Tháng Hai, không khí lạnh vẫn chưa dứt, quân Đại Thành lại xuất quân sau quãng thời gian mấy tháng dừng chân tại thành Sắc Ương. Trong vòng nửa tháng, đại quân đã hạ được hai tòa thành trấn cỡ lớn của Ba Lâm Đốn, chặn hoàn toàn con đường mà Ba Lâm Đốn dùng để đi về Mạc Bắc.
Từ đó, binh mã Đại Thành chiếm mất gần ba phần mười diện tích đất đai của khu vực phía đông Ba Lâm Đốn, nắm gọn mảng đồng cỏ Mạt Lạc lớn nhất khu đông Ba Lâm Đốn vào tay.
Chạng vạng.
Lăng Kỳ Yến ra khỏi lều trại, ngồi trên đất, sai người nấu cho mình một nồi canh cải thảo đậu phụ, vừa ngồi bên đống lửa vừa ăn cơm tối.
Đồ ăn rất giản dị, nhưng y ăn đến là ngon lành.
Sau khi đến nơi biên cương xa xôi này, ngày nào trong bữa cơm cũng có thịt dê, thịt bò, đủ các loại thịt; nướng, hầm, luộc, phơi khô, chế biến đủ kiểu, nhưng ăn nhiều nên ngán cực kỳ.
Đặc biệt là mấy tháng trời đông gần đây, ở bên này muốn ăn rau quả tươi cũng không có, chỉ có thể ăn cải thảo chịu được rét lạnh, lúc nào cũng đặt lên bàn cơm.
Hồi xưa Lăng Kỳ Yến còn là vương gia nhàn rỗi phú quý trong kinh thành, mặc dù đang là trời đông giá lạnh nhưng vẫn có người trong trang viên dày công chăm bẵm đa dạng các loại rau quả, đưa vào vương phủ mỗi ngày. Trên phương diện ăn uống, y chưa bao giờ phải sầu lo, bây giờ ngồi nhớ lại thấy cứ như đang mơ vậy.
Lăng Kỳ Yến chẹp miệng một cái, không thấy có gì tiếc nuối cả.
Nếu y chỉ là Dục Vương, nửa đời trước ở trong kinh thành, nửa đời sau lại bị nhốt ở đất phong. Nếu may mắn thì có thể sống vô tư tới tận khi chết, còn nếu xui, tân hoàng vừa đăng cơ sẽ tiễn y đi đời nhà ma ngay, sợ là đến khi chết rồi cũng chẳng được thoải mái tự do.
Hoặc là ngày ấy y tới Giang Nam thật, có lẽ cũng chẳng thể tự tại ung dung như này.
Tự tại ung dung được là nhờ Ôn Doanh cho y.
Đang nghĩ tới đối phương, Ôn Doanh đã vén màn đi từ trong lều ra, bước tới ngồi cạnh y.
Lăng Kỳ Yến cười với hắn: “Bàn bạc xong rồi à?”
“Sao lại ngồi đây ăn? Không lạnh sao?” Ôn Doanh cau mày hỏi.
Lạnh thì cũng có chút chút, Lăng Kỳ Yến quấn áo khoác dày lên người mình: “Ngồi ở đây thoải mái.”
Ôn Doanh liếc nhìn canh rau nhạt nhẽo của y, lông mày càng nhíu chặt hơn, sai người mang thịt dê với xương dê bỏ thêm vào, rắc thêm chút tiêu.
Lăng Kỳ Yến bĩu môi chê: “Ta không thích ăn, ngán muốn chết.”
Ôn Doanh kiên nhẫn dỗ: “Ít nhiều gì cũng ăn chút đi, bây giờ trời còn lạnh, ăn cái này đỡ phải nhiễm phong hàn.”
Nồi canh thịt dê trên đống lửa trại nhanh chóng sôi ùng ục, mùi thơm bay khắp nơi. Ôn Doanh tự tay múc một bát lớn ra, đưa tới trước mặt Lăng Kỳ Yến. Lăng Kỳ Yến nhìn hắn rồi nhìn bát canh kia, đành phải nhận lấy.
Hai tay y nâng bát, ung dung uống hết một nửa, nhưng lại chẳng ăn thịt bao nhiêu.
Ôn Doanh thấy thế bèn gọi người tới, bỏ thêm chút thức ăn mới được đưa tới từ tây bắc hôm nay, nấu trộn vào, dỗ y ăn no.
Lăng Kỳ Yến cười ha hả: “Ngươi đừng lắm chuyện thế, chi bằng mang cho ta một bầu rượu, uống vào là ấm người liền.”
“Không được uống.” Ôn Doanh từ chối không hề do dự.
Bá đạo quá trời.
Lăng Kỳ Yến cũng không muốn uống rượu thật, dù sao y vẫn còn nhớ nơi đây là quân doanh, uống tới mức say mèm thì không hay, Ôn Doanh không đồng ý thì thôi vậy. Lăng Kỳ Yến ăn đồ ăn, tiện thể hỏi hắn: “Mai đại quân lên đường hả?”
“Không, ở đây chờ thêm vài ngày.”
Lăng Kỳ Yến gật đầu, ở đây cũng được. Trên đường họ tới đây, thấy đồng cỏ và nguồn nước của thảo nguyên Mạt Lạc còn tươi tốt hơn so với những nơi khác, cảnh vật cũng đẹp hơn. Thảo nào mấy chục năm nay Ba Lâm Đốn và Mạc Bắc đều giành nhau chiếm lấy nơi này.
“Thế lúc nãy các ngươi nghị sự lâu như thế là để bàn xem sau này phải đánh nơi nào à?”
“Không,” Ôn Doanh bình tĩnh gắp đồ ăn, “Chúng tướng ý kiến bất hòa, khư khư suy nghĩ của bản thân, không ai thuyết phục được ai, tạm thời chưa quyết định được kế hoạch tác chiến.”
Lăng Kỳ Yến cười trêu hắn: “Ngươi tốt tính chịu nghe bọn họ cãi nhau từ lúc nào thế?”
Ôn Doanh nhàn nhạt liếc y một cái, không nói gì.
Người khác nói hắn chuyên quyền độc đoán cũng không phải là sai. Từ khi xuất binh đánh Ba Lâm Đốn, đám thuộc hạ trong quân cũng coi như là được lĩnh giáo tính cách và bản lĩnh của hắn. Vị Lưu Vương điện hạ này đã quyết làm việc gì, thì dù cho ai nói sao cũng không dễ gì đổi ý.
Cũng may những quyết định của hắn không xảy ra rủi ro gì, dần dần các lão tướng vốn xem thường tuổi hắn còn trẻ kia cũng đổi thái độ, hắn cũng dần có uy danh trong quân, tuy là Phương Sĩ Tưởng vẫn không để hắn vào mắt, giữ thái độ cũ.
Thường ngày nếu có lúc phải tranh luận, hầu như Ôn Doanh đều có thể giải quyết dứt khoát, không cho phản đối không cho cãi lại. Đây là lần đầu tiên Lăng Kỳ Yến nghe hắn nói, bởi vì chúng tướng không đồng nhất ý kiến nên chưa quyết được bước tác chiến tiếp theo.
Ngạc nhiên thật.
Lăng Kỳ Yến chọc cánh tay hắn: “Ngươi đừng kiệm lời, có gì nói thẳng, lại đang bàn tính chuyện gì đấy?”
Ôn Doanh thấp giọng nhắc y: “Đừng nghịch.”
“Thế ngươi nói thật cho ta nghe.”
Ôn Doanh qua loa: “Không có gì, có người biểu hiện hơi lạ, ta phải xem lại.”
Lăng Kỳ Yến hiểu ý ngay: “Là châu chấu hết chịu nổi rồi nên định nhảy?”
Ôn Doanh không để ý lắm: “Có lẽ.”
Cũng đúng thôi, nếu còn không ra tay, bọn họ sẽ đánh tới đô thành Ba Lâm Đốn mất. Lòng của tên Lăng Kỳ Ngụ chó chết kia còn nhỏ nhen hơn cả lỗ kim, há có thể ngồi xem Ôn Doanh lập được quân công ngất trời, nên nhanh chóng ra tay ngay lúc này mới phải.
Có điều không cần lo lắng lắm. Tên chó kia càng nhúng tay nhiều, bọn họ càng nắm được nhiều nhược điểm hơn.
Nghĩ như thế, Lăng Kỳ Yến chợt thấy hưng phấn. Ôn Doanh liếc y một cái, tiếp tục gắp thức ăn cho y.
Ban đêm.
Lăng Kỳ Yến ăn no rồi ngồi bên đống lửa, không muốn động đậy. Quân doanh dần yên tĩnh, đèn đuốc cũng thưa dần, trừ lính tuần tra ban đêm ra thì không còn ai.
Lăng Kỳ Yến chống một tay lên má, ngửa đầu lặng im ngắm trời đêm.
Mặt trăng sáng tỏ, ánh sao rơi xuống ruộng đồng mênh mông, bầu trời đêm như thể đưa tay ra là có thể chạm tới.
Uống hết số canh còn sót lại trong nồi, Ôn Doanh thả bát xuống, hỏi y: “Đang nghĩ gì?”
“Tú tài nghèo, ngươi nói xem… Chờ sau này về kinh rồi, ngươi làm thái tử, làm hoàng đế thật, có phải là sẽ ở suốt trong kinh thành không?”
Ôn Doanh bình tĩnh nhìn y: “Sao lại nói thế?”
Lăng Kỳ Yến buông mắt, nắm nhánh cỏ trước mặt, lầu bầu: “Phụ hoàng ngươi là như vậy đấy. Ông ta làm hoàng đế hai mươi mấy năm, chưa bao giờ ra khỏi kinh thành, ngay cả hoàng cung cũng chẳng đi dạo mấy. Ngươi thì sao, cũng định giống ông ấy?”
“Ngươi để ý chuyện này lắm sao?” Ôn Doanh vẫn không đổi sắc mặt.
Lăng Kỳ Yến thú thật: “Để ý chứ. Ta chán ngấy không khí trong kinh thành rồi. Ngươi cứ khăng khăng ta phải về cùng ngươi, nếu sau này ngươi không chịu ra ngoài nữa, chắc chắn cũng sẽ không cho ta đi, vậy lỡ ta chán chết thì sao?”
Ôn Doanh không phản đối: “Ngươi muốn ra ngoài thì ra, bệ hạ là bệ hạ, còn ta là ta.”
Hắn nói thế rồi, Lăng Kỳ Yến vẫn cảm thấy khó chịu: “Thế vào kinh rồi thì ta làm gì? Ngươi đừng có vì ép ta ở bên cạnh ngươi mà bắt ta tịnh thân đấy, ta không đồng ý đâu.”
Mặt Ôn Doanh đen trong tích tắc, hắn khẽ nghiến răng, nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
Chẳng trách Lăng Kỳ Yến nghĩ như thế, trước đây lúc người này còn là môn khách của quý phủ, y đã nghĩ tới việc thiến hắn để giữ người lại.
Lăng Kỳ Yến thở phào: “Ngươi không định thế là tốt rồi, thế ta cũng đâu vào cung được. Hay ngươi để ta làm thị vệ thân cận đi?”
Ôn Doanh nói đầy lạnh lùng: “Ngươi vai không thể khiêng tay không thể xách, ta bảo ngươi làm thị vệ kiểu gì?”
Lăng Kỳ Yến đạp hắn: “Cái gì mà vai không thể khiêng tay không thể xách? Ta cũng từng giết người lập công đầu trên chiến trường, ngươi đừng có coi thường ta quá.”
Ôn Doanh đè cái chân không chịu ngoan kia của y, thấp giọng nhắc nhở: “Đang ở bên ngoài, đừng có lộn xộn.”
Lăng Kỳ Yến vội vàng ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt, nói: “…Tùy ngươi, ta không vào cung đâu, không cần phải gặp ngươi hằng ngày còn khỏe hơn.”
Ôn Doanh hơi khựng lại, nhìn y: “Ngươi không muốn vào cung?”
“Ta vào cung kiểu gì? Ta cũng đâu làm thái giám được.” Lăng Kỳ Yến tức giận.
“Ngươi muốn làm quan không?”
Ôn Doanh bỗng nhiên nhắc câu này. Lăng Kỳ Yến sững sờ, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Thôi đi, quan chức trong cung đa số đều nhận ra ta, ta cũng chẳng muốn gây phiền phức đâu.”
“Có gì phiền phức? Ngươi là Ôn Yến, dù cho trông giống hệt với Dục Vương điện hạ khi trước, ngươi cũng chỉ là Ôn Yến, ngươi là phụ tá của ta, sau này ngươi có vào Nội các đi nữa, người khác cũng không được nói gì.”
“Khỏi,” Lăng Kỳ Yến từ chối, “Làm quan nhỏ thì xấu mặt, làm quan lớn, đặc biệt là vào Nội các như ngươi nói, thì lại phải đi sớm về tối, ta chả thèm.”
“…Ngươi có thể không cần vào triều, cũng không cần điểm danh.”
Lăng Kỳ Yến vẫn từ chối: “Ta không thích giao thiệp với mấy ông già cổ hủ kia, xin Lưu Vương điện hạ thương xót, tha cho ta đi.”
Vẻ mặt y không giống giả bộ, đúng là không thích thật. Ôn Doanh hít sâu một hơi, đè nỗi lòng xuống: “Cũng được, không muốn làm quan thì không cần làm, vốn dĩ hậu cung cũng không được tham gia vào chính sự.”
“——Khụ!”
Lăng Kỳ Yến bị sặc nước miếng của chính mình, ho tới long trời lở đất.
Ôn Doanh kéo người lại, vỗ lưng thuận khí cho y, cau mày nhăn nhó.
Một lúc sau, Lăng Kỳ Yến mới bình tĩnh lại được, nhìn Ôn Doanh bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Hậu cung gì?”
Ôn Doanh càng nhíu mày chặt hơn: “Trước đây ta đã nói với ngươi, ngươi nghĩ ta đang nói đùa?”
Trước đây nói cái gì?
Lăng Kỳ Yến nhớ lại, trước đây đúng là hắn có bảo mình làm phu thê với hắn, làm vương phi, nhưng y cũng không xem là chuyện to tát gì. Hôm nay đột nhiên y ý thức được, hình như Ôn Doanh không có nói đùa với y.
Hắn nói làm phu thê, làm vương phi, đều là lời thật lòng…
Lăng Kỳ Yến bỗng chốc không biết nói gì, trong lòng không chỉ nổi cơn sóng lớn, mà còn đang sôi sùng sục. Mặtt y đỏ bừng, bực bội nói một câu: “Phụ hoàng mẫu hậu ngươi sẽ không đồng ý đâu.”
“Không cần bọn họ đồng ý.”
“Bọn họ biết ngươi nghĩ thế, sẽ giết ta.”
Tâm trạng của Lăng Kỳ Yến chùng xuống. Tuy Thẩm thị vốn cũng muốn giết y, nhưng nếu biết Ôn Doanh có ý này thật, e là cả Hoàng đế cũng muốn chặn đường sống của y luôn.
Con ngươi của Ôn Doanh hơi sẫm lại: “Không có ngày ấy đâu.”
“Vậy còn Thái hậu, bà nội sẽ không đồng ý đâu. Ngươi cứ thế sẽ khiến bà thất vọng.”
“Ta sẽ thuyết phục bà đồng ý.”
Ôn Doanh trầm tĩnh nhìn y. Lăng Kỳ Yến thấy khó chịu, không tài nào tả nổi được tâm trạng mình, tựa như đang thẹn thùng, lại tựa như vui vẻ. Y dời mắt, không nói gì thêm.
Yên tĩnh một chốc, Ôn Doanh đứng dậy, tiện thể kéo y: “Trời tối gió thổi, vào trong đi.”
Vào trong lều, Ôn Doanh sai người mang nước nóng vào, cởi áo khoác ra giúp Lăng Kỳ Yến.
Lăng Kỳ Yến cúi đầu im lặng, mãi đến khi được Ôn Doanh bế lên giường, hai chân bị nhấn vào trong nước, y mới như bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao. Y nhìn Ôn Doanh, yết hầu khẽ trượt: “Ngươi…”
Ôn Doanh bình tĩnh nhìn y.
Lăng Kỳ Yến bị cái nhìn chăm chú của hắn làm cho thẹn thùng, tim đập như trống đánh: “Ngươi thật sự muốn ta làm vương phi của ngươi?”
“Ừm.”
“Thế ngươi làm thái tử, hoàng đế thì sao?”
“Ngươi làm thái tử phi, làm hoàng hậu.”
Lăng Kỳ Yến nhắc: “Không có ai cưới nam thê cả.”
“Ta cưới.”
Lăng Kỳ Yến nhướng mày: “Thế ngươi có mở hậu cung không?”
“Ngươi thấy sao?”
Lăng Kỳ Yến chọt lên mặt hắn: “Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, nếu ngươi bị người khác chạm vào, thế ta không cần ngươi nữa.”
Ôn Doanh bắt lấy tay y: “Được.”
Lăng Kỳ Yến chớp mắt mấy cái: “Ngươi đồng ý à?”
“Sao lại không đồng ý?” Ôn Doanh trầm giọng hỏi ngược lại.
“… Làm hoàng đế có ai mà không mở hậu cung.” Lăng Kỳ Yến nói mỉa.
Ôn Doanh sầm mặt: “Ngươi mong ta mở sao?”
Không mong.
Trong nháy mắt, câu trả lời ấy nhảy ra trong đầu, chỉ có một ý nghĩ này thôi, Lăng Kỳ Yến tự mình sợ hết hồn trước.
Dù miệng y nói không cho người khác chạm vào Ôn Doanh, nhưng thật ra lại chẳng rõ vì sao mình lại nghĩ thế. Trước đây y có thể nói đùa chuyện cưới vợ sinh con với Ôn Doanh, bây giờ hình như y chẳng thể nói ra khỏi miệng được.
Tại sao?
Thấy Lăng Kỳ Yến ngơ ngác, Ôn Doanh lại nói: “Ngươi nói rồi, ta là vật sở hữu của ngươi.”
Lăng Kỳ Yến hoàn hồn, lặng im trong chốc lát lại nghiêng người về phía trước, ôm lấy Ôn Doanh đang quỳ một chân dưới đất, chôn mặt vào hõm vai hắn.
Ôn Doanh ôm chặt lấy y.
Lăng Kỳ Yến thấp giọng: “Tú tài nghèo, ngươi đừng bắt nạt ta nữa, có làm hoàng đế cũng không được bắt nạt ta, nếu không ta sẽ bơ ngươi đó.”
Cơ thể Ôn Doanh hơi cứng lại, Lăng Kỳ Yến ghé vào tai hắn cười: “Nếu ngươi đồng ý, ta cũng sẽ tốt với ngươi.”
Ôn Doanh cúi đầu chiếm lấy môi y.
Hai người quấn quýt ôm nhau hôn nhau trên giường một lúc, như thể muốn nuốt luôn đối phương vào bụng mình. Ôn Doanh dùng hai tay nâng mặt Lăng Kỳ Yến, hô hấp dần nặng nề.
Lăng Kỳ Yến bị hôn tới ngất ngây, hai chân quấn lấy eo hắn, cọ lên hắn theo bản năng.
Ôn Doanh đè y lại thật chặt, thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy khỏi người y, đi tới bàn rót một chén nước lạnh, tu ừng ực.
Lăng Kỳ Yến ngồi dậy, bị dáng vẻ nhẫn nhịn kia của Ôn Doanh làm cho khoái chí: “Muốn làm thì làm thôi, nhịn làm gì.”
“Hành quân ở ngoài, không tiện.”
Ôn Doanh nói câu này ra, sau đó không để ý tới y nữa, vẫn cứ tu nước lạnh vào bụng.
Lăng Kỳ Yến chán nản nằm vào chăn. Thôi, tên ngốc không biết tình tứ.
Ôn Doanh rửa mặt xong rồi về, vén một góc chăn lên nằm xuống, kéo Lăng Kỳ Yến vào trong ngực.
Lăng Kỳ Yến trở mình, dán sát vào hắn hơn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu ngươi làm hoàng đế thật, cưới nam hoàng hậu như thế thì ai nối dõi? Đâu thể để giang sơn không có ai nối nghiệp chứ?”
Ôn Doanh nặn eo y: “Ngươi lại đi lo chuyện này?”
“Ta lo thay ngươi đó.”
“Cảm ơn.”
Lăng Kỳ Yến đưa chân đạp, bị Ôn Doanh kẹp lại bằng hai chân.
Lăng Kỳ Yến tức tối: “Mới nãy bảo không được bắt nạt ta cơ mà!”
“Không có bắt nạt.” Ôn Doanh cất giọng khàn khàn, v.uốt ve người trong lòng, sau đó hôn tiếp.
“Thế ngươi trả lời ta, dòng dõi phải làm sao?” Hai cơ thể dán sát vào nhau, giọng Lăng Kỳ Yến ồm ồm.
Ôn Doanh thả người ra, nói nhẹ bẫng: “Nếu Thập Nhị có khả năng, thế thì nó thích hợp nhất. Tiểu Lục cũng được, còn những đứa khác có thể xem xét, nếu không được nữa thì tìm ở trong dòng họ, chắc chắn sẽ có người nối dõi.”
“Thế mà cũng được sao?”
“Sao lại không?”
… Hình như cũng có lý?
Lăng Kỳ Yến “à” một tiếng. Trong bóng tối, ánh mắt của Ôn Doanh sáng rực, nhìn y: “Thế nên, ngươi có đồng ý làm hoàng hậu không?”
“Xem biểu hiện của ngươi vậy.”
Lăng Kỳ Yến nghĩ thông rồi, làm hoàng hậu cũng đâu khiến y thiệt thòi gì, địa vị còn cao hơn thân vương nữa, tốt lắm.
Trước giờ y rất rộng rãi, chút lo lắng này của y phút chốc bị quên lãng, y vui vẻ đồng ý lời đề nghị của Ôn Doanh, nằm trong lòng hắn rồi nhắm mắt ngủ.
Nghe tiếng thở dần trở nên đều đều của Lăng Kỳ Yến, tinh thần căng chặt của Ôn Doanh mới từ từ thả lỏng, hắn khẽ hôn lên trán Lăng Kỳ Yến một cái.