Thời gian im lặng trôi đi, kỳ kiểm tra đã sắp bắt đầu, chỗ ngồi được xếp theo thứ hạng của mỗi người, thành tích của Tô Lạc xếp phía dưới, bởi vậy cậu phải tới điểm thi số mười sáu. Điểm thi số mười sáu gần như không có người quen. Mình cậu lẻ loi, tự đi tìm chỗ ngồi, rồi bắt đầu đọc bút ký của đại học bá cùng bàn.
Mấy ngày qua ngày nào Dịch Lâm Thâm cũng cho cậu một bản bút ký khác nhau, chuyên căn cứ vào điểm yếu của cậu mà viết ra. Trong đó mọi câu hỏi, mọi chú thích đều dành riêng cho Tô Lạc. Bởi vậy, Tô Lạc rất cảm kích Dịch Lâm Thâm, cảm thấy anh là trời cao phái tới để cứu rỗi học tra như cậu.
Kỳ kiểm tra bắt đầu, không khí rất xìu, hai giáo viên, một ở đằng trước, một ở đằng sau, thay phiên qua lại. Mọi người đều cúi gầm đầu lo giải đề kiểm tra trên tay. Đề lần này rất khó, gần như là chuyên dùng để đả kích học sinh. Có một số câu còn áp dụng cả kiến thức lớp 12. Tô Lạc càng giải đầu càng mơ hồ. Cậu thật sự không biết mấy câu hỏi này vì sao lại khó như vậy. Hơn nữa cậu rõ ràng đã rất cố gắng, vì sao vẫn không giải được đề? Vì sao vẫn không được điểm cao? Không phải thường nói cố gắng sẽ có kết quả ư? Sao cậu lại khác quá vậy?
Có lẽ mình thật sự không giỏi việc học. Tô Lạc càng làm bài càng phủ định bản thân.
Môn đầu tiên đã kết thúc, mọi người chuẩn bị xuống căn-tin ăn sáng. Căn-tin vẫn đông nghẹt người, ai ai cũng đang thảo luận về bài kiểm tra hôm nay, cùng chuyến đi chơi vui vẻ của khối 10 và khối 12. Hâm mộ a, ghen tị a, sao bọn họ không phải làm kiểm tra chứ?
Tô Lạc trùng hợp gặp được mấy người anh em và Dịch Lâm Thâm. Đột nhiên có một cảm giác an toàn cực lớn vây lấy cậu. Cậu thích ở cạnh Dịch Lâm Thâm, không biết vì sao mình lại sinh ra cảm giác này, làm cậu rất lo lắng, cũng rất rung động. Mặt không tự chủ được đỏ lên. Có lẽ phản ứng sinh lý này đang nói cho cậu biết, cậu thật sự có suy nghĩ đó.
Cũng như thường ngày, Tô Lạc bị bọn họ nhờ ngồi giữ chỗ, những người khác đi lấy cơm. Tô Lạc cầm lấy khay cơm nói tiếng cảm ơn, sau đó hóa bi thương thành khẩu vị, nhanh chóng giải quyết bữa sáng.
Ăn xong rồi, mọi người chia tay nhau ở cửa căn-tin. Lần lượt về điểm thi của mình, giờ là thời gian nghỉ ngơi, vẫn chưa tới giờ bắt đầu bài kiểm tra tiếp theo, Tô Lạc cầm lấy bút ký của bạn cùng bàn, tiếp tục đọc. Dịch Lâm Thâm chuẩn bị cho cậu bút ký của tất cả các môn, hơn nữa là chọn trọng điểm có thể sẽ ra đề. Đọc được một lát có một lá thư rớt ra từ trong bút ký, Tô Lạc tò mò cầm lên xem, phát hiện trên đó có vẽ một trái tim nhỏ, ở giữa viết tên của cậu.
Lá thư này hẳn là viết cho cậu đi. Tô Lạc nghĩ. Cậu chậm rãi mở ra, bên trong quả nhiên có một bức thư. Lại mở ra, trong thư viết:
Chào Tô Lạc thân mến, anh là Dịch Lâm Thâm ngồi cùng bàn với em, không biết em có đọc được bức thư này không, thật ra anh có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với em. Từ lúc tới trường, anh đã bị tin tức tố của em mê hoặc rồi, anh mắc phải Hội chứng rối loạn tin tức tố trời sinh, không thể nào ngửi được mùi tin tức tố cả, ngoại trừ bạn đời đã định trước của mình, cậu ấy xuất hiện, anh có thể ngửi được mùi hương đặc biệt trên người cậu ấy. Mà em, chính là bạn đời đã định trước của anh. Anh không biết em có thích anh không, hoặc nói em có cảm thấy anh kỳ lạ lắm không, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh thích em, thật sự rất rất thích em. Anh chỉ muốn tới gần em, có được em.
Anh không biết em có thể chấp nhận anh không, nhưng anh vẫn muốn lấy hết can đảm nói với em rằng, anh thật sự rất thích em, Tô Lạc. Em có thể không chấp nhận anh, nhưng xin đừng xa lánh anh. Bằng không anh sẽ rất đau khổ. Mấy ngày qua ở bên em, anh cảm thấy em cực kỳ đáng yêu, giống một cậu nhóc đơn thuần, không ồn ào không nghịch ngợm, giận dỗi rất đáng yêu, làm nũng rất đáng yêu, ẩn nhẫn cũng rất đáng yêu, trên người em, anh thấy được tập hợp thể của sự đơn thuần, kiên cường, đáng yêu. Em là độc nhất vô nhị trên thế giới này. Em là độc nhất vô nhị duy nhất mà anh muốn bảo vệ. Làm Alpha, anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ an toàn của em, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn yêu em. Để em sống như một đứa trẻ đơn thuần, vĩnh viễn vui sướng.
Tô Lạc anh yêu em.
Đọc xong chữ cuối cùng, dấu chấm câu cuối cùng, Tô Lạc nhét bức thư vào lại trong bao, dùng tay che mặt, lúc này cậu mới phát hiện mặt mình đã nóng lắm rồi, hẳn là đỏ chót lên luôn. Cậu thật sự không ngờ, bạn cùng bàn của cậu sẽ dùng cách này để bày tỏ với cậu, kỳ thật xem lại thời gian trước đây, cậu thật sự đã động tâm. Cậu thích ở bên anh, thích mùi hương của anh, thích cảm giác an toàn khi có anh, thích tất cả của anh. Mặc kệ người nọ biến thành thế nào, cậu cũng cảm thấy rất thích. Có lẽ anh ấy là ánh sáng đi, không ai không muốn cả.
Một người ưu tú như vậy, có một ngày bày tỏ với bạn, bạn nên kích động vui vẻ, nhưng Tô Lạc thì khác, cậu là thỏa mãn và hạnh phúc.
Bài kiểm tra kế tiếp, cho dù đề bài khó cỡ nào, tâm tình của Tô Lạc cũng rất tốt.
Bài kiểm tra toán tới đây là kết thúc, khi nghe được tiếng chuông vang lên mọi người đều phát ra tiếng rên rỉ khác nhau, đề toán lần này thật sự siêu siêu khó. Quả thực là khủng bố của Trường THPT Thực Hành Nam Thành mà. Ba đề cuối cùng, cả dấu chấm câu cũng đọc không hiểu. Không thể nào là đề cho người làm cả. Mãi đến khi giáo viên tới đây giải thích đề kiểm tra toán lần này là kết hợp với đề thi Olympic. Tâm tình của các học sinh mới khá hơn một chút.
Môn kế tiếp là tiếng Anh. Thời gian làm bài một tiếng rưỡi. Tiếng Anh là môn Tô Lạc giỏi nhất trong tất cả các môn. Tuy rằng tốc độ làm bài không nhanh, nhưng tỉ lệ chính xác cao, chỉ cần không sơ ý, kết quả cuối cùng sẽ không quá tệ.
Kỳ kiểm tra rất nhanh đã kết thúc, Tô Lạc thở phào một hơi nộp bài lên.
Thái dương đã ở trên đầu, ý bảo các học sinh nên đi ăn trưa.
Tô Lạc khá may mắn, vừa tới căn-tin đã thấy được Dịch Lâm Thâm đứng ở ngoài chờ cậu. Dáng người của anh rất cao, đứng giữa dòng người, cực kỳ bắt mắt, anh quơ tay gọi Tô Lạc tới đây.
Cũng như thường lệ, ăn trưa xong, kế tiếp là bài kiểm tra ngữ văn và vật lý. Tô Lạc ngạc nhiên phát hiện, có rất nhiều câu hỏi từng xuất hiện trong bút ký. Bởi thế lần này cậu giải đề rất nhanh, tâm tình cũng càng thêm tốt.
Đột nhiên bên ngoài lóe lên ánh chớp, tiếng vang ầm ầm khiến không ít nữ sinh sợ hãi. Hễ kiểm tra là mưa, mà hễ mưa là có kiểm tra. Kiểm tra vĩnh viễn kết thúc vào ngày mưa.
Kiểm tra xong, ngoài trời vẫn đổ cơn mưa to, Tô Lạc nhìn bầu trời, cảm thấy mưa này không có dấu hiệu dừng, liền hít một hơi, trực tiếp nhảy vào màn mưa chạy như điên về ký túc xá. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy ký túc xá của Omega cách khu dạy học của trường xa đến vậy. Cảm giác mình phải chạy rất lâu mới về được ký túc xá. Quần áo đã ướt hết rồi. Phải về phòng thay đồ thôi. Thay được một nửa, quyết định vẫn đi tắm trước đi, miễn cho mình bị cảm.
Do có kiểm tra nên giáo viên không cho bài tập, mọi người có thể ngủ một giấc ngon lành. Tô Lạc tắm xong, trực tiếp bò lên giường, làm một học tra, lo lắng cho thành tích của mình là điều không nên, dù sao mỗi người có số cả rồi, đã qua thì cho nó qua đi. Không cần để ý tới cái gọi là chi tiết.