Nguyễn Du nghe mà mặt đỏ bừng, ngay cả tai cũng nóng. Nàng sợ hai bà lão nói tiếp, mình sẽ bị khen thành tiên nữ sống trên trời chỉ cần uống sương là sống, liền vội vàng nói: “Tổ mẫu, lão phu nhân, xin hai người đừng khen A Du nữa, thật là xấu hổ quá…”
“Lão phu nhân, A Du nghe tổ mẫu nói hôm nay sức khỏe của ngài không tốt, có thể nói một chút cho cháu biết triệu chứng hay không ạ?” Nguyễn Du nhanh chóng đưa câu chuyện quay trở lại, cười nhẹ nhìn Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân trả lời: “Đúng vậy, ta cũng không biết làm sao, gần đây luôn cảm thấy nhanh đói, nhưng ăn nhiều lại càng gầy, càng ngày càng buồn ngủ, luôn cảm thấy uể oải.”
Nguyễn Du nghe xong gật đầu, bắt đầu bắt mạch cho Lục lão phu nhân, sau khi bắt mạch xong, Nguyễn Du lại hỏi: “Ngoài những triệu chứng này, lão phu nhân có triệu chứng nào khác không ạ? Khi tiểu tiện có cảm thấy không thoải mái không?”
Nghe xong lời này, Lục lão phu nhân và ma ma nhìn nhau, trong lòng hoàn toàn tin phục Nguyễn Du. Lục lão phu nhân gần đây khi tiểu tiện thường cảm thấy không thoải mái, nhưng trước mặt Nguyễn Du không tiện nói ra, cũng là lý do bà cụ không tìm đại phu để xem bệnh.
Đại phu thường là nam giới, bà cụ là nữ nhân, dù đã lớn tuổi, nhưng từ nhỏ đã sống trong gia đình chú trọng quy củ, chỉ cần nghĩ đến việc phải nói những chuyện xấu hổ đó với nam nhân, bà cụ thà không chữa bệnh còn hơn.
Ma ma vội vàng đáp: “Lão phu nhân mỗi lần tiểu tiện xong, đều có nhiều kiến, côn trùng, cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì.”
Nghe ma ma nói vậy, Nguyễn Du đã xác định được triệu chứng của Lục lão phu nhân. Lục lão phu nhân thích ăn đồ ngọt, gần đây cơ thể mệt mỏi, ăn nhiều, cơ thể nhẹ, phân thải ra có côn trùng là do quá ngọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-71.html.]
“Lão phu nhân, vừa nãy cháu đã bắt mạch cho ngài, kết hợp với những triệu chứng ngài nói, có vẻ như ngài bị chứng bệnh tiêu khát.” Nguyễn Du nói. Thấy bọn họ đều mờ mịt, dường như không hiểu bệnh tiêu khát là gì, nàng giải thích: “Nguyên nhân gây ra bệnh tiêu khát có liên quan lớn đến việc người thích ăn đồ ngọt. Bệnh này rất khó chữa dứt, nhưng chỉ cần ngài theo phương thuốc cháu kê và kiêng khem, thì cũng không có gì nghiêm trọng.”
Nguyễn Du đã viết phương thuốc ra, đưa cho ma ma, lại hỏi: “Lão phu nhân có thích ăn chua không? Bình thường có thể mang một ít sơn tra hoặc thức ăn chua, ăn những thứ này có lợi cho thân thể của ngài.”
Ma ma vội vàng đáp ứng, nhanh chóng sai người dọn điểm tâm trên bàn đi, thay bằng một đĩa sơn tra tươi.
Lục lão phu nhân nghe lời Nguyễn Du nói xong, không khỏi cảm thán: “Thật không ngờ ăn đồ ngọt cũng có thể sinh bệnh, nếu biết sớm thì ta đã không ăn.”
Mục thị cũng cười đùa: “Ngươi từ nhỏ đã thích ăn ngọt, không ngờ bao nhiêu năm qua cũng không thay đổi. Chúng ta lớn tuổi rồi, sức khỏe không như trước, chỉ cần có chỗ nào không thoải mái là thấy khó chịu. Từ giờ trở đi, người phải nghe theo lời đại phu, đừng ăn những món ngọt nữa.”
Lục lão phu nhân liên tục gật đầu, so với đồ ngọt, bà cụ vẫn quý trọng mạng sống hơn. Ngay cả sơn tra mà bình thường không thích ăn, cũng ăn vài quả trước mặt Nguyễn Du, chỉ là mặt cũng nhăn nhó vì chua.
Mỗi bước mỗi xa
Sau khi chữa bệnh cho Lục lão phu nhân xong, Mục thị bảo Nguyễn Du ra ngoài dạo một chút, còn mình ở lại trò chuyện với lão phu nhân.
Nguyễn Du ra ngoài rồi, Mục thị lập tức hỏi: “Tôn nhi kia của ngươi hôm nay không có ở đây sao?” Hôm nay cụ đặc biệt dẫn Nguyễn Du đến đây, chính là để gặp Lục Hoài Ngọc, ai ngờ chính chủ lại không có ở trong phủ.
Lục lão phu nhân không biết cụ đang nghĩ gì, đáp: “Sáng nay thằng bé có nói với ta, là đi mua vài quyển sách, chắc không lâu nữa sẽ về.”