Tầm mắt Phó Tinh Nhàn nhìn từ khuôn mặt Văn Cảnh sang trang giấy của cuốn sổ tay.
[Hành vi chuẩn mực khi ở cùng Văn Cảnh], nội dung bên dưới rất quen thuộc với anh, vì mỗi ngày anh đều đọc nó —
Điểm chuẩn mỗi ngày là 100 điểm, kiểm tra hành vi của mỗi ngày, nếu có hành vi không phù hợp sẽ bị trừ bớt điểm chuẩn.
Giữ khoảng cách xã giao thích hợp, giảm thiểu tiếp xúc cơ thể. Nếu xuất hiện hành vi tiếp xúc không cần thiết, sẽ bị trừ theo bảng dưới đây.
Nắm tay: 5 điểm.
Kề vai, tựa vai: 10 điểm.
Ôm: 20 điểm.
.....
Cấm vào phòng của Văn Cảnh vào thời điểm không chính đáng....
Cái tờ giấy hành vi chuẩn mực đã đưa cho Văn Cảnh, thật ra là bản đơn giản hóa của bảng quy tắc này.
"Cậu không hề ưa gì tôi à?" Văn Cảnh đẩy cuốn sổ vào ngực anh, cúi đầu nói: "Nếu không thích thì thôi, cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ."
Cậu quay đầu mở cửa, tư thế chuẩn bị tiễn khách vội.
"Đừng!" Phó Tinh Nhàn ném cuốn sách xuống giường, chặn cửa lại.
Bốn phía xung quanh đều im ắng hẳn, cánh cửa lúc đóng lại còn vang lên tiếng lách cách của ổ khoá, làm cho Văn Cảnh giật mình hốt hoảng.
Cậu tức giận quay đầu lại: "Sao cậu hung dữ quá vậy chứ??"
Quay đầu lại mới phát hiện, cậu đã bị kẹt ở giữa cách cửa và Alpha.
Khoảng cách của Phó Tinh Nhàn gần cậu đến nỗi cơ mặt có thể mơ hồ cảm nhận được hô hấp của anh.
Bởi vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt ấy, chỉ thấy con ngươi anh sâu như hồ nước tối đen không nhìn thấy được đáy, nhưng lại ẩn chứa được những gợn sóng mạnh mẽ.
Văn Cảnh không được tự nhiên mà dựa sát vào cửa: "Cậu muốn làm cái gì!?"
Ngón tay Phó Tinh Nhàn chạm vào trán cậu, luồn ngón tay vào những lọn tóc, vén phần tóc mái đang rối vò trước trán, làm cho Văn Cảnh hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Cậu nhìn từ đâu mà đoán tôi không thích cậu?"
Nỗi ấm ức của Văn Cảnh đong đầy trong ánh mắt: "Cậu thích tôi mà viết ra thứ này à? Tôi chưa từng thấy ai nghiêm túc muốn giữ khoảng cách với tôi tới vậy."
Phó Tinh Nhàn tiến gần hơn một chút: "Cậu đã từng thấy tôi viết tên người khác vào sổ chưa?"
Văn Cảnh vươn tay muốn đẩy Phó Tinh Nhàn ra, nhưng đẩy không được, thế là cúi mặt không thèm nhìn anh nữa, tỏ vẻ cực kỳ cố chấp.
Phó Tinh Nhàn thở dài, buông tay chống trên cửa xuống.
Văn Cảnh nhỏ giọng nói: "Tại tôi không nhìn kỹ thôi, ai mà biết chắc được."
Phó Tinh Nhàn chỉ vào giường: "Cậu có thể nhìn từ đầu đến cuối một lần, xem còn có tên ai nữa không."
Văn Cảnh cười híp mắt, lắc lắc ngón trỏ chỉ vào sổ: "Chờ đó đi, cậu đừng có để bị tôi bắt được!"
Cậu nhảy lên giường lật sổ ra, không đến 2 phút đã thấy một cái tên xạ lạ: "Lưu Tình? Đây là ai? Cậu nhìn đi, tôi tìm được rồi đó!"
Phó Tinh Nhàn bước tới, cúi đầu liếc qua rồi dừng lại.
Nhưng Văn Cảnh vẫn nhìn anh chằm chằm, rất muốn có lời giải thích.
"Đây là ban cán sự trong hội học sinh. Đáng ra cô bạn phụ trách nhóm của cậu, nhưng tôi đã đổi với cô ấy."
Văn Cảnh:???
Nhìn một chút thôi, vậy mà cậu đã phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ!
"Cậu đã sớm theo dõi tôi rồi? Nhà cậu nhận nuôi là có âm mưu hết sao???"
Phó Tinh Nhàn: "Không phải, tại lúc đó cậu trốn học..."
Văn Cảnh đột nhiên đánh xuống giường: "Á à! Nên cậu và ông Lưu mới đưa tôi vô kế hoạch?"
Phó Tinh Nhàn: "... Ừm."
Văn Cảnh: "Được đó, thù mới hận cũ! Cậu nói cậu muốn làm gì... Mà thôi cậu đừng trả lời, tôi bỗng cảm thấy rất là có vấn đề."
Phó Tinh Nhàn cũng ngồi xuống mép giường, nhìn cậu cúi đầu vuốt cằm suy tư.
Văn Cảnh: "Không có lý nào, nhà cậu đối tốt với tôi vậy mà, vậy mục đích trong âm mưu của cậu là gì chứ?"
Phó Tinh Nhàn: "Không có âm mưu gì, chỉ là trùng hợp thôi."
Văn Cảnh: "Vậy tại sao cậu lại đưa cái hành vi chuẩn mực này cho tôi? Mà còn làm từ mấy hôm trước rồi.... Có phải cậu chê tôi quá phiền, một cái cho bản thân không đủ, nên cũng làm một cái cho tôi?"
"Không đâu. Cái này là...." Phó Tinh Nhàn hé miệng, nhưng lại không nói gì, bối rối một hồi lâu thì bụm mặt ngã ra giường.
Văn Cảnh đẩy đẩy anh: "Cậu mau nói đi!"
Phó Tinh Nhàn kéo một cái gối nằm, che mặt lại.
"Đừng hỏi tôi nữa, cậu tự xem đi."
"Không nói có nghĩa là trong lòng cậu có quỷ!" Văn Cảnh kéo gối anh đang che ra, "Với lại tôi còn không hiểu nổi mạch não cuồng kế hoạch của cậu."
Phó Tinh Nhàn buông tay ra, thở dài một hơi, nằm nghiêng đưa lưng về phía cậu, vu vơ hỏi một câu: "Nếu có một chuyện dễ dàng thực hiện được, vậy cậu có nghiêm túc vì nó lập kế hoạch không?"
Văn Cảnh: "Đương nhiên là không, tại sao tôi phải làm vậy?"
Cậu chợt khựng lại.
Vậy cái hành vi chuẩn mực của Phó Tinh Nhàn, là vì anh cảm thấy khó làm được nên mới viết ra sao?
Văn Cảnh cầm cuốn sổ lật đến trang kế hoạch, sau đó tiếp tục lật xem các trang sau — Anh trai cậu là một tên cuồng PDCA, nên chắc chắn mặt P cũng sẽ có —
Ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch, một loạt dòng bị tích đỏ, điểm chuẩn bị trừ còn lại có 45 điểm.
Tổng kết: Kém, gần quá không đạt.
Ngày thứ hai thực hiện kế hoạch, bị trừ 60 điểm, chỉ còn 40 điểm.
Tổng kết: Nhớ kêu cậu ấy đi ngủ sớm, đừng ở trong phòng cậu ấy quá lâu.
Còn có một ngày có con 0 tròn, không viết nguyên nhân, chỉ có một hàng dài dấu ba chấm.
Bảng điểm của hôm nay vẫn còn trống.
Văn Cảnh lấy cây bút kẹp bên cuốn sổ, ấn 'cạch' để lộ đầu bút đỏ, lẩm bẩm nói: "Để tôi tính giúp cậu ha, hôm nay có nắm tay không? Một tích, trừ 5 điểm. Giữa trưa cậu còn ôm tôi, trừ 20 điểm.... Tiêu luôn rồi vẫn không đạt điểm chuẩn!"
Phó Tinh Nhàn quay người nhìn cậu.
Văn Cảnh lúc này nghiêm mặt hỏi: "Anh này, cậu thành thật trả lời tôi, mấy kế hoạch khác của cậu có thực hiện thành thế này không? Không có nổi một ngày đạt điểm chuẩn."
Phó Tinh Nhàn khó chịu trả lời: "Không có."
Vị thần của kế hoạch rơi từ trên trời xuống rồi!
"Ha ha ha ha!" Văn Cảnh đập lên giường mấy cái, cười đến nỗi đỏ bừng mặt.
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu như vậy một lúc, rồi cũng bắt đầu cười theo.
"Buồn cười quá đúng không?"
"Tôi tự thấy mình rất rất ngầu, thật sự." Văn Cảnh thở phì một hơi, "À còn nữa, tôi còn nhận ra cậu rất nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng lại cực kỳ khoan dung với người khác ha ha ha ha! Còn cho bản thân con điểm quá biếи ŧɦái."
Phó Tinh Nhàn chống người ngồi dậy, không biết đã thở dài đến lần thứ mấy: "Hôm nay lại hết giờ rồi, tôi vốn đang có chuyện muốn nói với cậu."
Hết giờ gì? À đúng ha, không được ở trong phòng cậu quá lâu, nếu không sẽ bị trừ điểm.
"Ha ha ha ha ha khụ khụ, không được rồi, đau bụng quá đi mất." Văn Cảnh cuộn mình trong chăn bông, chầm chậm lăn qua đây rồi tựa lên vai anh, từ từ bĩnh tĩnh lại.
"Anh trai này, chúng ta nói chuyện đi. Đừng nói về thi đấu, tôi muốn biết cậu thấy thế nào về tôi."
"Tôi thấy cậu..." Phó Tinh Nhàn bắt gặp ánh mắt của cậu, hỏi, "Cậu bọc vậy không thấy nóng à?"
"Tôi sợ cậu bị 0 điểm, không phải đang giảm thiểu tiếp xúc cơ thể sao." Trên mặt Văn Cảnh như muốn viết rằng 'Tôi thông minh quá luôn đúng không'.
Phó Tinh Nhàn cười nhẹ: "Tâm trạng cậu thấy tốt hơn chưa?"
"Cũng được." Văn Cảnh nhìn trần nhà, "Lúc đầu tôi còn tưởng có phải mình quá phiền làm người ta thấy ghét không, nhưng nhìn trong sổ của cậu mới thấy là không có?"
"Làm sao có thể, nếu tôi ghét cậu, làm sao tôi để cậu dựa vào người tôi ngủ. Tôi còn chưa chăm sóc cho Nhạc Nhạc đến vậy."
"Vậy tôi là em trai được cậu thích nhất đúng không?" Trong lòng Văn Cảnh nổi lên những đám bong bóng nhỏ*, hình như cả đầu óc cậu cũng như vậy.
"Văn Cảnh," Phó Tinh Nhàn đẩy cậu ra, nghiêm giọng nói, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Văn Cảnh nghiêng đầu: "Nói gì vậy? Khoan để tôi đoán thử...... Có phải cậu muốn nói chúng ta có pheromone tương xứng cao, nên luôn muốn thân cận với nhau, vì vậy nên không ngăn lại được."
Phó Tinh Nhàn dừng lại: "... Đúng vậy, sao cậu biết?"
Văn Cảnh: "Phụt, đừng đùa nữa, rõ ràng là tôi và ức chế mùi của cậu có độ tương xứng cao! Cậu xem từ lúc dùng nó tôi đâu còn thấy khó chịu."
....
Phó Tinh Nhàn: "Tôi đang nói thật."
Văn Cảnh: "Kiểm tra độ tương xứng của tôi với cậu đã có khi nào? Ra kết quả không? Đưa tôi xem?"
Phó Tinh Nhàn: "Kết quả vẫn chưa ra."
"Hầy, vậy cậu suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?" Văn Cảnh run đùi đắc ý, "Anh trai, tôi cảm thấy chuyện tương xứng ấy, nó chỉ là một nhân tố rất nhỏ. Nếu tôi thích một người, chắc chắn sẽ hạnh phúc khi ở cùng người đó, vì con người của người đó có nhiều ưu điểm làm tôi ngưỡng mộ. Cũng có thể người đó sẽ có khuyết điểm, nhưng ai mà không có khuyết điểm chứ, vốn dĩ chuyện ở bên nhau là phải biết bao dung lẫn nhau mà...."
"Nói tóm lại, tôi không thực sự tin vào mức độ tương xứng, cái này không nằm trong tiêu chuẩn đánh giá một người của tôi, cậu có hiểu không?"
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới gật đầu: "Cậu nói đúng."
"Tôi rất thích cậu, thích cô, chú và Nhạc Nhạc, bởi vì tôi cảm thấy mọi người rất ấm áp, mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui."
Mặt Văn Cảnh ửng hồng, dụi dụi lên vai anh: "Tuy tôi không muốn bị nhận làm con nuôi, nhưng trong lòng tôi mọi người đều là người nhà, tôi sẽ cố gắng bảo vệ mọi người thật tốt!"
Phó Tinh Nhàn quay mặt sang một bên, che mặt không nói gì.
"Cậu nói gì đi?" Văn Cảnh đẩy đẩy anh, nhưng không hề nhận lại lời đáp nào.
"Nè!" Cậu vươn tay ra khỏi chăn, kéo mặt Phó Tinh Nhàn quay lại: "Tôi đào tim đào phổi nói cho cậu nghe, mà cậu đáp thế này à? Có hiểu phép tắc gì không?"
"Đừng có quậy nữa." Phó Tinh Nhàn nắm lấy tay cậu, không để cậu nháo nhào lên nữa.
Nhưng đã quá muộn, Văn Cảnh đột nhiên phát hiện tai anh đang đỏ bừng..
"Anh trai? Cậu đang ngại đó hả? Phụt..."
Phó Tinh Nhàn đen mặt quay sang, dùng sức nhét tay Văn Cảnh vào lại trong chăn, một lần nữa quấn chặt cậu, sau đó ôm cậu, đầu dụi trên chăn bông.
Văn Cảnh giãy dụa không được, cử động cũng không xong: "Cậu để tay lên ngực tự hỏi đi, có phải nên thêm một mục bị trừ điểm: Cấm bọc Văn Cảnh trong chăn rồi ôm lại. Cái hành vi bịt tai trộm chuông như này của cậu là không thể chấp nhận được."
Phó Tinh Nhàn ngẩng đầu nhìn cậu, chống cằm trên bụng cậu, nói: "Đây chẳng là chủ ý của cậu à?"
"Tôi nói cái gì cậu cũng nghe theo à?" Văn Cảnh ong ong cả đầu, "Khoan, lời này có hơi quen tai, là ai nói từng nói vậy ta."
Phó Tinh Nhàn: "... Tôi."
Văn Cảnh: "Phụt ha ha ha... Ấy chờ chút, điện thoại của tôi đổ chuông."
Phó Tinh Nhàn buông cậu ra, cầm điện thoại để trên bàn đưa lại đây.
Là Lý Tứ gọi tới.
Hắn đã đến bệnh viện để nắm rõ tình hình, tình trạng của cha hắn đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng phải theo dõi thêm một đêm, nếu vết thương ổn hơn thì ngày mai có thể ra khỏi phòng ICU.
Nói tóm lại, chuyện cũng không quá nghiêm trọng như trong tưởng tượng của hắn.
Văn Cảnh gật đầu ừ hử: "Vậy được rồi. Nếu cần giúp đỡ gì thì gọi cho tôi."
Lý Tứ: "Sao tôi tìm cậu được, trong ngành nhiều người vậy, làm sao tôi có thể tìm một em trai nhờ giúp."
Văn Cảnh: "Em trai thì sao? Hôm nay em trai đưa anh lấy hạng nhất đó!"
Lý Tứ: "Hầy... nhắc tới chuyện này..."
Văn Cảnh: "Anh đừng suy nghĩ nhiều. Anh trai tôi nói đã chuẩn bị xong kế hoạch cho trận chung kết rồi, đang cần ý kiến của tôi. Đến lúc đó tôi một mình đoạt giải quán quân, anh cũng đừng quá ghen tị."
Lý Tứ: "Một mình cậu làm sao thắng nổi? Nếu cậu lấy được giải quán quân, tôi gọi cậu bằng anh hai đấy."
Văn Cảnh: "Được nha, cứ định vậy đi."
Cậu quay đầu lại: "Anh trai, cậu mau lấy kế hoạch tác chiến đến đây đi!"
Lý Tứ: "Ồ, muộn rồi mà hai người vẫn còn ở cùng nhau."
Văn Cảnh: "Không cần ghen tị, tuần sau anh sẽ có thêm một, à không, là thêm hai người anh ha ha! Thôi hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Cậu cúp điện thoại, Phó Tinh Nhàn đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, cầm cuốn sổ và ngồi nghiêm túc ở bên cạnh cậu.
"Nào, chúng ta cùng xem kế hoạch tác chiến."
Văn Cảnh nhìn từ đầu đến chân anh đánh giá một lượt, rồi khoanh tay nói: "Không muốn xem!"
Phó Tinh Nhàn hơi nghiêng đầu, cau mày, trên đầu giống như xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng theo đúng nghĩa đen.
Văn Cảnh lại ngã ra giường, bắt đầu cười.
Đúng là anh trai cậu vẫn là người siêu siêu nghiêm túc, nhưng từ hôm nay trở đi, hình ảnh của anh trong lòng Văn Cảnh đã sụp đến nghiêm trọng rồi, sẽ không còn là Hội trưởng lạnh lùng như lúc trước nữa đâu.
"Anh à cậu đáng yêu quá chừng!" Văn Cảnh bắn tim với anh.
Phó Tinh Nhàn:....
"Không xem thì thôi, tôi đi về ngủ."
Anh đứng dậy đi về phía cánh cửa.
"Chờ chút!" Văn Cảnh đưa tay giữ anh lại, trịnh trọng nói: "Thực ra là vầy, tôi thấy hôm nay có một việc cậu chưa làm tốt lắm, cần phải cải thiện. Chuyện này còn quan trọng hơn là kế hoạch tác chiến nữa."
Phó Tinh Nhàn chầm chậm gật đầu: "Cậu nói đi."
Văn Cảnh: "Hôm nay cậu đột ngột phát cho tôi mấy cái hành vi chuẩn mực lạnh lùng kia, làm tôi rất đau lòng. Có phải cậu nên xin lỗi tôi không?"
Phó Tinh Nhàn ngây người.
Văn Cảnh nhăn nhăn mũi: "Sao, không muốn à?"
"Cậu nói đúng, tôi nên xin lỗi cậu." Phó Tinh Nhàn ngồi lại bên cạnh cậu, giúp cậu vuốt lại mớ tóc rối bù trên trán, "Thực xin lỗi, trước đây tôi không để ý nhiều đến cảm xúc của cậu, sau này sẽ không như thế nữa. Cậu tha lỗi cho tôi được không?"
"Lại sờ đầu tôi, trừ 5 điểm nha!" Văn Cảnh lắc đầu, "Chưa được, thái độ chưa đủ thành thật."
Phó Tinh Nhàn: "Vậy muốn tôi phải làm như thế nào?"
Văn Cảnh chui từ trong chăn: "Chờ tôi, để tôi lấy cho cậu cái này."
Cậu nhảy xuống giường, chân trần chạy đến chiếc vali của mình lục tìm gì đó.
Phó Tinh Nhàn ngồi xếp bằng trên giường, chống cằm lười biếng nhìn cậu quậy.
Anh là người rất hay suy nghĩ nhiều, thường vì một chuyện gì đó mà rối rắm rất lâu, phải sử dụng nhiều phương pháp để xác nhận cách nào có thể đạt được mục tiêu, nhưng đôi khi cách giải quyết khó cũng chưa chắc sẽ được đáp án anh cần, chỉ cảm thấy càng lúc càng mệt mỏi.
Nhưng Văn Cảnh lại rất thẳng thắn, có chuyện gì đều nói rõ ra, thực sự rất tốt.
Dù cho đó là cơ hội thích hợp hay không, cậu ấy cũng không ngần ngại đem những lời trong lòng đang nghĩ nói ra hết.
"Tìm thấy rồi!" Văn Cảnh lấy ra cái áo khoác đen, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, "Anh à ~~ Nếu hôm nay ngươi mặc thử cái này, tôi sẽ tha lỗi cho cậu liền."
Phó Tinh Nhàn:...
Hình như nói hơi vội rồi.
_________
Tác giả có điều muốn nói:
Cái gì! Có người đoán được bảy tám phần, chính là đêm nhỏ con hẻm nhỏ dễ thương! Vui lòng kiểm tra phong bì màu đỏ của bạn!
Editor có lời mún nói: Nay làm gấp đưa mn, há há, chương này cừ ẻ:))
Chương trước hơi bùn nhưng bù lại chương này ngập thính, ò men:3
Hum nai tui mới thi văn với sinh nè, gãy cái tay, nhưng thi ngon nhắm hự hự.
*Tường đông (壁咚): là từ phổ biến trên Internet, từ này có nguồn gốc từ Nhật Bản và là một hành động thường xuất hiện trong các bộ truyện tranh hay hoạt hình shoujo và các bộ phim truyền hình Nhật Bản. Có nghĩa là một người đẩy một người vào tường, phát ra tiếng "Đông" khi tay của người kia chặn không cho người còn lại thoát.
Chữ "đông" tui cũng không biết đổi sao nên cứ để vầy hen:vv
*PDCA: là một vòng chu trình thực hiện việc theo dõi, thay đổi công việc hay các mục tiêu đề ra và cứ thế lập đi lập lại chu trình thay đổi này, từ đó dẫn đến những cải tiến liên tục trong quá trình được đưa vào áp dụng.
•P (Plan) là việc lập kế hoạch,
•D (Do) là thực hiện các kế hoạch đã đề ra,
•C (Check) có nghĩa là kiểm tra việc thực hiện các kế hoạch
•A (Act) là thực hiện điều chỉnh, cải tiến thích hợp
*"Trong lòng Văn Cảnh nổi lên những đám bong bóng nhỏ": Tui tìm thấy ở bên bển người ta gọi là cảm giác có gì sôi trào, sôi sục trong lòng ó.