, anh dạy bù cho em."

Những lời này như có ma lực, Tô Lạc lập tức thiếp đi. An tâm nằm gục xuống bàn, hít thở đều đều. Khuôn mặt xinh xắn nghiêng về phía Dịch Lâm Thâm, làn da trắng nõn, lông mi cong dài, dung mạo sạch sẽ, không có một nốt ruồi. Đôi môi giận dỗi lẩm bẩm, kết hợp với nhau, thật sự khiến người vui mắt mà.

Dịch Lâm Thâm không nhịn được sờ đầu cậu nhóc, giơ tay kéo bức mành bên cạnh Tô Lạc qua để che nắng lại, lông mày cau lại của cậu nhóc dần giãn ra. Ngủ rất ngọt ngào.

Chờ đến khi cậu tỉnh dậy, tiết vật lý đã kết thúc, giáo viên đã rời lớp, xung quanh toàn là tiếng ồn ào. Đại học bá cùng bàn của cậu đang nghiêm túc viết bút ký. Tô Lạc nhìn có chút mê mẩn.

Dịch Lâm Thâm quay đầu, đưa một cuốn tập cho Tô Lạc, ôn nhu nói: "Đây là bút ký của tiết hôm nay, tớ đã chép một phần vô vở của cậu, về ký túc xá rồi nhớ lấy ra xem, coi như là ôn tập ( _)."

"Cảm ơn." Tô Lạc thẹn thùng cầm lấy, phát hiện bút ký cực kỳ nắn nót và sạch sẽ, nét chữ cũng rất đẹp, giống như là chữ mẫu vậy. Tô Lạc có chút kinh hỉ, cũng có chút kinh ngạc, bạn cùng bàn của cậu thật là không gì làm không được mà.

Tiết thứ hai là tiết ngữ văn, đối với Tô Lạc mà nói, so với các môn tự nhiên, cậu giỏi môn văn hơn. Nhưng cũng không phải giỏi lắm, chỉ có thể xem như đủ điểm. Bài giảng cũng không có chỗ nào không hiểu, bởi vậy tiết này cậu không có ngủ gật. Nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài. Bạn cùng bàn của cậu vĩnh viễn luôn làm bài của môn khác trong tiết.

Quả thật là lợi hại, gì cũng giỏi, gì cũng biết, mặt còn đẹp nữa. Đột nhiên Tô Lạc cảm thấy hâm mộ, nhưng kế đó loại hâm mộ này đã biến thành ngưỡng mộ. Dịch Lâm Thâm giống như là ánh sáng vậy, chiếu vào cuộc sống của cậu. Từ đây xã hội có thêm một tia sáng, mà tia sáng này lại khiến thế giới của cậu hoàn toàn sáng lên.

Tiết học buổi chiều kết thúc, bắt đầu giờ học thể dục. Tiết thể dục của Omega thật sự rất đơn giản, cũng nhờ vậy bọn họ được nghỉ sớm. Do thời tiết nóng quá, chỉ vận động đơn giản thôi mà Tô Lạc đã đổ đầy mồ hôi, cậu quyết định về ký túc xá tắm một cái.

Ngày kia là kiểm tra rồi, có chút khẩn trương, tuy đã thấy được tương lai của mình, nhưng ở trước khi kiểm tra cậu vẫn sẽ ôm hy vọng, cảm thấy thứ hạng của mình có thể leo thêm vài bậc. Tô Lạc lại lấy tập vở ra, đọc bút ký chỉnh tề ghi ở trong, đây là bạn cùng bàn của cậu viết cho, cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, tinh tế vô cùng. Tô Lạc đọc rất nghiêm túc. Phát hiện có nhiều chỗ đánh dấu, dùng bút light màu sắc khác nhau tô lên. Công thức được viết bên cạnh, cùng với lý thuyết của công thức nằm ở trang nào trong sách.

Quả thực là thần tiên mà. Tô Lạc đọc bút ký, càng đọc càng mê mẩn, càng đọc càng cảm thấy mình hiểu được nhiều. Mỗi chỗ đánh dấu đều là người nọ từng nét viết đi, vì để Tô Lạc có thể rõ hơn, còn rất dụng tâm mà viết chú thích.

Đối với học tra mà nói, quả thực là Quỳ Hoa Bảo Điển. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, đã sắp tới giờ ăn cơm rồi. Cậu lột miếng ngăn cách dán trên tuyến thể xuống, thay một miếng mới lên, chỉnh lại cái áo sơ mi trắng đã nhăn nhúm, chuẩn bị xuống căn-tin để ăn cơm chiều.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.