Ôn Hương Nhuyễn Ngọc - Lâm A Luật

Chương 98



Trong phòng, Tiểu Phương thị ngồi ở vị trí cao, nhìn Lục Hoài Ngọc và Phương Ánh Nhu đang đứng, thở dài nói: “Vừa rồi hai đứa ôm nhau đã bị mấy nha hoàn bà từ thấy hết rồi, hai đứa cũng thật là, nếu đã có ý với nhau, sao không nói thẳng với ta? Một đứa là con của ta, một đứa là chất nữ của ta, đều là đầu tim m.á.u thịt của ta, chẳng lẽ ta sẽ ngăn cản hai đứa ở bên nhau sao?”

Ngừng lại, Tiểu Phương thị cầm chén trà sứ xanh lên nhấp một ngụm, lại nói: “Giờ đã bị người khác thấy, e rằng hai đứa sẽ bị những lời bàn tán của mấy người miệng lưỡi nhanh nhảu, làm phá hỏng danh tiếng, hôn sự này nên nhanh chóng tiến hành mới tốt. Nhu nhi, cháu về nhà nói với phụ mẫu cháu chuyện này… Thôi, thôi, ngày mai ta sẽ tự mình đến nói, Hoài Ngọc là một đứa trẻ tốt, giờ lại có thân phận cử nhân, chắc phụ mẫu của cháu cũng không phản đối.”

Không chỉ không phản đối, mà bọn họ còn chiêng trống thăng thiên.

Đừng nhìn mặt Tiểu Phương thị có vẻ nghiêm trọng, như thể thật sự bắt gặp một đôi “uyên ương hoang dã”, thực ra đã sớm bàn bạc với Phương Ánh Nhu, nàng ta và Lục Hoài Ngọc làm những chuyện không thể công khai, đúng lúc bà ta cùng hạ nhân đi ngang qua, liền có thể bắt gặp bọn họ.

Đến lúc đó, cho dù Lục Hoài Ngọc có không muốn, cũng phải ngoan ngoãn cưới Phương Ánh Nhu.

Trong lòng Lục Hoài Ngọc rối bời, hắn ta không ngờ chỉ vì sợ Phương Ánh Nhu ngã, nên đã đỡ nàng ta một cái, hai người cứ như vậy ôm nhau mà không hay biết, lại đúng lúc bị Tiểu Phương thị nhìn thấy, giờ đây hắn ta lại phải cưới Phương Ánh Nhu.

Hắn ta biết mình phải nói gì đó, không thể cứ mơ hồ mà đồng ý chuyện hôn nhân này. Nếu hắn ta thích Phương Ánh Nhu thì còn đỡ, vấn đề là hắn ta không có tình cảm nam nữ với Phương Ánh Nhu, cũng chưa từng nghĩ đến việc cưới nàng ta làm thê tử.

“Thưa mẫu thân, chuyện này e rằng không được!” Sau khi Tiểu Phương thị nói xong, Lục Hoài Ngọc đã vội vàng nói, “Con…”

Nhưng hắn ta chưa nói hết câu, Phương Ánh Nhu đã tiếp lời, nàng ta cắn chặt môi dưới, sắc môi hồng hào giờ đã trở nên đỏ thẫm. Biểu tình của nàng ta có chút nhục nhã: “Cô cô, hãy thu hồi những lời này đi ạ, đừng nói gì về việc để cháu và biểu ca thành thân nữa, biểu ca huynh ấy… đã có người trong lòng rồi, người đó không phải cháu, làm sao cháu có thể xen vào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-98.html.]

Nói xong, nàng ta quay đầu đi, tay áo che mặt, dường như đã khóc nấc lên.

Lục Hoài Ngọc thấy nàng ta như vậy, muốn khuyên vài câu, nếu là người khác khiến biểu muội mình đau lòng như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ không ngần ngại đi dạy dỗ người đó, nhưng giờ đây người làm muội muội đau lòng lại chính là hắn ta, hắn ta còn có thể tự đánh mình sao?

Hắn chỉ có thể thở dài vài tiếng.

Tiểu Phương thị đã sớm biết rõ diễn biến sự việc, lời của Phương Ánh Nhu cũng không làm bà ta bất ngờ, chỉ là trên mặt vẫn giả vờ ngoài ý muốn và khó xử: “Vậy… giờ phải làm sao đây? Hôm nay hai đứa ôm nhau đã bị mọi người thấy, nếu không thể cho cháu một danh phận, vậy cháu sau này làm sao mà gả đi?”

“Ta thì có thể dùng khế ước bán mình để uy h.i.ế.p những hạ nhân này, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, sợ rằng vạn nhất…” Không có vạn nhất, Tiểu Phương thị đã nghĩ xong, cho dù mấy nha hoàn bà tử cắn chặt môi không nói ra, bà ta cũng sẽ tìm cách để vụ việc hôm nay bị lộ ra.

Khi những lời này vừa nói ra, Phương Ánh Nhu khóc càng nhiều hơn.

Mỗi bước mỗi xa

Trong lòng Lục Hoài Ngọc cũng rất lo lắng, trước đây mặc dù hắn ta và Phương Ánh Nhu cũng thân thiết như vậy, nhưng rốt cuộc là chuyện riêng tư của hai người, cho tới bây giờ chưa từng bị ai thấy, giờ bị người khác nhìn thấy, thật sự khó xử.

Phương Ánh Nhu thấy Lục Hoài Ngọc không nói gì, liền tự mình nói tiếp: “Nếu đã xảy ra chuyện như vậy, thì đó là số của cháu khổ, cháu không thể ngăn cản biểu ca theo đuổi tình yêu của mình, chỉ có thể hy sinh bản thân để ủng hộ bọn họ, cháu không quan tâm đến thanh danh gì cả, cháu cũng không thành thân nữa, chỉ cần cạo đầu đi làm ni cô sống cô độc hết quãng đời còn lại, dù sao không thể gả cho biểu ca, người khác cháu cũng không thèm để mắt đến! Nếu như… nếu như còn có người nói cháu, thì cháu c.h.ế.t đi cũng được, hoàn toàn sạch sẽ!”

“Biểu muội! Muội đang nói bậy bạ gì vậy! Sao ta có thể để muội đi làm ni cô, hay c.h.ế.t đi?! Nếu ta để muội như vậy, thì Lục Hoài Ngọc ta còn là người sao?” Lục Hoài Ngọc tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, mặt đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.