Ồn Ào Nhỏ

Chương 1



Nửa tiếng trước khi bắt đầu đám cưới, trong phòng vệ sinh tôi nhận được hai cuộc điện thoại. Đầu tiên là của bạn thân Đàm Duy Nhất gọi từ nước Mĩ tư bản chủ nghĩa, thứ hai là Đàm Vĩ Vĩ từ thủ đô Bắc Kinh.

Câu mở đầu của Duy Nhất chính là:” Đại Khinh, cậu là muốn đi tìm cái chết.” Tiếng nói kia, đủ lạnh, đủ băng giá.

Tôi cười ha ha và nói:” Chị đây sống hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới kết hôn, dù thế nào cậu cũng nên nói lời dễ nghe một chút”.

Tình tình của đứa nhỏ này thẳng như là ruột ngựa, từ nhỏ đã như vậy, năm đó khi đi học đắc tội với không ít người, ban đầu nếu không phải tôi phát huy tinh thần Lôi Phong ngăn chặn giúp cô, gương mặt xinh xắn của đứa nhỏ này e cũng đã không còn rồi

Chỉ trực tiếp xì một tiếng khinh miệt, tiếp tục bóp nghẹn tôi:”Đại Khinh, tớ nói cho cậu biết, đừng ép buộc chính mình, cậu không đau lòng, nhưng tớ thấy đau lòng”.

Tôi không hiểu, tôi chỉ là kết hôn, cũng không phải nhảy vào hố lửa.

Bên kia rất ồn ào, tiếng còi xe ô tô bíp bíp, xem ra tình trạng giao thông bên Mỹ cũng không được khả quan, giọng nói của cô theo tiếng còi truyền đến, khiến lỗ tai tôi đau buốt:”Đại Khinh, nhanh chóng nghe tớ hủy bỏ hôn lễ”.

Tôi nói:”Bạn yêu à, chúng tớ cũng không phải người phương Tây, tuần trước tớ và anh ta đã cầm giấy chứng nhận rồi, bây giờ cho dù tớ có chạy cũng vô dụng”.

Bên kia chỉ im lặng, dĩ nhiên cũng không tính là hoàn toàn im lặng, bởi vì hai hàm răng nhỏ của cô gái kia đang nghiến, kẽo kẹt kẽo kẹt.

Tôi không nói nhiều với cô nữa, chỉ nói:”Không sao đâu, thật đấy, dù sao tớ cũng không yêu anh ta”.

Bên kia tiếp tục im lặng, im lặng đến khi tôi bắt đầu xót xa tiền điện thoại thì cô gầm nhẹ một câu:” Đại Khinh, con mẹ nó, cậu sẽ phải hối hận đấy!”.

Nói xong, liền cúp điện thoại.

Chưa được mấy phút, anh trai của Duy Nhất, Đàm Vĩ Vĩ lại gọi đến.

Thật sự bất đồng, người này thật lạ, gọi điện thoại nhưng lai không nói tiếng nào, chỉ nghe tiếng hít thở của anh ấy, hít thở hít thở hít thở, đợi đến khi tôi có chút mõi mòn, anh ta mới mở miệng hỏi một câu:” Em đã quyết định?”.

Tôi cảm thấy phim truyền hình hiện nay hại người rất nặng, hoàn toàn không để ý đến tình hình trong nước Trung Quốc, khiến cho tất cả mọi người có thói quen cho là đổi ý trước hôn lễ thì còn có tác dụng.

Thu hồi hàng mấy vạn bước, coi như đầu óc tôi bị kim ngư rút điện muốn thu dao phay chặt dây điện để hủy hôn, bây giờ có tung tăng chạy đến Etiopia cũng vô dụng, cục dân chính như cũ biểu thị tôi chính là phụ nữ đã kết hôn.

Cho nên tôi chỉ có thể trả lời cho Đàm Vĩ Vĩ hai chữ:”Đúng vậy”.

Đàm Vĩ Vĩ không cùng tôi nói nhảm nữa, trực tiếp ném điện thoại.

Vì tránh cho lại có người đến làm phiền, tôi trực tiếp tắt nguồn.

Trước khi ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn người phụ nữ mặc áo cưới màu trắng, tranh điểm tinh tế trong gương, tôi nhỏ giọng nói:” Dù sao mình cũng không yêu hắn”.

Công việc của cô dâu chú rể chính là đứng ở cửa khách sạn, cười khúc khích đối với mỗi vị khách, giống như tôi và người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông một thân âu phục thủ công H-Hunts-mans Anh Quốc, thoải mái dễ chịu, cả người lịch sự lãnh đạm tựa như mây trôi nhàn nhã, chỉ là không có "Chân rào Đông hái cúc vàng", thì lại càng không thể có "Quay nhìn rặng núi trời nam trùng trùng".

Thế thường, chỉ đơn độc đứng giữa lộ ra, trầm ổn và tin cậy.

Đây chính là người chồng vừa mới kết hôn một tuần của tôi, Đường Tống.

Hôn lễ rất long trọng, bao trọn khách sạn năm sao tốt nhất thành phố, ngồi chật kín hơn 3000 bàn tiệc trên dưới hội trường hai tầng, Hummer, BMW 6 Series, Mercedes-Benz G-Class, Audi A8, Ferrari, Lamborghini, một loạt các xe hơi nổi tiếng, đỗ thành một hàng. Quả thật có cảm giác hoa lệ sa đọa của lửa mạnh nấu dầu, hoa tươi trên gấm

Thời tiết tháng ba, không khí hơi lạnh, gió lạnh vừa vặn thổi tới, trên vai tôi nổi lên một lớp da gà.

Đường Tống cẩn thận, đôi mắt tinh tế đảo qua, thấp giọng bên tai tôi hỏi:” Khoác thêm áo vét đi”.

Âm thanh Đường Tống rất hay, hơi lười biếng, trầm tĩnh, bám vào bên tai tôi, cảm giác không tản đi.

Quả nhiên là quý ông, đúng là người đàn ông tốt.

Đáng tiếc, không phải là người đàn ông của tôi.

Khách mời ngồi vào chỗ của mình, trước khi hôn lễ bắt đầu đi vào phòng hóa trang trang điểm, cánh cửa chưa đóng, bị gió thổi đập cửa, không ngừng khép mở, biên độ tuy nhỏ, nhưng cảnh vật nhộn nhịp bên ngoài khi thì xuất hiện, khi thì đứng yên, nhìn một chút, có cảm giác chìm sâu trong cõi mộng.

Đang xoa, tán phấn, ngoài cửa truyền đến hai giọng nói thì thầm.

“Ôi, Xem tình cảnh này thật là sợ, tiền bạc cứ thế ào ào đổ ra ngoài”.

“Cũng sẽ không bị thiệt, ông không thấy những người đến tặng quà à, chỉ cần một ít của chỗ này, cũng có thể thu lại vài lần”.

“Này, nhưng nhà chú rể có lai lịch lớn, bố anh ta là phó tư lệnh quân khu thành phố, cả gia đình mẹ anh ta đều từng làm bộ đội, gia thế vững chắc.Nhưng mà cô dâu cũng không kém, ông ngoại trước kia là phó bí thư thị ủy, lui về ở nhà nên cũng đã sắp xếp người khác ổn thỏa, hiện tại lời nói vẫn có trọng lượng, ba cô ta bây giờ là phó giáo sư chủ nhiệm, tuổi vẫn còn trẻ, về sau rất có tương lai".

“Nhưng tôi nghe nói chú rể trước khi kết hôn đã có bạn gái, quan hệ hai người rất tốt, nhưng gia đình cô gái này bình thường, gia đình chú rể không đồng ý cô gái này làm dâu, kết quả sau cùng vẫn là chia tay”.

“Bọn họ là con cái nhà có thế, dĩ nhiên ở bên ngoài tùy ý vui đùa, nhưng khi kết hôn nhất định phải tìm nhà môn đăng hộ đối”.

Tin đồn là tin đồn, nhưng cũng không khác biệt hơn so với sự thật bao nhiêu, tôi chưa nói cái gì, chuyên gia trang điểm chịu không được, nhanh chóng đi ra đóng cửa lại.

Tuy nhiên, hôn lễ bắt đầu, tập luyện ròng rã ba ngày, đương nhiên tìm không ra sơ suất, tiếng nhạc vang lên, tôi đi lên giữa trung tâm sân khấu, trên đầu Đường Tống đầy trời hoa hồng trắng, hoa hạ hướng.

Đẹp, thơ mộng, nhưng giả dối.

Hắn mỉm cười, bên môi có núm đồng tiền nhàn nhạt, nhưng trong mắt không có mảy may một tia hạnh phúc, có, là một ít gì đó tôi nhìn không rõ.

Hắn nắm tay tôi, lòng bàn tay hắn ấm áp, nhưng mang một cái găng tay, ấm áp kia cách một lớp vải, có chút mơ hồ.

Ngưởi chủ trì cao chót vót nói tình cảm mãnh liệt xong sau đó nói mấy câu chúc phúc, Đường Tống đeo nhẫn Tiffany, 3 carat, kim cương hình tròn ở giữa lồng trong khung hình quả lê, ánh sáng lộng lẫy chói mắt.

Tiếp theo, chúng tôi cùng hướng về phía bố mẹ kính trà, đôi bên đều vui vẻ.

Khi đứng dậy, ánh sáng lạnh trên nhẫn chợt lóe lên, đôi mắt có phần nhói nhói.

Trên tiệc cưới rực rỡ náo nhiệt giống như cảnh vật theo nước mắt vút qua, yếu ớt sâu thẳm đã trôi qua rồi, đợi tinh thần phục hồi thì đã ở phòng tân hôn. Dĩ nhiên, là ở cùng một chỗ với chủ sở hữu Đường Tống.

Bố mẹ lo lắng chuyện phát sinh trước khi đám cưới cũng không xảy ra. Bởi vì có sáu người phù dâu đắc lực, về cơ bản cả buổi chiều tôi ở phòng nghỉ ngơi hoàn toàn không mệt mỏi, mặt khác, bởi vì sáu người phù rể đắc lực, về cơ bản Đường Tống cũng không uống bao nhiêu rượu, tuyệt đối không có say, lại thêm phương diện nữa, tạm thời Đường Tống không đổi ý, trong hôn lễ giống như đại thúc Thích Ca Mâu Ni đã tỉnh ngộ ngồi dưới gốc cây bồ đề ngộ đạo thành Phật, bỏ lại mọi người lập tức bay đến Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland để tìm đoạn tình yêu thời thiếu niên đang bắt đầu trổ mầm mới.

Phòng tân hôn nằm ở biệt thự hai tầng loại nhỏ giữa sườn núi Bắc Sơn, đây là quà mừng kết hôn cha mẹ Đường Tống tặng, gửi toàn bộ các đồ đạc dựa theo sở thích của chúng tôi. Bất quá, Đường Tống không có hứng thú với trang hoàng nhà cửa, tôi liền nói chuyện về món ăn với ông ngoại tôi cũng không có hứng thú, cho nên đến cuối cùng, tất cả đều một mình tôi quyết định.

Ông ngoại đối với rau cải xào không có hứng thú vì cụ ghét ăn rau cải trắng, mà Đường Tống đối với lắp đặt thiết bị ở phòng này không có hứng thú là bởi vì hắn căn bản không coi nơi này là nhà của mình.

Đoán chừng cũng không coi tôi là vợ.

Trong phòng tôi thích nhất chính là bồn tắm cực lớn sang trọng hai người có thể tạt nước, mát xa. Nằm bên trong để mặc nước nóng vây quanh mình, toàn bộ đều là bong bóng, so với một mạch ăn ba con cua nên vẫn còn mạnh mẽ.

Tắm rửa, mặc quần áo xong xuôi tôi đem lỗ tai dán lên cửa, xác định bên ngoài không có người ---- Bọn bạn Đường Tống cũng không đến nháo động phòng----coi như là chú rể ngàn vạn may mắn không gặp rắc rối.

Lỗ tai cũng đã lạnh, cũng không còn nghe thấy tiếng nói của Đường Ngôn nữa, có một chút thấm lạnh từ bên ngoài vào trong lòng, cũng không trì hoãn mở cửa hai bàn chân trần đi dép lê xông vào phòng ngủ, không ngờ nhìn thấy một hình ảnh---Đường Tống ngồi trên bệ cửa sổ bằng đá cẩm thạch, chân trước hơi cong, chân sau đặt lên, sợi tóc lộn xộn, trong tay cầm một chai Whisky, chầm chậm uống, cứ như thế đưa đôi mắt nhỏ nhìn về phía bầu trời, thật sự rất sâu kín.

Ngày thứ hai, người chị em tốt Đàm Duy Nhất, từ nước Mỹ đi máy bay trở về, nghe chuyện tôi vừa kể, lúc này vỗ tay lên bàn thủy tinh, quát lên:” Tên Đường Tống kia vì sao có thể làm như vậy hả, một người đàn ông đã có vợ vào đêm tân hôn lại còn xoắn cổ nhìn về phía nước Anh, hoàn toàn vứt cậu ra một xó, cậu đã ở trong hộ khẩu nhà anh ta vì sao không tiến lên đè anh ta lên giường tử hình ngay tại chỗ hả?”.

Tôi cứng họng đồng thời nhìn cô với một ánh mắt khinh bỉ, cậu nghĩ rằng tớ không nghĩ như cậu nói hả?

Chủ yếu là, có tặc tâm nhưng không dám làm ấy.

Ngay tình huống lúc đó là, tôi xem ra có phần ngốc, sau khi ngây người liền hướng về phía trước đi đến, một bước này thật sự không ổn, đôi dép lê mao tặc mao không giác ngộ, hai chân xòe ra không kẹp chặt, đạp bốp một tiếng trên sàn gỗ.

Âm thanh nhỏ như vậy vang lên kéo tâm trí Đường Tống từ phía bắc Great Britain vùng bắc Ai-len vương quốc Anh bỗng chốc quay trở lại.

Lúc này hắn định thần, lập tức dùng ánh mắt như thu thủy nhìn tớ, ánh mắt, thật sự sâu sắc.

Đàm Duy Nhất lại chõ mồm vào:"Đêm động phòng hoa chúc, thì lang sói thức tỉnh hả!"

"Đính chính Đường Tống không phải lang sói". tôi cải chính.

Đàm Duy Nhất dùng ánh mắt mịt mù liếc tôi một cái:”Đại Khinh à, phải tự mình hiểu lấy đối nhân xử thế, tớ nói lang sói chính là cậu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.