Ồn Ào Nhỏ

Chương 5



Sau khi “hoa lạp lạp” xong, tinh thần sảng khoái, hai gò má hồng hồng, hai mắt có hồn, eo chân chặt thẳng, từ phòng rửa tay đi ra, nhìn thấy a Vane vẫn còn đứng đó, hình như không có ý định rời đi.

Chúng tôi lại một lần trừng mắt ti hí, kéo dài đến nửa thời gian buồn đi tiêu a

Cuối cùng tôi nói “đi ra ngoài thôi, giằng co trong phòng vệ sinh rất là hao tổn tinh thần a, con gi với nhau, cần gì làm khi nhau, tôi nhận thua”

Nhưng a Vane vẫn không chịu, cứ ngăn tôi lại, theo như bình thường mà nói, nhà vệ sinh nữ là nơi đánh lộn đánh lạo, thậm chí là nơi tranh đấu võ tinh a, như ngày đó Duy Nhất trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, vừa có bạn nam thích, mà cũng bởi tính tình trẻ tuổi, bị bạn bè xấu lôi kéo vậy bất, thiếu chút nữa là bị đánh chết trong nhà vệ sinh, cũng may, ngay hộm trước tôi ăn nhiều kem quá, nên mai phục bàn trong nhà vệ sinh, nếu không, tính mệnh cô ấy khi bảo toàn a.

Tôi rõ ràng cũng không thể đi a, ôn tồn cởi mở nói với cô:

“Cô rốt cuộc là muốn gì?”

Cứ như vậy, tính tình a Vane ngược lại dịu xuống một chút, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:

“Cô hẳn là phải biết chuyện tình giữa Đường Tống và Phạm Vận đi”

Tôi gật đầu.

“Như vậy, tại sao còn tiếp tục ở một chỗ với anh ấy” – A Vane hỏi

“Cô cho là chúng tôi có thể lựa chọn đối tượng kết hôn sao?” – Tôi hỏi – “chúng tôi trong cái vòng hôn nhân này, bằng mặt mà không bằng lòng a, tôn trọng nhau như khách vậy là được rồi”

“Nhưng cô cũng không phải là cái hạng con gái đó” - a Vane nhìn tôi, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm tôi.

“Cô đến tột cùng là đang lo lắng cái gì?” Tôi nói “coi như không có tôi xuất hiện, sẽ có một người khác chẳng hạn Trần tiểu thư, Lý tiểu thư, Đường Tống chỉ là muốn một đối tượng để kết hôn thôi”

“Nhưng Trần tiểu thư hay Lý tiểu thư sẽ không có ý đồ như cô” – A Vane híp mắt lại

Tôi hạ mắt xuống, a, tôi có ý đồ?

Tóm lại, a Vane làm ra cái tổng kết:

“Đường Tống và Phạm Vận đã ở chung với nhau nhiều năm như vậy, có nhiều rối rắm, căn bản không quên được nhau, tốt nhất cô không nên có ý đồ gì, nếu không, tôi khuyên cô không nên nhảy vào hố, miễn cho đau chân”

Sau khi nói xong, sinh nhật cũng là không vô nghĩa đi, đẩy tôi ra, mở cửa phòng kế bên ra, đi “xuỵt xuỵt”.

Nghe tiếng nước chảy kia, tôi nghĩ con nhỏ này chắc cũng nín không ít giờ rồi, thật đáng thương a

Không có thói quen nghe trộm người ta đi vệ sinh, tôi đi ra cửa, chuẩn bị trở lại trong phòng, ở khúc quanh bất chợt có cơ hội nghe trộm điện thoại riêng tư a

Tại khúc quanh, Đường Tống cầm điện thoại di động đưa lưng về phí tôi, trong bóng tối, bóng dáng của hắn mang một chút ung dung

“Là anh, em ở nước Anh, tất cả đều tốt sao?” – Hắn một bên nhỏ giọng hỏi, một bên lấy tay trêu đùa trên sợi tơ hồng làm bằng tay. Sợi dây làm bằng tay cũng không tinh tế cho lắm, màu hồng kia cũng đã phai, nhưng Đường Tống vẫn giữ nó.

Chỉ bởi vì đó là của Phạm Vận làm cho hắn.

Tôi không thể không nói, tình cảnh này nhìn qua, thật đúng là…….. có chút phá hoại a

Chồng của mình cùng tình nhân cũ nói chuyện điện thoại, là một cô gái hiểu chuyện, dĩ nhiên là phải đi. Quả thật, tôi cũng làm như thế, nào có thể đoán được bọ ngựa quay đầu liền có thể gặp được con chim Hoàng Tước a.

Con chim hoàng tước này tính tình cũng ôn hòa đi.

Tình cảnh này có chút lúng túng a, tiểu từ này là một người tinh tế, biểu tình trên mặt hắn cho thấy, xác định hắn đã nghe Đường Tống và Phạm Vận trò chuyện.

Tôi lập tức cảm thấy nên khéo léo nói chuyện khác a – nghĩ nói: Anh cũng tới xuỵt xuỵt a – không còn cách nào rồi.

Quay đầu lại, điện thoại chợt reo lên, là của Duy Nhất, thật là giúp tôi giải vây đi, bên đầu kia điện thoại, giọng Duy Nhất hơi hơi có chút men say, gì kia:

“Đại Khinh a, mình chờ cậu ở quán ăn Lâm Hải a, không gặp không về, hà... aaaa….!!”

“Quán ăn Lâm Hải? Ở chỗ nào?”

Tôi còn chưa có hỏi xong, bên kia đã vô cùng lo lắng cúp điện thoại.

“Lâm Hải tôi biết, chị dâu tôi dẫn chị đi, đi thôi” – cón rất là nhiệt tình a.

Mặc dù cảm thấy có chút tà khí, nhưng dù sao, ba lần bốn lượt, hắn cũng coi như là giúp tôi, tạm thời không nhìn ra ác ý gì, lại nói thời gian này, bên ngoài tụ điểm đón taxi cũng có chút khó khăn, dứt khoát liền nhận ân tình này của hắn.

Dọc đường đi, xe chạy tương đối chậm, thật ra tôi cũng rất khẩn trương, dù sao hắn không phải thật quen thuộc, tôi cũng không phải người hay nói, nhốt ở một nơi không gian bịt kín, quả thật có chút gian nan.

Dĩ nhiên, tôi không phải sợ hắn đem mình cái ấy ấy rồi, dù sao người ngoài nhìn vào, nên lo lắng bị cái ấy ấy hẳn là hắn a

Bên này tôi quay đầu nhìn nhìn phong cảnh ngoài cửa, cùng lúc hắn mở miệng:

“Thật ra thì, Đường Tống là một người đàn ông tốt”

A! nha! Tôi không ngờ, hắn lâu như vậy lại thốt lên một câu nói như vậy, chỉ có thể dĩ bất biến ứng vạn biến (nghĩa là lời tới đâu ứng tới đó á – ta thấy nguyên văn để hay hơn )

“Chị dâu cũng là một cô gái tốt a” –lần nữa thốt ra một câu này a.

“Hahaha, nào có nào có” – dù thế nào đi nữa người ta cũng khen như vậy – tôi chỉ cười cười có lẽ tốt hơn

“Quán ăn Lâm Hải, thật ra là một quán ăn tên Lâm Giang, kinh doanh chủ yếu là hải sản, mùi vị thật không tồi” – lại thốt ra câu nói thứ ba như vậy

Từ Đường Tống là người đàn ông tốt, đến tôi là cô gái tốt, rồi đến quán ăn Lâm Hải là bán hải sản, tôi cảm thấy được, đứa nhỏ này khi còn bé ắt hẳn bắt chước rất là giải hoạt a, kia đầu nhỏ, lại toát ra tư duy quá cố chấp a.

Quán ăn Lâm Hải nói xa không xa, đi xe hơn mười phút là đến, tôi xuống xe, nhìn ngắm chung quanh, phát hiện ở giữa quán một cái bàn tròn nhỏ, Duy Nhất đang ngồi đấy mượn rượu giải sầu.

Người ta, Lưu Vân Chi, từ nhỏ liền lấy hiền lành để nổi danh, 13 có tài đan dệt, 14 học cắt may, 15 có thể đàn, 16 thuộc lòng thi thư. Còn Duy Nhất a, từ nhỏ như vậy lấy vạm vỡ làm nổi danh, 13 học bắt người, 14 học buôn chuyện, 15 đạp quyền đạo, 16 không thủ đạo

Nói tóm lại, Duy Nhất là một con nhóc vạm vỡ, mà có thể đem cô ấy biến thành bộ dáng như hiện tại, cũng chỉ có một Đoạn Hựu Hồng, người hùng này thôi a.

“Thế nào, cậu lại bị Đoạn Hựu Hồng chỉnh cho àh?” – Tôi cùng Duy Nhất có thói quen nói chuyện trực tiếp, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Duy Nhất cầm chai bia lên, bắt đầu uống mãnh liệt, tôi nhớ lần trước xuất hiện tình huống này là lúc Đoạn Hựu Hồng tuyên bố đính hôn.

Xem chừng hôm nay tình trạng cũng không nhỏ a, tôi không bàng quang, chuẩn bị trường kỳ tác chiến, đang muốn đối với người chở tới nói một tiếng cảm ơn, người này giao cho tôi, không làm phiền đến anh, nào có thể đoán được, tôi không có cơ hội nói ra câu nói này, người kia trực tiếp đặt mông ngồi xuống, cầm thực đơn lên gọi món ăn.

Nghêu hấp cay, tôm hùm sốt chua cay, ốc xào tương, cá mực sốt mè cay, các món ăn này nghe qua làm cho đầu lưỡi người mềm mại.

Xem ra Hoa Nhất cũng là một tay ăn hàng a.

Khi một việc làm phiền mình mà lại không nghĩ ra phương pháp để giải quyết, cách tốt nhất là đem lực chú ý chuyển lên trên một việc khác ---- tôi buông tha Hoa Nhất --- chuyên tâm tấn công Duy Nhất.

“Đoạn Hựu Hồng lại làm gì cậu sao” – Tôi hỏi

“Hắn nói mình cùng cô gái đó là thật lòng, thật lòng con mẹ nó” - Duy Nhất nói tục.

Tôi khẽ chạm cô ấy để cô ấy bình tâm xuống, trên bàn còn có một trai đẹp, hy vọng có thể để lại một chút hình tượng thục nữ a, nhưng Duy Nhất đã uống đến say rồi, căn bản không thèm để ý, nắm lấy cánh tay tôi giống như nắm lấy cây mây của mấy cụ già. (cây mây: cái cây gậy ba chân chống thân của các cụ á)

“Đại Khinh, hắn làm sao không hiểu được, mình cùng hắn mới là thích hợp nhất đây?”

Lại nói, Duy Nhất đây là lần đầu tiên ở trước mặt người khác nhắc tới tình cảm của mình và Đoạn Hựu Hồng, xem ra tiểu thư kiêu ngạo này hôm nay uống quá nhiều rồi

Đếm một chút số bình trên bàn, một hai ba, cũng không nhiều a. Còn đang nghi hoặc, ông chủ bưng phần Tôm Hùm chua cay đặt lên bàn, buồn bã nói,

“Còn có năm bình, bị cô ấy cầm đập mấy tên côn đồ cắc ké không biết sống chết đến trêu ghẹo rồi”

Nhìn kỹ trên đất, có loang lỗ vết máu cùng mảnh vụn thủy tinh, xem ra thảm án cách đây không lâu đi.

“Chẳng lẽ đời này cậu cùng Đoạn Hựu Hồng cứ như vậy à? – Tôi hỏi

Duy Nhất cố gắng nháy mắt, nói:

“Cậu còn không phải vậy sao? Cho là mình không biết à, cậu cuối cùng, còn không phải là vẫn muốn………”

Duy Nhất còn chưa kịp dứt lời, dĩ nhiên cũng chưa có nói xong, bởi vì tôi dưới bàn nặng nề đá cô ấy một cước.

Làm bộ như vô tình nhìn Hoa Nhất một chút, phát hiện thằng nhóc kia cũng không có phản ứng gì, con ngươi ngược sáng ngược lại có chút gian gian.

Lo lắng Duy Nhất bị say rượu, lại nói ra cái quỷ gì, tôi chỉ có thể đem bia của cô rót uống xuống. Nhưng lại sợ mình say rượu nói ra cái gì, cho nên thuận tiện cũng đem Hoa Nhất chuốt cho say.

Nhiệm vụ còn rất là gian nan a.

Tôi tự nhận tửu lượng của mình cũng cỡ hai chai đi, trước mắt tấn công Hoa Nhất trước

“Đến đây, Hoa Nhất, cảm ơn anh đã mấy lần quan tâm tôi, trước kính anh một ly”

Xem tôi uống xong, Hoa Nhất dùng ánh mắt xinh xinh đẹp đẹp mà gian gian tà tà nhìn tôi nói:

“Chị dâu, chị không phải là đang có kế hoạch gì đó chứ?”

Kế hoạch không bằng thực tế, tôi cười cười, chỉ là trong lòng bắt đầu nhắc nhở mình, phải đề phòng thằng nhóc này rồi.

Gian, lặng lẽ gian a.

Chỉ là kế hoạch quả thật không bằng thực tế, tôi uống được một nửa, phát hiện Hoa Nhất mặt cũng không hồng a, quả thật là Tửu Tiên chuyển thế, trong lòng giật mình, xem ra đúng là gặp đối thủ a. Lúc này cũng không còn để ý đến lễ nghĩa liêm sĩ, lập tức xuất ra chiêu của phái nữ, đề nghị hắn uống một ly, tôi nửa ly.

Hoa Nhất toàn bộ nhận lấy, một ly lại một ly cùng tôi tận sức uống hết.

Khi trí nhớ lúc liền lúc đứt, tôi giật mình, chính mình gặp nạn a. Nhớ mang máng chỉ có hai chuyện:

Một: Đường Tống hình như gọi điện thoại tới, hỏi tôi ở đâu?

Hai: ánh mắt của Hoa Nhất vẫn luôn là gian gian tà tà, nốt ruồi ở khóe mắt trái, lúc sáng lúc tối….

Người ta say rượu tỉnh lại đầu nhức như muốn nứt, còn tôi say rượu tỉnh lại, cảm thấy giống như rất nặng nề. Ngày thứ hai vừa mở mắt ra nhìn, nặng nề đến nổi không nhận ra được đây là đâu a.

Tôi và Duy Nhất nằm ở trên giường lớn của khách sạn, xung quanh không có ai khác, quần áo lại rất chỉnh tề.

Suy luận ra, hai chúng tôi là do Hoa Nhất thuê cái phòng này cho ở a

Mơ màng chạy ra cửa, vừa mở cửa ra - sửng sốt – đối diện cửa phòng đúng lúc mở ra, nhìn thấy Hoa Nhất đang ngồi trên băng ghế, mà một chân lại gác lên một cái băng ghế khác, hai tay khoanh lại nhìn tôi

Ánh mắt kia, so với tối hôm qua còn gian hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.