Câu nói này như một tiếng sấm giữa tháng Sáu, khiến mọi người có mặt đều ngẩn người.
Mục thị một lúc không phản ứng kịp, sau một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Du nha đầu, cháu... Cháu nói gì...? Có phải là do tổ mẫu lớn tuổi, nghe nhầm không?”
Nếu không, sao cụ lại nghe thấy Nguyễn Du tự nói, rằng nàng không muốn gả cho Tống Hà?
Nguyễn Du nghe Mục thị hỏi, lại cúi thấp đầu, trong lòng cảm thấy áy náy. Nàng biết lão nhân gia rất mong mỏi nàng có thể gả cho Tống Hà, trở thành tôn tức phụ của cụ. Nhưng giờ đây, nàng vẫn mang trong mình mối thù sâu nặng, làm sao có thể yên tâm thành thân?
Nếu một ngày nào đó nàng điều tra ra được kẻ đứng sau mọi chuyện, đó sẽ lại là một cuộc chiến khác. Nàng không biết mình có thể thắng được hay không, để phụ thân được minh oan, nếu thắng thì tốt, còn thua thì sẽ không còn đường lui, nàng không muốn vì mình mà liên lụy kéo cả Tống phủ vào.
“Tổ mẫu, người không cần hỏi nữa, người không nghe nhầm đâu. Nàng ta nói rất rõ ràng, nàng ta không muốn gả cho Tống Hà cháu.” Giọng Tống Hà lạnh lẽo, như thể phun ra băng giá, khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Hắn cười lạnh quét mắt nhìn Nguyễn Du vẫn đang quỳ một cái, ánh mắt đầy trào phúng, “Nhưng tổ mẫu cũng đừng buồn, dù nàng ta không từ chối, cháu cũng sẽ từ chối mà thôi. Cháu đã sớm nói qua rồi, cháu không muốn cưới nàng ta, giờ đây thật đúng lúc, ai cũng vui mừng.”
Tống Hà cười lớn vài tiếng, nhưng do cười quá mà sốc hông ho khan lên, mặt đều đỏ bừng.
Mỗi bước mỗi xa
Nguyễn Du thấy vậy, vội vàng đứng dậy, đỡ lấy hắn nói: “Ngươi cười đau sốc hông rồi, để ta vỗ lưng cho ngươi…”
Lời nàng còn chưa nói xong, Tống Hà đã hất tay nàng ra, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm. Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm quyền, gân xanh nổi lên trên cánh tay, trông có phần đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-59.html.]
“Không cần phiền ngươi.” Hắn lạnh lùng nói, rồi không nhìn Nguyễn Du một cái, quay người đi thẳng ra cửa, “Còn nói có chuyện quan trọng, hóa ra lại là chuyện này, nếu biết sớm thì cháu đã không đến, phí thời gian của cháu lâu như thế.”
Nguyễn Du đứng đó, thân hình hơi chao đảo. Mặt mũi nàng tái nhợt, vừa rồi ánh mắt Tống Hà nhìn nàng quá lạnh lùng, như băng. Tại sao hắn lại tức giận như vậy, có phải vì nàng từ chối hôn ước với hắn không?
Nhưng... Từ đầu không phải hắn đã phản đối hôn sự này sao?
Giờ đây nàng từ chối hôn sự, cũng đúng như lời hắn nói, ai cũng vui vẻ cả.
Mục thị hoàn toàn bối rối, cụ chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân tốt đẹp lại biến thành việc hủy bỏ hôn ước. Cơ thể của cụ cũng hơi chao đảo, suýt nữa không đứng vững, phải nhờ Tần thị đỡ mới đứng dậy được, nhìn Nguyễn Du nói: “Thôi thôi, nếu các cháu đều không có ý này, thì hôn sự này cứ bỏ đi... Tổ mẫu cũng không ép các cháu, dưa hái xanh không ngọt...”
“Tổ mẫu... Xin lỗi... A Du làm người thất vọng rồi...” Nguyễn Du cắn môi nói, mặt nàng căng thẳng, khóe mắt đỏ lên, như thể nếu không kiềm chế được, ngay lập tức sẽ sụp đổ, tan nát.
Nàng muốn khóc, không biết là vì Mục thị, hay vì Tống Hà.
Nhưng nàng đã nhịn xuống được, giống như trong những đêm dài sau khi phụ mẫu và huynh trưởng qua đời, mỗi lần cảm thấy khó chịu muốn khóc, chỉ cần mím chặt môi, nước mắt dường như cũng không dễ dàng rơi xuống.
Mục thị thở dài nhẹ nhõm, nắm lấy bàn tay mềm mại của Nguyễn Du, đau lòng nói: “Đứa bé ngốc nghếch, hôn nhân vốn dĩ phải là những người yêu nhau ở bên nhau, nếu cháu và Hà nhi đều không có ý với nhau, thì hôn sự này cứ bỏ đi. Dù cháu không gả cho Hà nhi, cũng là đứa tôn nữ ngoan của ổ mẫu mà...”
Trong lòng Nguyễn Du đau nhói, nhào vào lòng Mục thị: “Tổ mẫu...”