Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 11: 11: Ngả Bài Ở Lại




Dưới ánh nến Tạ Nguyễn Ngọc dần dần yên tĩnh, không chớp mắt nhìn cầu thang chằm chằm, Mục Độ Niên chắc đã uống rất nhiều rượu, nàng còn có cơ hội, chỉ cần hắn ta đi đến đây thì giết chết.

“Ha ha ha ha! Quả nhiên là giấu một mỹ nhân!”Mũi ưng, mắt thon dài, Mục Độ Niên cũng coi như cường tráng chỉ là gương mặt có chút gầy ốm, ngày thường tính tình hắn ta âm trầm nhưng chỉ cần chạm vào rượu là thay đổi bộ dáng ngay.

Tạ Nguyễn Ngọc nắm kéo tàn nhẫn trong tay, trong nháy mắt xẹt qua tay mang theo làn da ấm áp.

Rầm!Thân thể ngã xuống mặt đất phát ra tiếng rất lớn.

Chỉ là khi Tạ Nguyễn Ngọc còn chưa phản ứng lại một bàn tay đã chế trụ cổ nàng, một cái tay khác nhanh chóng đoạt kéo của nàng, âm thanh của Thẩm Thất gia âm lãnh đến cực điểm: “Em muốn giết hắn!”“Em không giết hắn!” Lúc này Tạ Nguyễn Ngọc đã hoàn hồn thấy Thẩm Thất gia bỗng nhiên xuất hiện, làm sao không nghĩ ra nữa, lập tức vừa giận vừa tức rất giống con nhím có gai: “Người chính là do Thất gia đánh bất tỉnh!”Thẩm Thất gia tràn ngập hồ nghi với Tạ Nguyễn Ngọc, từ khi Mục Độ Niên vào phủ Tạ Nguyễn Ngọc liền tránh trong phòng ở tú lâu, một bước cũng không chịu bước ra, Giang Sính Đình cũng từng gọi nàng đến phòng bếp hỗ trợ coi chừng một chút lại bị Tạ Nguyễn Ngọc từ chối ngay.


Phảng phất như nàng đã sớm biết kế hoạch của hắn, biết Mục Độ Niên, nàng đang trốn.

“Nghĩ đến là ngày thường tính tình của ta quá tốt, vậy mà chiều ra một người không biết trời cao đất dày như cô.

” Ngón tay thủ sẵn ở cổ nàng của Thẩm Thất gia dần dần buộc chặt, không có sự dịu dàng ngày xưa: “Cô rốt cuộc là ai.

”Tạ Nguyễn Ngọc liều mạng giữ chặt ngón tay của Thầm Bồi Viễn: “Tôi là ai Thất gia không phải rõ ràng lắm sao, Thất gia không rõ ràng lại dám để cho tôi vào sân của ngài sao!”Nghe lời nói của nàng, Thẩm Thất gia tức đến mức cười thành tiếng.

Bên tai Tạ Nguyễn Ngọc truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, lời nói lại lạnh như ác quỷ bò ra từ địa ngục: “Nếu không muốn nói vậy thì chết đi.

”Sức lực trên tay tăng lên, hô hấp của Tạ Nguyễn Ngọc không thuận, Thẩm Thất gia lần này là thật sự muốn giết nàng!“Bến tàu.

.

Kim… Thủy…” Trong đầu Tạ Nguyễn Ngọc hiện lên mấy chữ này, nàng cần phải sống sót mặc kệ có nên dùng hay không.


Lực lượng của cánh tay thủ sẵn trên yết hầu của nàng hơi cứng lại, Tạ Nguyễn Ngọc dường như thấy được hy vọng vội vàng bổ sung: “Lâm gia… Lâm gia muốn vận chuyển một lô hàng súng ống đạn dược đi từ bến tàu… Kim Thủy.

”Đây là đời trước khi Tăng thành bị phá, sau khi Mục Độ Niên bỏ thành trốn chạy Mạnh Nho Canh đi tra Mục phủ, điều tra ra trong mật thất của thư phòng nhỏ.

Chính là sau khi Thẩm gia nhận bến tàu Kim Thủy.

Yên tĩnh một lát, cơ thể Tạ Nguyễn Ngọc bị xoay lại, nàng liều mạng ho khan, còn chưa kịp thở ra, Thẩm Thất gia liền nâng khuỷu tay nhanh chóng đặt lên cằm nàng để Tạ Nguyễn Ngọc ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nhìn thấy đôi mắt âm ngoan kia, Tạ Nguyễn Ngọc suýt chút nữa bị ánh mắt hắn đông lạnh thành vụn băng.

Đúng rồi, dáng vẻ này mới là Thẩm Thất gia chân chính.

“Cô rốt cuộc là ai.

”Nàng có thể là ai, nàng cam đoan mình không phải Tạ Nguyễn Ngọc giả!Nhưng cái này tất nhiên không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Thẩm Thất gia, Tạ Nguyễn Ngọc trầm mặc một lát tìm từ thích hợp, rất cẩn thận mà mở miệng: “Thất gia có tin kiếp trước kiếp này không.


”Đương nhiên không tin.

Thấy Thẩm Bồi Viễn nhìn nàng chằm chằm không nói gì, Tạ Nguyễn Ngọc đoán là hắn không tin.

Thở dài tiếp tục: “Vậy Thất gia có tin cảnh trong mơ báo mộng trước không?”Tạ Nguyễn Ngọc không dám nói quá chân thật chỉ có thể dựa lý do nằm mơ về chuyện đời trước của Mục Độ Niên, thật thật giả giả nói cho hắn nghe, ở giữa giấu đi đoạn tình cảm với Mạnh Nho Cảnh cùng vài tin tức quan trọng khác.

Nàng lại không ngốc, mượn xác hoàn hồn quá mức kinh hãi thế tục, lỡ như nàng nói ra Thẩm Thất coi nàng là dị loại gì đó mà dùng đao làm thịt, nàng tố khổ với ai chứ!“Cô nói ta huyết tẩy soái phủ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.