Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 19: 19: Quyền Lợi Tẩy Bài




Thi thể của Thẩm Bồi An được chuyển về Bảo Ninh đã là việc của mấy ngày sau, xác chết có chút hơi hơi hư thối, Thẩm phu nhân bái quan tài khóc gào “con của ta, con của ta” không ngừng, cuối cùng vẫn là do Thẩm đại soái sai người kéo lên.Hai mắt Thẩm Bồi An khép hờ trong quan tài, Thẩm đại soái hiếm khi rơi nước mắt, cuối cùng lại xoay đầu đi không đành lòng xem tiếp.Thẩm Nhị gia đã chết, tháng ngày vẫn phải tiếp tục.


Soái phủ bi thương mấy ngày cũng khôi phục bình thường, chỉ có Thẩm Ngũ gia bị đại soái vung tay cho lên huyện Toàn Tường, một nơi cằn cỗi chim không thèm ỉa.Vốn dĩ có sóng ngầm lưu động giữa con cái của Soái phủ, bởi vì Thẩm Bồi An chết nên công khai đặt ra bên ngoài.Bến tàu, sòng bạc, kỹ viện, phòng nhảy, công hội, tất cả sản nghiệp dưới tay Thẩm Nhị gia đều bắt đầu gặp phải một lần đại tẩy bài.Thẩm phu nhân chịu đả kích liên tiếp, lúc này chung quy là không chịu nổi mà ngã bệnh.Tạ Nguyễn Ngọc thổn thức nhìn mấy việc phát sinh những ngày nay, ít nhiều cũng có chút đồng tình với Thẩm phu nhân, sau khi nàng nói với Thẩm Thất gia, đổi lấy sự ghét bỏ xem thường cùng một câu “lòng dạ đàn bà.”Mấy ngày này Thẩm Thất gia không nhàn rỗi, Tạ Nguyễn Ngọc cũng không nhàn rỗi, nàng mang theo Đinh Chí đi dạo khắp nơi, mua một đống lớn xiêm y trang sức.

Chờ Thẩm Thất gia rảnh rỗi mới như hiến vật quý cho Thẩm Thất gia xem.“Mỗi ngày gia mệt đến nửa sống nửa chết, khanh khanh thật là tiêu sái vô cùng.” Thẩm Thất gia nhắm hai mắt, tay Tạ Nguyễn Ngọc nhẹ nhàng ấn trên huyệt Thái Dương của hắn, lực đạo vừa phải, vô cùng thoải mái.“Ngài lập tức sẽ kiếm được đống tiền lớn, còn để ý để điểm này của em.”Tay bị Thẩm Thất gia gắt gao nắm lấy, dùng sức một cái, Tạ Nguyễn Ngọc đã chui vào trong lồng ngực của hắn, hương vị đàn hương dễ ngửi lây dính mùi cồn.“Em cảm thấy bến tàu tốt hay là sòng bạc tốt.” Công hội và tiệm gạo Thẩm Bồi Viễn không cần suy nghĩ, nghĩ đến việc làm ăn rộng thoáng như vậy Lão Tứ nhất định phải có được.

Còn về phòng nhảy và kỹ viện, Thẩm Thất gia nhíu mi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có bến tàu hoặc là sòng bạc mới có thể đơn giản rơi vào tay hắn, dù sao việc mua bán quá kiếm được tiền không thể độc chiếm, tham nhiều nhai không nát được.“Đều tốt.” Tạ Nguyễn Ngọc câu lấy cổ Thẩm Thất gia, gối đầu lên ngực hắn, nghĩ rồi lại nghĩ: “Sòng bạc?”“Vì sao?” Trong mắt Thẩm Thất gia lóe ánh sáng, âm thanh có chút phấn khởi còn có chút chờ mong.Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ đến đoạn thời gian gặp Mạnh Nho Cảnh trước kia, nói: “Thiếu tiền lại tham tiền, tóm lại gan lớn hơn người bình thường một chút.”Ha ha ha ha ha!“Suy nghĩ của khanh khanh cũng là suy nghĩ của ta.” Trong lồng ngực Thẩm Thất gia ôm Tạ Nguyễn Ngọc, không nhịn được duỗi tay niết gương mặt nàng, làn da trắng nõn bị hắn niết có chút phiếm hồng: “Bến tàu đương nhiên sẽ kiếm nhiều hơn sòng bạc chút, tiền cũng sạch sẽ hơn.


Nhưng mà khanh khanh, thời đại này không có gì khống chế tốt hơn một tên lưu manh thiếu tiền, em có thể dùng tiền đổi lấy tất cả, tin tức, thanh thế, lương tri thậm chí là mạng người ở chỗ bọn họ.So sánh với bọn họ thì những người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, một bụng nam xướng nữ trộm mới thật sự làm người ghê tởm đến cực điểm.Quyền lợi luân phiên việc làm ăn trong sân đến hai tháng sau mới chính thức kết thúc, Thẩm phu nhân đau con yêu con, bệnh tình thay đổi thất thường, Thẩm Bồi Viễn đã phải hầu hạ bón thuốc còn phải chỉnh đốn sòng bạc trong tay ở thành Bảo Ninh, không có cách phân thân nên dứt khoát mời bác sĩ nổi tiếng vào phủ trông coi.Bởi vì trước đó hắn vẫn luôn lén hỗ trợ việc ngoài sáng của Thẩm Bồi An, sòng bạc bây giờ càng là như cá gặp nước, Thẩm Thất gia không tham tiền, những gì hắn muốn chính là nhân mạch.


Hắn từ xưa đến tay rất biết làm người, làm việc luôn chú ý lưu ba phần tình cảm, thường xuyên qua lại thật sự được không ít người coi trọng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.