Mặc dù trên núi có thuốc, nhưng không phải loại nào cũng có, có lúc Nguyễn Du vẫn phải bỏ tiền ra mua ở tiệm thuốc. Nhưng kể từ khi danh tiếng của Nguyễn Du càng lớn hơn, đến tìm nàng xem bệnh không chỉ có những người nghèo khổ, thỉnh thoảng cũng có vài người có gia thế tốt, sau khi bệnh khỏi lại chủ động đề nghị muốn trả tiền.
Nguyễn Du liền nghĩ ra một cách, nàng đặt một cái hòm công đức trước gian hàng, nếu ai cảm thấy không nỡ cho tiền, thì bỏ vào hòm công đức. Tiền trong đó Nguyễn Du sẽ dùng một phần để mua những loại thuốc mà nàng không thể hái được, một phần thì đem trợ giúp cho những người quá khốn khổ.
Lục lão phu nhân gật gật đầu, lại đau lòng kéo tay Nguyễn Du nói: “Cháu là một cô nương, xem bệnh không thu tiền, đã là công đức vô lượng rồi, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cháu vừa xem bệnh, vừa đi hái thuốc, ngàn vạn ần đừng để mệt mỏi.”
“Lục tổ mẫu, người cứ yên tâm đi ạ, cháu biết mà.” Nguyễn Du cười nói.
Mục thị yêu thương nhìn Nguyễn Du một cái, không nói thì thôi, dưới gối không có tôn nữ, sau khi có được đứa tôn nữ Nguyễn Du này, thật đúng là càng nhìn càng thấy yêu quý, cảm thấy Nguyễn Du chỗ nào cũng tốt. Cụ trách móc: “Cháu còn nói nữa, lần trước Lý ma ma còn nói thấy cháu vào ban đêm vẫn đang nấu cao thuốc. Lục tổ mẫu nói đúng đấy, cháu có lòng thiện lương giúp đỡ người khác là điều tốt, nhưng cũng phải nghĩ cho bản thân mình.”
Những công việc này có thể mệt đối với các tiểu thư công tử khác, nhưng Nguyễn Du từ trước đến nay luôn vui vẻ với những việc này. Nếu một ngày nào đó không cho nàng làm những việc này, nàng mới cảm thấy nhàm chán.
Hơn nữa, mặc dù ngày thường nàng có bận rộn một chút, nhưng vẫn rất chú trọng đến việc nghỉ ngơi, chỉ có đêm hôm ấy còn đang nấu cao thuốc cho ngày mai dùng, không ngờ lại bị Lý ma ma bắt gặp, còn đi báo cho Mục thị.
Nguyễn Du khẽ mỉm cười, nắm tay Mục thị lắc lắc, làm nũng nói: “Tổ mẫu, sau này A Du sẽ chú ý nhiều hơn, tổ mẫu đừng nói A Du nữa mà~”
Giọng điệu mang theo chút ngọt ngào, Nguyễn Du thật sự coi Mục thị như tổ mẫu của mình. Người có tâm sẽ được đền đáp, Mục thị đối xử với nàng như tôn nữ, nàng cũng tự nhiên coi Mục thị như tổ mẫu.
Mục thị thấy nàng như vậy, chỉ lắc đầu, đưa ngón tay chọc vào cái trán trắng trẻo của nàng, rồi cười với Lục lão phu nhân: “Nhìn xem, nhìn xem, còn làm nũng với ta nữa kìa.”
Hai bà lão không có tôn nữ, khi thấy Nguyễn Du đều quý trọng nàng, cảm thấy nàng thật sự là người tốt nhất trên đời.
Nói thêm vài câu, Nguyễn Du thấy thời gian đã gần, mới từ trên ghế gỗ hương đứng dậy nói: “Vâng, tổ mẫu, Lục tổ mẫu, A Du xin phép cáo lui đi mua thuốc trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-83.html.]
Hai bà lão đáp lại rất nhịp nhàng, vẫy tay đồng thanh nói: “Đi đi, đi đi, trên đường cẩn thận, về sớm một chút là được.”
Mỗi bước mỗi xa
Trong khi đó, Lục Hoài Ngọc ngồi ở phía dưới, mỉm cười nhìn bọn họ diễn kịch, lúc này cũng lên tiếng. Hắn ta cũng từ từ đứng dậy, chào Mục thị và Lục lão phu nhân một cái: “Tổ mẫu, Mục lão phu nhân, Hoài Ngọc cũng đúng lúc ra ngoài mua chút giấy, vừa lúc có thể đi cùng Du muội muội một chuyến.”
Vừa dứt lời, Lục lão phu nhân liền đưa cho Mục thị một ánh mắt “ta nói mà”, rồi vẫy tay nói với Lục Hoài Ngọc: “Thế thì tốt, cháu phải bảo vệ Du muội muội của cháu đấy nhé.”
-
Sau khi Nguyễn Du và Lục Hoài Ngọc rời đi, hai bà lão trong phòng không nhịn được cùng cười lên, Lục lão phu nhân nói với Mục thị: “Ta thấy có tiền đồ đấy, thấy thằng bé nhìn Du nha đầu như thế nào không, ta chưa thấy thằng bé lo lắng cho ai như vậy bao giờ cả.”
Mục thị cũng cười: “Vậy thì tảng đá lớn trong lòng ta đã có thể buông xuống rồi, nếu hai đứa có thể thành đôi, Du nha đầu vào cửa Lục gia các người, các người phải đối xử tốt với con bé đấy.”
Lục lão phu nhân sẵng giọng: “Điều đó là đương nhiên, ai mà dám đối xử không tốt với Du nha đầu, ta sẽ không tha cho bọn họ!”
Mục thị chỉ chỉ về phía đông phòng, thấp giọng nói: “Còn người kia thì sao?”
“Nàng ta ngoài việc dùng chút tiểu xảo thì cũng không có gì đáng kể, Du nha đầu có ta và Hoài Ngọc bảo vệ, dù cho nàng ta mấy lá gan, cũng không dám đối xử không tốt với Du nha đầu.” Lục lão phu nhân nói.
-
Nguyễn Du không ngờ Lục Hoài Ngọc lại đi cùng mình, nhưng những ngày gần đây nàng và Lục Hoài Ngọc ở cùng cũng khá vui vẻ, nên cũng không để ý lắm. Lục Hoài Ngọc đọc sách nhiều, hiểu biết rộng, có nhiều kiến thức mà Nguyễn Du không hiểu, hắn ta đều có thể nói ra, Nguyễn Du tự nhiên cũng vui vẻ trò chuyện với hắn ta.
Nguyễn Du không biết Lục Hoài Ngọc đã có tình cảm với mình, hôm qua khi Lục Hoài Ngọc ra ngoài với Phương Ánh Nhu, Phương Ánh Nhu như lơ đãng nói rằng thích cô nương người ta cũng không thể sớm bày tỏ tình cảm, nếu không sẽ làm đối phương sợ hãi.