Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

Chương 34: Có cách gì đây



“…”

“Khương Lộc, các cậu như thế là không được.”

“Làm gì có ai yêu nhau lại kèm thêm một cái đuôi?”

“… Cô giáo đang nhìn cậu kìa.”

“Bảo là bạn gái cũ thì không phải, bảo là bạn, có bạn nào làm như vậy không. Nếu tớ suốt ngày đung đưa trước mặt hai cậu, Lý Miễn có tức chết không? Cậu ta phải đổi góc nhìn mà suy nghĩ chứ.”

“Đừng nói nữa.”

“Có muốn tớ giúp một tay kh…”

Lâm Hiếu Thành đứng sau lưng, chưa kịp nói hết câu thì cô giáo thanh nhạc trẻ tuổi đã bực tức: “Tôi phát hiện tôi đứng trên này nói, có người ở dưới cũng nói, tôi luyện với mấy em mấy ngày, khàn giọng đến nơi rồi!”

Âm vang vang vọng trong phòng tập, thật lâu sau mới hoàn toàn im ắng.

Cô uống nước rồi đặt cốc xuống bàn, tức giận vẫn chưa vơi, khoanh tay nói: “Bạn nam đứng hàng sau, tôi thấy em nói liên tù tì, em lên đây hát một lần đi.”

Lặng ngắt như tờ, không ai dám nhận. Tôi nghiêm mặt bình tĩnh, nghe thấy hơi thở cùng tần số ở sau tai, quả nhiên cũng đang giả ngu.

Nhưng không ngờ khứa này lại đột nhiên hít sâu, cười đáp: “Thưa cô, em hát không hay lắm, không chuẩn tiếng phổ thông.”

“Tôi đã nghe nhiều giọng lai rồi.”

“E hèm.” Lâm Hiếu Thành day trán, nghiêm túc trả lời, “Vậy em xin được hát bài Cố gắng sẽ chiến thắng. Em bắt đầu đây.”

“Dù chẳng thỏa chí cũng xin đừng oán hờn, đừng bận tâm lo sợ trước nguy nan, đừng lưu luyến quá khứ ngày xưa, sao say sưa mỗi ngày…”

Thật là muốn dở bao nhiêu có dở bấy nhiêu, khứa này bị bệnh gì thế?

Có người cười khúc khích. Cô giáo cũng bị chọc cười, mím môi nhìn đi nơi khác, ánh nắng hắt lên má cô, nụ cười thấp thoáng càng thêm dịu dàng.

Khi mọi người đang nhao nhao vô tay, Lâm Hiếu Thành khép miệng rất đúng lúc. Tôi ngoái đầu nhìn cậu ta, bộ dạng mất hồn.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Cô giáo thu dọn đồ đạc, cầm chai nước xoay người lại, trước khi rời đi còn nói, “Bạn nam kia, hát thật sự quá bình thường, phải luyện tập nhiều vào.”



Năm ấy đúng vào dịp kỷ niệm 60 năm Quốc khánh, bên trên tổ chức hợp xướng tặng quà, chọn trường làm đơn vị, bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Tôi và Lâm Hiếu Thành học cùng ngành, bị chọn vào dàn hợp xướng.

Cô giáo đã rời khỏi phòng tập, Lâm Hiếu Thành vẫn còn ngẩn ngơ. Tôi cầm phổ nhạc đập vào vai cậu ta: “Đã tỉnh táo chưa hả, ngây ngốc gì đấy?”

“… Cô giáo này ở đâu vậy?”

“Giáo viên mới đến của khoa Âm nhạc, chắc là mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh.”

“Tên gì?”

“Hình như họ Trịnh. Tập luyện mấy ngày rồi mà sao cái gì cũng không biết thế? Giả mất hồn cái gì.”

“Mấy ngày rồi mà tớ mới phát hiện cô ấy đẹp như vậy.” Lâm Hiếu Thành thốt ra một câu buồn nôn, còn nói rất chân thành.

“Xì…” Tôi nghe mà nổi da gà, quay lại chủ đề chính, “Lúc nãy cậu bảo định giúp tớ thế nào?”

“Giúp cậu cái gì?”

“À thì là chuyện đó, chuyện của Triệu Ngữ Tĩnh.”

“À, dùng mỹ nam kế.” Cậu ta phân tâm rời khỏi phòng, nói, “Nhưng giờ không giúp cậu được.”

“… Lâm Hiếu Thành.” Đúng là khiến người ta cạn lời, nhưng vẫn đuổi theo hỏi, “Vậy cậu nói đi, nên dùng cách nào?”

Kết quả không để ý vấp phải ngưỡng cửa, khi cả cơ thể sắp đổ về phía trước, tôi duỗi tay túm lấy sau lưng cậu ta nhưng với không tới, đúng lúc này được người đứng bên cạnh giữ lại.

Mồ hôi chảy ra, đối diện với gương mặt bó tay của Lý Miễn: “Từ nhỏ đã không chịu nhìn đường, bao giờ mới thay đổi hả.”

Tôi quên mất cậu đang chờ ngoài cửa, còn chưa trả lời thì Lâm Hiếu Thành đã chen vào: “Lỗi tôi lỗi tôi, do đi nhanh quá.”

Sau đó làm vẻ lo lắng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, giơ tay toan vỗ đầu tôi: “Không sao chứ Khương Lộc?”

Lại bị Lý Miễn hất ra: “Làm gì đấy.”

“Quan tâm bạn bè không được à.” Cậu ta cười nhe răng, đứng thẳng người dậy nói, “Hai đứa tôi thân thiết lắm, mà cũng phải, cậu đâu biết chuyện sau khi Khương Lộc chuyển nhà.”

Bầu không khí ngưng đọng, nhiệt độ xung quanh hạ xuống.

Tôi biết Lâm Hiếu Thành có ý gì, đổi chỗ kích, cũng tạm coi là một cách. Nhưng chỉ sợ Lý Miễn sẽ xem là thật, những lời mẹ tôi nói qua điện thoại trong kỳ nghỉ đông đã khiến cậu để ý rồi kìa.

Đứng ở giữa ngập ngừng, cúi đầu nhìn chân mình.

“Bạn bè có giới hạn của bạn bè, không phải quan tâm như vậy.”

“Ha, hóa ra cậu cũng biết à.”

“Cậu có ý gì hả Lâm Hiếu Thành? Có chuyện gì nói thẳng.”

Bọn họ biết nhau cũng đã mấy năm, lần đầu tiên Lâm Hiếu Thành được ở thế trên, không khỏi cảm thấy lâng lâng, dừng mấy giây mới nghiêm túc nói: “Vậy tôi nói thẳng, người bạn kia của cậu vượt quá giới hạn, suốt ngày bám theo thì coi là gì? Ba người cùng yêu đương? Khổ sở lắm.”

Lý Miễn ngẩn ra, không biết là thở phào hay càng thêm băn khoăn, chân mày vẫn nhíu chặt, giải thích: “Gần đây tôi không gặp cô ấy.”

“Triệu Ngữ Tĩnh đi làm thêm ở… quán trà sữa trước cửa Tây.” Tôi đáp.

Trông cậu có vẻ không biết thật, vuốt mặt một cái, từ đầu đến chân viết rõ bối rối, thở dài nói: “Tớ đi tìm cô ấy.”

Sau đó trở tay vỗ cái đốp lên vai Lâm Hiếu Thành: “Nhọc lòng rồi.”

“Mẹ nó.” Cậu ta bất cẩn không chuẩn bị, “Đau chết mẹ.”



Tôi cũng chỉ mới biết Triệu Ngữ Tĩnh làm ở quán trà sữa.

Khai giảng đã một thời gian, nhưng kể từ ngày ở tàu điện ngầm đến nay không còn gặp lại, sợi dây kéo căng trong đầu cuối cùng cũng thả lỏng.

Cảm giác về cô ấy rất phức tạp, đáng thương chiếm phần nhiều. Cái trò giật tóc tình địch lúc trước Trần Tiêu Dĩnh dạy tôi không được phát huy, Triệu Ngữ Tĩnh chỉ âm thầm đứng cạnh nhìn, như không tìm được vị trí thuộc về mình, chỉ có thể tham dự vào cuộc sống của người khác.

Y hệt cây tầm gửi, gửi gắm nhờ tình cảm.

Mãi đến tối hôm qua, tôi và Lý Miễn đi dạo trên sân bóng. Hồi ấy làm gì có nhiều nơi để hẹn hò, nhưng ngưỡng của cảm giác hạnh phúc rất thấp, nắm tay đi trên đường thôi cũng đã thấy lâng lâng khôn cùng.

Trời lạnh, không một bóng người.

Tôi vừa đi vừa đá tuyết, đi ngang qua sân bóng rổ bỗng buột miệng hỏi cậu: “Giờ cậu còn chơi bóng rổ không?”

“Không chơi nữa.”

“Vì sao?”

“… Không biết, chỉ là dần dần nghỉ chơi.” Cậu nghĩ ngợi, nói: “Tớ phát hiện đã đánh mất rất nhiều chuyện, phải nhặt về từng thứ một.”

“Đúng thế, hồi trước cậu chơi giỏi lắm mà, nhặt về đi.”

Tôi vừa nói vừa thấy hứng thú, ngồi xuống vốc một nắm tuyết ấn trong tay, dồn sức mạnh thủ thế: “Nhìn tớ ném bóng vào rổ đây.”

Kết quả quả cầu tuyết nho nhỏ bị ném lên, chưa tới ngưỡng rổ bóng thì đã rơi xuống, tự mình cười phá lên, lại vội vàng nắn thêm quả mới.

Lý Miễn nhìn buồn cười, kéo tôi tới phủi tuyết trên đầu, làn mi cụp xuống, động tác chậm dần, bất thình lình nói: “Cậu nói xem, liệu hồi bé có tưởng tượng được bây giờ là như thế này không?”

“Như thế nào cơ?”

Cậu dừng lại, nhẹ nhàng cúi đầu, bàn tay đỡ gáy, cảm giác lành lạnh. Hơi thở của tôi trở nên mong manh, cơ thể căng thẳng phát lực kỳ lạ, quả cầu tuyết đang cầm trong tay lập tức bẹp dúm, và Lý Miễn cũng đã hôn lên.

Cạnh sân bóng, trên mặt tuyết, đèn đường kéo dài hai chiếc bóng, cả thế giới chỉ rộng lớn đến vậy mà thôi.



Mười năm trước, vào một buổi tối ngày đông.

Tôi và Ngô Thừa Thừa từ phòng máy về nhà, đi qua sân bóng rổ, trông thấy Lương Hiểu Mẫn và thầy chủ nhiệm ôm hôn dưới tuyết.

Chúng tôi giơ tay che mắt, lại nhìn lén qua kẽ tay, chấn động với hình ảnh trước mắt, chộn rộn một thời gian dài.

Tưởng tượng đến việc ngày nào đó trong tương lai, chuyện ấy cũng sẽ xảy ra với mình.

Mọi thứ như đã được sắp xếp, tôi tưởng tượng nên, và nó đã thực sự xảy ra.



Tôi lâng lâng về phòng, trên mặt là nụ cười ngây ngô đến ngốc nghếch.

Cởi giày leo lên giường, nghe thấy Trần Tiêu Dĩnh hỏi: “Cậu không rửa mặt à?”

“Về rồi đây.” Tôi đáp một nẻo, mà cũng chẳng biết mình đang nói gì, vùi đầu xuống gối, bất thình lình vung chân đập mạnh.

“Khương Lộc!” Cậu ấy vỗ vào giường, “Bị điên à?”

Tôi nằm im, trở mình xấu hổ, lại không kìm nén được sự hưng phấn, nhô đầu ra thần bí nói: “Tớ vui.”

“Chỉ là hẹn hò thôi mà chị hai.” Trần Tiêu Dĩnh khinh bỉ tôi, viết rất rõ trên mặt, “Là hôn hay thế nào? … Ngủ rồi à?”

“Trần Tiêu Dĩnh cậu bị gì thế!” Tôi cầm gối ném về phía cậu ấy, mặt đỏ bừng, “Ngủ gì mà ngủ, suy nghĩ cái gì vậy.”

“Cậu ngây thơ thì có.” Cậu ấy ném trả lại tôi, “Thế chịu đi ngủ chưa, tối khuya rồi đừng làm ồn nữa.”

Tôi không đáp, cưỡng ép yên tĩnh mấy phút, nhưng tế bào não cứ nhất quyết nhảy nhót: “Tớ không ngủ được.”

“Đọc truyện xem phim, nhắn tin với Lý Miễn nhà cậu.”

Nghe thấy thế, tôi tiện tay cầm điện thoại lên, thấy vẫn chưa đến 10 giờ bèn ngồi dậy: “Tớ thật sự không ngủ được, này, tớ mời cậu uống trà sữa nhé?”

“Bây giờ?”

“Quán trà sữa ở cửa Tây vẫn chưa đóng cửa, 10 giờ mới đóng.”

“Lạnh thế này mà…”

“Uống vào là ấm thôi.” Tôi leo xuống cầu thang, lấy áo khoác giúp Trần Tiêu Dĩnh, “Nhanh nhanh nhanh, uống trà sữa hay ăn đêm, tùy cậu.”

Hai chúng tôi quấn chặt áo khoác chạy tới cửa Tây, thấy quán trà sữa vẫn bật đèn thì hí hửng đi vào.

Trong quán rất ấm, tôi vừa cởi mũ vừa hỏi Trần Tiêu Dĩnh: “Cậu uống gì?”

Cậu ấy nhìn thực đơn, trầm ngâm: “Trà sữa trân châu đi, loại truyền thống, có cần mua cho các cậu ấy không?”

“Được.”

Trong lòng còn tính có thể đưa cho Lý Miễn một ly, tuy cậu ấy không thích uống thứ này lắm, nhưng tôi không cưỡng được nhiệt tình muốn đưa đến cho cậu.

Tôi xòe tay đếm, ngẩng đầu gọi món: “Cho tôi 5 ly…”

Nhưng chưa dứt lời thì phát hiện người trước mặt lại chính là Triệu Ngữ Tĩnh. Cô ấy đội mũ nhân viên, quấn tạp dề denim, vẻ mặt điềm tĩnh: “5 ly gì?”

Tôi ngớ người mấy giây, nghe Trần Tiêu Dĩnh lên tiếng: “5 ly trà sữa trân châu.”

Máy móc lôi tiền ra, Triệu Ngữ Tĩnh không nhận: “Không cần, cậu từng mời cơm tôi, tôi mời cậu uống trà sữa.”

Cơn bực mình xuất hiện, tôi đứng tại chỗ một hồi mới phản ứng lại: “Vậy không cần nữa, bọn tôi không uống.”

Vội vã kéo Trần Tiêu Dĩnh rời khỏi quán trà sữa.

Sợi dây trong đầu lại kéo căng. Tôi cứ tưởng cô ấy đã rời đi, nào ngờ là tìm công việc hòng cắm cọc tại đây? Cứ như trong đời không có chuyện gì quan trọng, chỉ biết quay quanh Lý Miễn.

Và như thế, đến ngày thứ hai hát hợp xướng kể chuyện quán trà sữa với Lâm Hiếu Thành, nên mới có việc cậu ta bày mưu tính kế.

Sau đó quân sư quạt mo này tung chiêu mấy lần, không biết có dùng được không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.