Ôn Hương Nhuyễn Ngọc

Chương 47: 47: Trần Ai Lạc Định




Trong phòng chỉ còn Phỉ Thúy và Tạ Nguyễn Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ, Phỉ Thúy cảm thấy từ khi đi theo Tạ Nguyễn Ngọc, nàng ấy đều đã trải qua tất cả những gì chưa từng trải qua nếu không phải là còn sống, nàng ấy thật sự hoài nghi Tạ Nguyễn Ngọc là Diêm Vương đến lấy mạng nàng ấy.

“Di thái.

”“Không sao.

” Tạ Nguyễn Ngọc nhét miếng điểm tâm cuối cùng vào miệng, lấy khăn lau vụn bánh trên tay, Thẩm Thất gia không nói cho nàng, Đinh Chí cũng không biết, tiếng súng vang như vậy tám chín phần mười chính là do Thẩm Thất gia có ý làm thế.

Tốc độ của Đinh Chí rất nhanh, từ lúc hắn ta đi ra ngoài đến lúc trở về cũng chưa đến mười lăm phút: “Vương Tham Lãnh cầm súng xông vào phủ đốc quân.


”Mẹ kiếp! Sự kiện lớn à! Đôi mắt Tạ Nguyễn Ngọc trừng như viên bi, Thẩm Thất gia làm thế nào được thế! Nàng đã đoán rất nhiều loại tình huống nhưng không hề nghĩ đến việc Thẩm Thất gia sẽ buộc Vương Tham Lãnh nổ súng ở phủ đốc quân!Đây còn không phải là muốn phản hay sao!“Thất gia như thế nào rồi?”“Bị thương một chút.

” Lời nói của Đinh Chí có chút cổ quái.

“Làm sao lại bị thương?” Tạ Nguyễn Ngọc sửng sốt, xem nhẹ biểu cảm của Đinh Chí, âm thanh có chút nôn nóng, mày nhăn thành một đường: “Có phải là xảy ra sai lầm gì hay không?” Nói xong thì muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Đinh Chí lúc này đương nhiên không thể để nàng đi ra ngoài, lúc sau còn có vở kịch lớn phải diễn, huống chi Thất gia đã dặn dò để nàng ngốc ở trong phòng, xung quanh đều là tư bộ của Thất gia, là an toàn nhất.

Vội vàng bảo Phỉ Thúy ngăn cản nàng lại, không được tự nhiên mà gãi đầu: “Phát súng kia là do Trương phó quan bắn, hắn nói “Vương Tham Lãnh đã chết rồi, ngài cũng không thể không bị thương một chút nào” rồi nổ súng.

”“Hắn vì sao không nổ súng lên người chính mình chứ!” Tạ Nguyễn Ngọc nghe xong có chút cạn lời, người nàng hạ thấp bản thân đi theo, Trương Tuần nói bắn là bắn? Khó tránh khỏi có chút tâm tắc: “Có thể rất nghiêm trọng hay không?”Đinh Chí không hé răng, việc Thẩm Thất gia cam chịu, hắn ta có tư cách gì mà hé răng.

“Hắt xì! Hắt xì!” Trương Tuần xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm nói: “Có phải có người nhớ tôi hay không?”“Tôi đoán có người đang mắng cậu mới đúng.

” Trên cánh tay của Thẩm Thất gia bị viên đạn làm rách một chút ra, lộ ra một chút đỏ thắm thật ra lại làm Đinh An băng bó như toàn bộ cánh tay đều bị phế đi.


“Đau không?” Trương Tuần nói xong còn cố ý ấn xuống.

Làm Thẩm Thất gia nhíu mày: “Có chút?”“Thế thì đúng rồi! Bắn thật với bắn giả vẫn có sự khác biệt, ngài chỉ cần diễn đau thêm gấp mười lần là được.

”Thẩm Thất gia nhìn Trương Tuần cợt nhả, sâu kín mở miệng: “Cậu vì sao không tự bắn mình một súng chứ.

”“Tôi đây không sợ đau à.

” Trương Tuần thật sự không che giấu sau đó cảm thấy mình nói chuyện quá mức thẳng thắn, lại đối diện với ánh mắt bất mãn của Thẩm Thất gia khổ vô cùng tìm cớ: “Lại nói, tôi bị thương thì dùng được gì, không giống như ngài, ngài là con trai của đại soái lại là đốc quân, hắn muốn giết ngài chính là muốn tạo phản mà!”“Lần sau cậu trở tay bắn chính mình một súng là được, tôi tuyệt đối sẽ diễn như cậu xả thân cứu tôi.

” Thẩm Thất gia không hề nói đùa với hắn ta: “Đều đã chuẩn bị tốt?”“Tin tức sớm đã được tung ra, lúc này sợ đã sắp truyền ra khắp nơi rồi.

” Trương Tuần thuận tay ném súng cho hắn: “Phùng Huân lúc này phỏng chừng nên gấp gáp trở về chúng ta nên đi nhanh đi.


”Thẩm Thất gia mặc quân trang màu xám đậm, vành nón màu đen đè nặng trán, bóng mũ che khuất đôi mắt của hắn, mặc dù vai trái bị quấn băng vải, dáng người đứng trên thành lâu có vẻ vô cùng thẳng tắp như cũ.

Đây là hình ảnh đầu tiên Phùng Huân nhận được chạy về nhìn thấy.

Thẩm Bồi Viễn lên thành lâu, vậy quân đội trong thành của hắn ta đâu, Phùng Huân có chút ngạc nhiên.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.