Cứ như vậy hai ngày trôi qua, Tống Hà mỗi ngày đều đi sớm về muộn, gặp Nguyễn Du cũng coi như không thấy, giữa hai người không ai chủ động nói chuyện.
Mục thị sau khi nhận định Lục Hoài Ngọc của Lục phủ, bắt đầu tiến hành việc này. Phụ thân của cụ và phụ thân của Lục lão phu nhân phủ là đồng liêu, hai người trước khi xuất giá cũng từng chơi với nhau, chỉ là sau khi thành thân thì không còn qua lại nhiều.
Mục thị tìm một lý do, gửi thiệp thăm hỏi đến Lục phủ, rồi đến thăm Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân tuổi tác cũng xấp xỉ Mục thị, nhưng nhìn thì có vẻ lớn hơn Mục thị vài tuổi. Mục thị hồi trẻ đã có gương mặt bầu bĩnh, giờ có tuổi vẫn còn tròn trịa, trong khi Lục lão phu nhân thì gầy gò, sắc mặt có phần xỉn màu.
Thấy Mục thị đến thăm, Lục lão phu nhân rất vui, trên mặt lộ ra tia sắc vui vẻ, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều: “Mục tỷ tỷ, thật không ngờ hôm nay tỷ lại đến thăm ta, thấy tỷ, ta lại nhớ đến những ngày chúng ta còn chưa xuất giá, cùng nhau luyện đàn. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến tuổi này rồi.”
Mục thị vốn định đến xem Lục Hoài Ngọc có thật như lời đồn là người bụng đầy kinh luân ngọc thụ lâm phong hay không, nhưng thấy Lục lão phu nhân như vậy, cũng thở dài: “Ai bảo không phải chứ, thời gian cứ trôi qua như chớp mắt, không thể giữ lại, chúng ta cũng đã già rồi…”
Dừng lại một chút, Mục thị nhìn Lục lão phu nhân, có chút lo lắng nói: “Hôm qua ta bảo Lý ma ma đến gửi thiệp, nghe nói dạo này sức khỏe của ngươi không được tốt, tưởng rằng sẽ không gặp được ngươi, không ngờ vẫn gặp được. Nhưng nhìn ngươi như vậy, hình như là bệnh nhiều lắm?”
Lục lão phu nhân thở dài, nói: “Nếu nói bệnh nặng, cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Chỉ là gần đây ta thường cảm thấy không thoải mái, cả ngày không làm gì, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi. Tỷ nhìn xem thân thể ta này, ngày càng yếu đi. Rõ ràng ăn không ít, nhưng mỗi ngày vẫn gầy đi, nếu cứ thế này, e rằng ta sẽ gầy thành bộ xương, thật không biết phải làm sao…”
“Có mời đại phu chưa?” Mục thị thấy đối phương nói rất dọa người, lo lắng hỏi han.
Lục lão phu nhân lắc đầu: “Chưa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-68.html.]
Mục thị sốt ruột: “Ngươi nhìn xem, đã bệnh như vậy rồi, còn không biết đi tìm đại phu, nếu để bệnh kéo dài ngày càng nặng thì phải làm sao?”
“Cái này…” Lục lão phu nhân bỗng nhiên trở nên lúng túng, nửa ngày không nói ra được lý do.
Ma ma hầu hạ Lục lão phu nhân thấy vậy, vội vàng tiếp lời: “Lão phu nhân, có thể ngài không biết nguyên do trong đó, bệnh này cũng khó mà tìm đại phu xem… Đại phu bên ngoài đều là nam nhân, lão phu nhân đây lại…” Bà ta cũng ngập ngừng không nói hết câu.
Nghe xong, trong lòng Mục thị chợt lóe lên một ý tưởng, cảm thấy như trời giúp mình. Cụ nói: “Cái này đơn giản, ta có một tôn nữ tên là Nguyễn Du, con bé có y thuật khá tốt, nếu tiện thì ngày mai ta sẽ dẫn con bé đến thăm bệnh cho ngươi, được không?”
“Chính là vị Nguyễn đại phu nổi tiếng, xem bệnh miễn phí cho mọi người đang được lan truyền đó sao?” Lục lão phu nhân và ma ma nhìn nhau, thấy Mục thị gật đầu cười, ma ma lập tức nói: “Tiện, đương nhiên là tiện.”
Hai người lại trò chuyện thêm một chút, phần lớn là về những chuyện cũ, nói đến đây Mục thị chuyển đề tài sang con cháu, với vẻ mặt ghen tị nói: “Nghe nói tôn tử ngươi gần đây vừa đỗ cử nhân? Thật không tồi, khiến người ta ngưỡng mộ. Tôn tử ngươi hình như cùng tuổi với tiểu tử hư hỏng nhà ta nhỉ? So ra, thật là một trời một vực, aiz, thật xấu hổ mà.”
“Mục tỷ tỷ, nhìn tỷ kìa, đừng nói như vậy nữa, đang nói gì thế chứ.” Lục lão phu nhân cũng rất thích tôn tử mình, bình thường có người khen Lục Hoài Ngọc trước mặt bà cụ, bà cụ đều rất vui, nhưng Mục thị nói như vậy khiến bà cụ có chút ngại ngùng, “Hôm trước ta còn nghe nói tôn tử của tỷ đã phá được một vụ án, cũng là một nhân tài hiếm có.”
Mỗi bước mỗi xa
“Nói về nhân tài, thì cử nhân nhà ngươi thật sự là không thể chối cãi.” Mục thị cười nói, “Chỉ không biết hắn có ở trong phủ không? Cũng tiện để ta xem đứa nhỏ còn trẻ tuổi đỗ cử nhân thì như thế nào.”
Lục lão phu nhân không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Có, có, vừa rồi trước khi tỷ đến, thằng bé còn đang trò chuyện với ta. Thằng bé là đứa trẻ hiếu thảo, ngày thường dù bận rộn thế nào cũng sẽ đến nói chuyện với ta, cũng coi như không uổng công ta thương yêu. Đã đi đến bếp lấy điểm tâm cho ta, một lát sẽ đến, Mục tỷ tỷ sẽ có thể nhìn thấy ngay liền đây.”
Mục thị đã có tính toán trong đầu, âm thầm gật đầu, Lục Hoài Ngọc quả thật là một lựa chọn tốt, không chỉ có học thức mà còn hiếu thảo. Nam nhi tốt như vậy, Nguyễn Du gả qua sẽ không sợ bị khắt khe.