Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 82: Không có lần sau



Sáng hôm sau, Lăng Kỳ Yến lại đến cung Ninh Thọ. Vì chuyện hôm qua, Thái hậu mất ngủ cả đêm, Lăng Kỳ Yến sợ bà nghĩ ngợi rồi sinh bệnh, mới sáng sớm đã qua nói chuyện với bà.

Thẩm thị nổi điên suốt cả đêm, từ trên xuống dưới cung Phượng Nghi đều bị hành cho đau đầu. Hoàng đế kệ bà ta, đứa con ruột Ôn Doanh đành phải đi qua.

Hắn bị ngăn lại ngoài điện, cửa chính điện cung Phượng Nghi khóa kín, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng Thẩm thị khóc la, cung nhân quỳ đầy đất nhưng không có ai dám tiến lên.

Ôn Doanh đứng trước điện, lạnh lùng bảo: “Mở cửa.”

Đại thái giám cung Phượng Nghi thấp thỏm, nói: “Nương nương không cho chúng nô tỳ vào.”

“Bản vương bảo các ngươi mở cửa.”

“Nhưng…”

Hắn đạp một cú, mở cửa chính điện cung Phượng Nghi ra.

Trong điện bừa bãi khó coi, mảnh sứ rơi vỡ đầy đất, khắp nơi đều là bàn ghế ngã đổ.

Thẩm thị ngơ ngác ngồi dưới đất, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, còn đâu uy nghi của hoàng hậu trong cung.

Nghe thấy tiếng động, bà ta sững sờ ngẩng đầu lên, híp mắt lại. Một lúc lâu sau bà ta mới thích ứng được với ánh sáng mặt trời, rốt cuộc cũng thấy rõ Ôn Doanh đang bày vẻ mặt vô cảm, đứng ngược sáng ở đó.

Sau cơn mê man ngắn ngủi, cảm xúc của Thẩm thị đột nhiên bị thù hận thay thế. Khuôn mặt bà ta vặn vẹo, vớ đại một mảnh sứ vỡ, lảo đảo bò dậy, nhào về phía Ôn Doanh.

Ôn Doanh lạnh lùng nhìn bà ta.

Gương mặt dữ tợn của Thẩm thị càng nhuốm màu điên cuồng và phẫn nộ, cầm mảnh sứ vỡ vung về phía ngực hắn.

Ôn Doanh giơ tay lên khẽ đẩy một cái.

Thẩm thị té nhào ra đất, mảnh sứ vỡ cắt vào lòng bàn tay phải của bà ta, máu tươi chảy đầm đìa.

“A——!”

Bà ta điên loạn hét lên: “Ngươi chết đi! Tại sao người chết không phải là ngươi! Sao hết lần này tới lần khác đều không phải là ngươi! Ngươi trả Ngụ Nhi, Ninh Nhi lại cho ta! Thứ đòi nợ nhà ngươi, ngươi về làm cái gì! Sao ngươi không chết ở bên ngoài luôn đi! Ta không có đứa con trai như ngươi! Không! Ta chỉ cần Ngụ Nhi và Ninh Nhi, ngươi trả bọn nó lại cho ta!”

“Mẫu hậu tự trọng.” Vẻ mặt của Ôn Doanh lạnh nhạt, giọng nói bình tĩnh, nhắc nhở bà ta: “Phế Thái tử dám cưỡng ép Lục đệ, khiến đệ ấy phát bệnh hen suyễn mà chết. Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này mẫu hậu nên tìm Phế Thái tử kia mà tính toán. Gã chết không hết tội, bản vương cũng chỉ phụng lệnh của phụ hoàng, xử tử gã.”

“Ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng lại!”

Thẩm thị lảo đảo đứng dậy, phẫn nộ trừng Ôn Doanh, hai mắt đỏ ké: “Nếu như không phải ngươi, sao Ngụ Nhi lại biến thành dáng vẻ thế này! Là ngươi không biết yên phận, muốn cướp vị trí thái tử của nó! Ngươi đáng chết! Ngươi mới là thứ đáng chết nhất!”

Bà ta lại nghiến răng nghiến lợi nhào tới, trên tay bà ta có thêm một con dao găm giấu trong tay áo. Bà ta đâm về phía Ôn Doanh, có ý muốn đồng quy vu tận với hắn.

Ôn Doanh vốn có thể xoay người tránh đi, nhưng hắn không làm. Hắn đưa cánh tay lên đỡ nhát dao này.

Trên cánh tay lập tức xuất hiện một vết thương sâu thấu xương, máu tươi đổ ra ồ ạt.

Cuối cùng cung nhân ở bên ngoài cũng vội vàng đi vào, tách bọn họ ra, đè Thẩm thị xuống.

“Mẫu hậu sinh bản vương ra, nhưng chưa từng nuôi bản vương lấy một ngày. Nhát dao khi nãy là bản vương trả lại ơn sinh thành cho mẫu hậu.”

Ôn Doanh lạnh lùng nói xong, lui về sau một bước, ánh mắt nhìn Thẩm thị không còn chút hơi ấm nào. Hắn không để ý tới lời kêu gào chửi bới kia của bà ta nữa, xoay người rời đi.

Để người hầu băng bó sơ qua, thay xiêm y, hắn lại đến cung Hưng Khánh.

Ngoài cung Hưng Khánh, hắn đụng phải Vân thị hầu hạ ở đây cả đêm đang đi ra.

Lúc đi lướt qua nhau, Vân thị đột nhiên gọi hắn lại, khóe miệng như đang nở một nụ cười trừ, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Lưu Vương điện hạ, lúc Ngộ Nhi mới được sinh ra, có được điện hạ tặng cho một cây nỏ bằng vàng. Thái hậu nói Ngộ Nhi rất thích nó. Ta có xem thử cây nỏ kia rồi, đúng là nỏ tốt, chỉ có một điều ta không rõ lắm.”

Ôn Doanh bình tĩnh nhìn lại bà, vẻ mặt không để lộ ra chút sơ hở nào.

Dừng một lát, Vân thị hỏi: “Vì sao trên sườn nỏ này còn có thêm con dấu của một người khác?”

“Nỏ ấy do bản vương và người đó cùng tặng, tất nhiên sẽ có con dấu.” Ôn Doanh thản nhiên nói.

Vân thị gật đầu: “Thì ra là vậy, coi như ta đã rõ nguyên nhân ngày ấy điện hạ giúp ta. Thật ra, ta còn thấy kinh ngạc lắm, ngươi và phụ hoàng ngươi không giống nhau, ít nhất là bây giờ không giống.”

Ôn Doanh không thừa nhận cũng không phủ nhận, trong ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không có gợn sóng nào.

Vân thị khẽ cong môi: “Ta rất muốn biết, ngươi có thể vì nó mà làm được tới mức nào. Số ta không được may mắn như vậy, cũng không biết nó có thể may mắn như thế được bao lâu.”

“Chuyện không liên quan tới Thục phi nương nương, tốt nhất là nương nương đừng nên hỏi nhiều.”

Vân thị cất giọng buồn buồn: “Nó, sao lại không liên quan tới ta chứ…”

“Thục phi nương nương quan tâm y thật sao?” Giọng của Ôn Doanh càng lạnh đi. Hỏi xong câu này, không cho bà có cơ hội nói tiếp, hắn đã khẽ gật đầu, bước vào cửa.

Trong đại điện, Hoàng đế vừa uống thuốc xong, đang dựa vào giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Hai đứa con trai chết cùng lúc, ông ta bị đả kích nặng nề, hầu như không chợp mắt nổi, cáo ốm không gặp ngoại quan.

Ôn Doanh quỳ xuống vấn an. Hoàng đế mở mắt ra, vẫy tay với hắn: “Kỳ Tiêu, con tới đây.”

Trong vòng một đêm, Hoàng đế như thể đã già đi mười tuổi, hai bên tóc mai đã điểm trắng, mặt đầy mỏi mệt. Dưới mắt ông có quầng thâm, trong mắt đầy tơ máu.

Ôn Doanh quỳ trước giường, khẽ an ủi ông: “Phụ hoàng bảo trọng cơ thể, long thể quan trọng hơn.”

Vừa nói câu đầu tiên đã khiến Hoàng đế ứa nước mắt, ông thở dài ngao ngán: “Trẫm tạo nghiệp gì thế này…”

Ông lẩm bẩm nói chuyện với Ôn Doanh, nói từ Lăng Kỳ Ngụ sang Lăng Kỳ Ninh, còn thêm mấy đứa con gái còn lại của ông ta.

Ôn Doanh im lặng nghe, mãi đến khi cánh tay được băng bó của hắn nhuộm dần máu loãng, Hoàng đế chú ý tới bèn dừng câu chuyện lại, nhíu mày hỏi: “Đây là sao? Ai làm?”

Ôn Doanh khẽ lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại, phụ hoàng không cần phải lo đâu ạ.”

“Con mới vừa đi đâu? Cung Phượng Nghi?”

Ôn Doanh không đáp.

Hoàng đế nhìn phản ứng của hắn cũng đủ đoán được mọi chuyện, lập tức giận dữ: “Hoàng hậu điên thật rồi đúng không? Ả to gan thật đấy! Người đâu?”

Ông ta vừa mất hai đứa con trai, sao có thể nhịn được việc đứa con ông ta coi trọng nhất bị thương, bấy giờ thậm chí còn muốn b.óp chết Thẩm thị.

Có thái giám vội vàng tiến lên. Hoàng đế nghiến răng hạ khẩu dụ, tước phượng ấn của Hoàng hậu, cấm túc, đóng cửa cung Phượng Nghi, không cho phép bà ta ra khỏi cửa nửa bước, không cần ai phải vào thăm nữa.

Thái y đang chờ ở thiên điện được truyền tới, bôi thuốc băng bó lần nữa cho Ôn Doanh.

Thái y cẩn thận cởi bỏ lớp băng vải khi nãy cho Ôn Doanh, bôi thuốc lên, sau đó nhắc hắn hai ngày này cứ cách hai canh giờ phải bôi thuốc một lần.

Nhìn thấy cánh tay đầy máu của Ôn Doanh, tim Hoàng đế đau như thắt lại. Cảm thấy chỉ cấm túc thôi là không đủ, quá nhẹ nhàng.

“Kể từ hôm nay, con không cần đến cung Phượng Nghi vấn an nữa, từ giờ cách xa Hoàng hậu một chút.”

Một hoàng hậu đã phát điên, đối với Hoàng đế mà nói, ông ta thà kỳ vọng lên đứa con trai này. Nếu không phải vì Ôn Doanh, ông ta đã mượn việc này để xử Hoàng hậu. Là Ôn Doanh bảo vệ chút thế diện hoàng hậu cuối cùng của bà ta. Nếu Thẩm thị còn điên loạn như thế nữa, thế bà ta khỏi cần sống tiếp.

Ôn Doanh nhận lệnh.

Hoàng đế vỗ lên vai hắn, thở dài: “Chuyện đã tới nước này, trẫm nói rõ với con vậy. Vị trí thái tử vốn nên là của con. Chờ chuyện lắng xuống, trẫm sẽ hạ chiếu. Con tốt như thế, đừng làm trẫm thất vọng.”

“Nhi thần cẩn tuân thánh huấn.”

Dù nghe Hoàng đế chính miệng nói muốn lập mình làm thái tử, nhưng Ôn Doanh không thể hiện sự vui mừng ở trên mặt, vẫn bày ra vẻ mặt điềm tĩnh ung dung kia, khiến Hoàng đế hết sức hài lòng.

Ông ta đánh giá rất cao đứa con trai mới trở về này, cảm thấy vô cùng xúc động. Nghĩ tới điều gì, ông ta lại bảo: “Nhưng vẫn còn một chuyện nữa. Tuổi con giờ cũng lớn, nhất định phải nhanh chóng lấy vợ sinh con. Năm ấy có lời đồn khắc thê, vốn cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, sau này không cần phải nhắc lại nữa. Con cũng đừng dùng cái này để qua loa với trẫm. Đợi ngày mai, trẫm sẽ cho người sắp xếp việc này, nhanh chóng tuyển chọn người.”

Hôm qua lúc ở ngoài điện Triêu Huy, Lăng Kỳ Yến có chất vấn Lăng Kỳ Ngụ về nguyên nhân cái chết của mấy cô nương kia, đương nhiên Hoàng đế cũng nghe thấy. Chuyện bẩn thỉu thế này, ông ta không tiện nhắc tới, nhưng ông ta biết, cái gọi là khắc chết vợ kia không đúng với Lăng Kỳ Yến, chứ đừng nói chi là con trai ông ta.

Ánh mắt nhìn Ôn Doanh của Hoàng đế có thêm ý thăm dò. Ôn Doanh không để ông ta thất vọng, bình tĩnh đồng ý: “Vậy thì do phụ hoàng làm chủ.”

“Con có ý tưởng gì không? Thích kiểu gì?”

Ôn Doanh điềm tĩnh bảo: “Nhi thần không hiểu những thứ này, phụ hoàng nói được thì sẽ được, nhi thần đều thích cả.”

Gánh nặng trong lòng Hoàng đế được buông xuống. Không phải ông ta không rõ quan hệ giữa Lăng Kỳ Yến và con trai ông ta. Nếu như Ôn Doanh vì thằng nhóc kia mà không chịu lấy vợ thật, ông ta không thể giữ mạng lại cho y. Nhưng hôm nay Ôn Doanh đồng ý thỏa hiệp, vậy thì thôi, coi như là nể tình Thục phi nương nương vậy.

Vì vậy, ông ta nói: “Con yên tâm, chắc chắn trẫm sẽ tự mình chọn cho con một thái tử phi thật tốt, thế mới xứng với con. Ba Lâm Đốn bị đánh hạ, lẽ ra nên luận công ban thưởng, nhưng gần đây trong kinh xảy ra nhiều chuyện quá, còn chậm trễ. Sau này, ai có công, trẫm không bạc đãi bọn họ.”

Ôn Doanh thay chúng thuộc hạ của mình tạ ơn Hoàng đế. Hắn biết rõ, tước vị mà hắn đòi giúp Lăng Kỳ Yến đã tới tay.

Buổi trưa, Ôn Doanh ở lại cung Hưng Khánh ăn cơm với Hoàng đế, hầu ông uống thuốc rồi ngủ xong rồi đến cung Ninh Thọ.

Lăng Kỳ Yến đi từ trong điện ra, thấp giọng nói một câu: “Thái hậu ngủ rồi, ngươi đừng vào.”

Ôn Doanh không hỏi nhiều, nắm lấy tay y: “Chúng ta về.”

“Đang ở trong cung đấy, ngươi chú ý chút đi.”

Ôn Doanh mặc kệ, sai người mang kiệu tới, ngồi lên cùng Lăng Kỳ Yến, quay về cung Vĩnh An.

“Hôm qua tới giờ Thái hậu khóc mấy lần rồi, tự trách mình hồi trước mềm lòng cầu xin cho tên chó chết kia, hại chết Tiểu Lục, còn hối hận vì đã xin sợi dây chuỗi đỏ kia cho Tiểu Lục. Ta có khuyên thế nào cũng không được, vừa nãy uống thuốc của thái y kê đơn xong mới ngủ.”

Nhắc tới chuyện này, Lăng Kỳ Yến lại vô cùng rầu rĩ. Ôn Doanh nắm chặt tay y: “Khoảng thời gian này ở lại nội cung với ta, thường xuyên tới cung Ninh Thọ bầu bạn với bà nội đi.”

Lăng Kỳ Yến do dự, nói: “Ta cứ ở trong nội cung mà được sao? Không phải lúc trước ngươi bảo ta ở bên trang viên kia à?”

“Ngươi đồng ý đến trang viên kia?”

Bị Ôn Doanh hỏi như thế, nhất thời Lăng Kỳ Yến không trả lời được.

Y không muốn.

“Vậy ở lại đây đi.”

Chuyện hôm qua làm Lăng Kỳ Yến hơi sợ, nhưng y không muốn nói, Ôn Doanh bèn giả vờ không biết.

Lăng Kỳ Yến gật đầu, thở dài một hơi.

Y hỏi tình hình của Hoàng đế và Hoàng hậu, Ôn Doanh nói lại. Lăng Kỳ Yến nghe xong thì nhíu mày: “Hoàng hậu điên rồi ư? Hoàng đế tính xử bà ta thế nào?”

“Điên rồi, khóa cửa cung cấm túc. Sau này bà ta chỉ còn hư danh hoàng hậu, e là không thể ra khỏi cung Phượng Nghi được nữa.”

Lăng Kỳ Yến bỗng không biết nói gì.

… Hoàng hậu ngang ngược kiêu ngạo ngày xưa, giờ lại cứ thế mà phát điên?

Cũng đúng, ba đứa con thì chết mất hai đứa, lại còn là hai đứa bà ta yêu thương nhất. Người phụ nữ nào tận mắt thấy con trai mình tàn sát lẫn nhau mà không phát điên chứ.

Mặc dù y ghét Thẩm thị lắm, nhưng suy cho cùng lại chẳng có hận thù gì sâu sắc, hôm nay thấy vậy cũng chỉ hơi hả hê một xíu.

“… Phụ hoàng ngươi còn giữ hậu vị của bà ta, là vì ngươi nhỉ?”

“Ừ.” Ôn Doanh gật đầu.

Không phải là Hoàng đế không có ý định phế hậu, nhưng Thẩm thị phải tiếp tục làm hoàng hậu thì hắn mới có thể là con trưởng danh chính ngôn thuận, vị trí thái tử của hắn mới vững chắc.

“Thế ngươi sắp lên làm thái tử rồi.” Lăng Kỳ Yến nhỏ giọng nói câu này, sau đó im lặng úp mặt lên bả vai hắn, khẽ nhắm mắt.

Ôn Doanh nắm lấy ngón tay y, giấu đi tăm tối trong đáy mắt.

Giờ Mùi, về cung Vĩnh An ngủ một giấc, sau khi thức dậy, tinh thần Lăng Kỳ Yến tốt hơn nhiều. Y vặn eo xoay cổ, bước xuống giường, đi ra ngoài điện, thấy Ôn Doanh đang ngồi trên giường, có hạ nhân đang quỳ gối băng bó vết thương cho hắn.

Lăng Kỳ Yến khẽ giật mình, bước nhanh tới: “Sao tay ngươi lại bị thương? Sao không nói với ta? Còn giấu không cho ta xem nữa?”

Lăng Kỳ Yến sầm mặt, kéo cánh tay Ôn Doanh, giơ lên, thấy rõ một vết thương dữ tợn cắt ngang cánh tay hắn.

“Xảy ra chuyện gì? Từ đâu mà bị thương?”

“Bị lúc ở cung Phượng Nghi, đã bôi thuốc rồi, không có gì đáng ngại.”

Ôn Doanh nói giọng hời hợt, Lăng Kỳ Yến không thèm để ý tới hắn, hỏi trực tiếp hạ nhân. Người kia liếc qua Ôn Doanh, thấy hắn nhíu mày nhưng không có ý phản đối, vội vàng thuật lại mọi chuyện.

Lăng Kỳ Yến nghe xong thì bực bội: “Bà ta thiên vị gớm nhỉ! Nếu không phải ngươi thông minh cơ trí, nói không chừng ngươi đã bị thằng chó kia bày mưu giết trên chiến trường từ lâu rồi! Bà ta không đau lòng cho ngươi thì thôi, còn đổ nguyên nhân cái chết của thằng chó đó với Tiểu Lục lên đầu ngươi! Nào có ai làm mẹ như bà ta chứ!”

“Tính bà ta thế nào, chẳng phải ngươi rõ từ lâu rồi sao?”

Giọng điệu của Ôn Doanh hờ hững, ra hiệu người tiếp tục thay thuốc cho mình. Nếu đã bị Lăng Kỳ Yến biết, thế thì khỏi giấu làm gì nữa.

Biết thì biết rồi, nhưng chuyện này làm người ta tức chết đi được, Lăng Kỳ Yến càu nhàu: “Ta không tin bà ta có thể đâm ngươi bị thương. Nếu như ngươi cố tình tránh, bà ta không thể nào đâm được ngươi, ngươi cố ý đúng không?”

“Ừm.”

Nghe vậy, Lăng Kỳ Yến càng tức hơn: “Ngươi bị khùng hả?”

“Bệ hạ nói rồi, sau này ta không cần phải đến vấn an bà ta hằng ngày nữa, cũng chẳng cần diễn trò, có gì mà không tốt.”

“Chỉ vì thế mà ngươi chịu nhận một nhát dao ư?”

Tất nhiên không chỉ có vậy, hắn không ngại chuyện Hoàng hậu hận hắn, gây sự với hắn, nhưng hắn phải đảm bảo Lăng Kỳ Yến an toàn, nên mới phải khiến Hoàng hậu an phận, không được phép ra khỏi cung Phượng Nghi nửa bước.

“Ngươi nói đi!”

Ôn Doanh giương mắt nhìn y: “Ngồi xuống, cứ đứng thở phì phò như thế không mệt sao?”

Lăng Kỳ Yến mắc nghẹn, nhịn một lúc lâu rồi rặn ra một câu: “Ta tức thì sao? Trên người ngươi chẳng có chỗ nào lành lặn cả, toàn là sẹo thôi, xấu chết đi được. Ngươi mà còn để thêm sẹo, thì ta không thèm ngươi nữa!”

Ôn Doanh sầm mặt, giơ tay không bị thương lên, kéo Lăng Kỳ Yến ngồi vào lòng hắn: “Im miệng.”

“Ngươi chỉ biết bảo ta im miệng, để ta biến thành tên kiệm lời giống ngươi, ngươi hài lòng lắm sao?”

Ôn Doanh nhìn y, không lên tiếng.

Sau một lúc giằng co, Lăng Kỳ Yến choàng tay lên cổ hắn, dịu giọng phàn nàn: “Tú tài xấu xa, lần trước ngươi đã đồng ý không hù ta sợ nữa, ngươi nói không giữ lời gì hết.”

Ôn Doanh ôm chặt y: “Không có lần sau.”

Hết chương 82.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.