Ôn Lương

Chương 22





Buổi tối ngày đầu tiên đăng kí kết hôn, Diệp Phi nằm bên cạnh cô, cô cảm thấy như đang mơ, thậm chí hôm trước dù ba giờ sáng cô vẫn chưa ngủ.

Trong mắt cô, Diệp Phi hồn nhiên ngây thơ vô tư vô ưu, không sợ trời không sợ đất, không biết gì cả.

Cô muốn nói chuyện với Diệp Phi, nhưng thái độ của Diệp Phi đối với cô luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn trốn tránh, không cười tươi như hoa như ngày đầu gặp mặt, cũng không thấy được sự rộng rãi như khi nói chuyện với bạn bè.

Đối với Diệp Phi, cô như một người xa lạ gộp lại sống cùng nhau.

Tả Lộ Dư tự nói với mình từ từ sẽ ổn, cô sẽ cố gắng tan tầm sớm, có thể không đi công tác thì sẽ ở nhà.

Cô muốn giao tiếp với Diệp Phi nhiều hơn, giao tiếp không được thì ngồi chung cũng ổn, để Diệp Phi quen với sự tồn tại của cô.

Nhưng không khả quan, Diệp Phi ngủ chung giường với cô ba ngày, sau đó dời xuống lầu.

Ra đi không để lại thứ gì.

Diệp Phi bắt đầu tránh cô, từ khi nàng có căn phòng riêng của mình, nàng càng không chạm mặt cô, về nhà gặp phải sẽ lên tiếng chào hỏi rồi rời đi, buổi sáng còn cố tình né tránh cô.

Những thứ này Tả Lộ Dư đều nhìn thấy.

Cô không biết Diệp Phi có biết cuộc nói chuyện giữa cô và ba vào sáng hôm đó không, cô không biết, Diệp Phi có ghét cô không.

Nghĩ lại thì cô thật sự rất đáng ghét.

Không thể hiểu được, tự dưng đem người ta cưới về nhà.

"Vậy thì tại sao?"
Thời gian quay ngược về hiện tại.

Diệp Phi vẫn đang đứng dưới ánh đèn mong chờ Tả Lộ Dư trả lời, ánh nước trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng, đôi môi mím chặt, vô cùng dễ thương.

Tả Lộ Dư thành thật trả lời: "Sau này thích."

Diệp Phi ồ một tiếng, mỉm cười lặp lại: "Sau này thích."
Vốn muốn hỏi thêm đôi câu, nhưng nghĩ lại, việc nàng kết hôn với Tả Lộ Dư dường như không rõ ràng lắm, không khí hôm nay tốt như vậy, nếu nhắc đến ba mẹ trong lòng nàng thấy không thích hợp.

Vậy nên thôi.

Về phần đó là chuyện gì, Diệp Phi nghĩ rằng Tả Lộ Dư đã điều tra nàng nên nàng đoán đại, có lẽ là Tả Lộ Dư lén xem sự tích dễ thương nào đó của nàng.

Hài lòng, lúc này Diệp Phi mới né đường cho Tả Lộ Dư đi vào.

Hồ Na không ở đây, Diệp Phi không có lý do gì để lên lầu ngủ với Tả Lộ Dư.

Huống hồ đồ dùng hằng ngày của nàng, mọi thứ đều ở lầu dưới, lên lầu trên dường như rất bất tiện với nàng.

Chạy về căn phòng của mình, chợt nàng tỉnh ngộ, nàng cảm thấy mình hình như thật sự có phần kì quặc, rõ ràng muốn lên lầu muốn chết, nhưng phải đợi Tả Lộ Dư mở miệng.

Nàng khẽ cắn môi, quay đầu nhìn Tả Lộ Dư, thấy Tả Lộ Dư đi vào bếp, giơ tay lên bắt bóng lưng của Tả Lộ Dư vài cái.

Tả Lộ Dư à! Nàng suy nghĩ trong lòng.

Tả Lộ Dư, em muốn lên lầu ngủ?
Không được, thể hiện nguyện vọng quá rõ ràng, mới đầu do ai bỏ đi mà không ngoảnh lại.

Tả Lộ Dư, từ nay mình ngủ chung đi?
Không được, kêu tên thì nghiêm túc, không được kêu tên.

Tình yêu à, tối ngủ với nhau nhé?
Cái này nghe cũng tạm, nhưng mỗi ngày đều phải nói thì rất phiền.

Cục cưng, về sau cho em làm ấm giường nha?
Không được, lỡ như Tả Lộ Dư cảm thấy thiếu tôn trọng chị ấy, từ chối nàng thì làm sao.

Diệp Phi bĩu môi, nghĩ nên về phòng trước, cẩn thận sắp xếp từ ngữ lại sẽ đi ra thương lượng với Tả Lộ Dư.

Thảo luận đàng hoàng.

Nàng đóng cửa mạnh, trong bếp cũng có thể nghe thấy tiếng rầm, Tả Lộ Dư rửa một cái ly rót đầy nước, thở dài trong lòng, lên lầu.

Về phòng, chuyện thứ nhất Diệp Phi làm là đi tắm, trong suốt quá trình nàng luôn lơ đãng, luôn nghĩ một lát nên thương lượng với Tả Lộ Dư như thế nào.

Tắm rồi ra ngoài, nhìn đồ ngủ hôm qua Tả Lộ Dư đưa đờ ra.

Vờ trả đồ ngủ, đi lên ngủ ké một giấc chắc là có thể.

Về phần ngủ Tả Lộ Dư.

Hai người hiện giờ đã kết hôn, hành vi quan hệ trong hôn nhân như thế này là bình thường.

Buổi tối ăn Tả Lộ Dư cũng không coi như ảo tưởng, tắt đèn, nàng bổ nhào lên người Tả Lộ Dư, xong việc!
Hoặc là, sau khi hai người yên phận ngủ, nàng sẽ ghé vào tai Tả Lộ Dư ngả ngớn đôi câu, Tả Lộ Dư thích nàng như vậy sẽ bảo nàng tiếp tục ngủ lại, nàng sẽ nhân cơ hội tán tỉnh Tả Lộ Dư, đè Tả Lộ Dư xuống.

Như vậy nàng sẽ danh chánh ngôn thuận dọn lên, hơn nữa lại được "khéo léo".

Diệp Phi búng ngón tay thành tiếng.

Được!
Nhưng trước khi lên lầu, nàng còn phải làm một chuyện.

Nàng suy nghĩ, lấy máy tính bảng dưới chăn ra, mở ra phần mềm của riêng mình rồi mở một thư mục có tên bình thường, tiếp đó mở một thư mục có tên bình thường trong một thư mục.

Sau bốn thư mục, cuối cùng nàng tìm được thứ mình muốn.

Diệp Phi nuốt nước bọt, lấy tai nghe từ ngăn kéo mang lên.

Là một bộ phim không có nội dung cướp được từ một người bạn, Diệp Phi hít một hơi, nhìn hai cô gái mặc váy trắng trong video, ấn vào bắt đầu.


Video mới chạy chưa đến một phút, hai cô gái không nói lời nào bắt đầu cởi quần áo.

Sau đó hai cô gái $@%$ &¥%$#/%.

Rất tinh tế, rất chi tiết và cận cảnh.

Diệp Phi đỏ mặt tim đập nhanh, thấy "cao trào" còn ngượng ngùng hí mắt lại, thậm chí còn hạ âm lượng, từng giây từng giây, vừa phấn khích vừa gian nan, cuối cùng nàng đã xem xong một video dài ba mươi hai phút.

Tắt máy tính bảng, nàng thở ra một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh hai cô gái vừa rồi quấn quýt lấy nhau, bên tai dường như còn có âm thanh dục vọng.

Diệp Phi mím môi.

Nàng lại búng tay.

Được.

Nàng sẽ làm được.

Có thể đi lên.

Nàng nhét máy tính bảng xuống dưới gối, như sợ bị người khác phát hiện chuyện nàng vừa làm, lại đem tai nghe bỏ vào ngăn kéo, lúc này mới ôm lấy áo ngủ.

Đứng dậy từ trên giường, chợt nghe thấytiếng gõ cửa của Tả Lộ Dư.

Diệp Phi đứng hình.

Cốt truyện này sai rồi, nếu Tả Lộ Dư đến hỏi nàng đòi đồ ngủ lại, nàng trực tiếp đưa tại đây, làm sao nàng có thể thịt Tả Lộ Dư được?
Phải nghĩ lại.

Diệp Phi cười thầm, sao Tả Lộ Dư có thể tìm nàng vì một bộ đồ ngủ được.

Nàng đặt bộ đồ lên giường, quay người đi mở cửa.

Tả Lộ Dư đã tắm xong, bây giờ cô mặc một bộ áo ngủ mà Diệp Phi chưa từng thấy, cô sấy tóc luôn sấy đến khô, mái tóc dài bồng bềnh của cô đang xõa xuống.

Sau khi tắm Tả Lộ Dư luôn làm người khác cảm giác cô có rất nhiều phong thái đặc biệt.

Chẳng hạn như hiện giờ, khi Diệp Phi đã xem phim xong.

Tóc, lông mày, mắt, mũi, tai, cổ, xương quai xanh, mắt cá chân.

Những thứ Tả Lộ Dư để lộ ra ngoài cũng đã khiến Diệp Phi mơ tưởng viển vông, đừng nói chi là tất cả thứ trong bộ đồ ngủ của cô.

Diệp Phi giả vờ xoa xoa chỗ giữa hai chân mày, che đi đôi mắt lộ liễu của mình.

Xong rồi, trong đầu nàng hiện giờ đầy màu vàng phế liệu.

Diệp Phi ho mấy tiếng, bước tới: "Sao vậy?"
Tả Lộ Dư nhìn Diệp Phi: "Dọn lên ở đi."
Diệp Phi dừng lại, Tả Lộ Dư đối xử với nàng, thật sự là...!Luôn không thích làm như lẽ thường.

Diệp Phi nở nụ cười: "Ừ."
Tả Lộ Dư cũng mỉm cười với Diệp Phi, lấy một trái táo từ phía sau ra: "Ăn không?"
Diệp Phi đưa tay muốn nhận, nhưng lại rút về: "Em đi rửa tay."
Nàng chạy vào phòng, vào phòng tắm rửa tay rồi lại ra ngoài.

Tả Lộ Dư đưa trái táo cho nàng, nói câu: "Đợi em trên lầu." Sau đó rời đi.

Diệp Phi đóng cửa lại, ngước lên cười thầm.

Dọn xuống một tháng, cả phòng đều là đồ đạc của nàng.

Nàng đứng giữa phòng nhìn xung quanh, nghĩ xem nên mang cái gì lên, cái nào có thể tạm thời để ở đây.


Nhưng lướt một vòng, nàng nghĩ, quan trọng nhất vẫn là chính nàng.

Xách vali, lấy mấy bộ quần áo mùa này, mang thêm mấy bộ đồ lót, thong thả đi lên lầu.

Gõ cửa đi vào, Tả Lộ Dư đang nằm, thấy Diệp Phi xách theo vali, cô chỉ tủ quần áo, nói: "Tủ quần áo trống một chút, bên này có phòng giữ quần áo, chị dọn dẹp rồi, chỗ nào trống em dùng cũng được."
Diệp Phi gật đầu, mở vali treo quần áo lên, treo bên cạnh Tả Lộ Dư rất ngay ngắn.

Không nhiều lắm, chỉ mấy phút Diệp Phi đã sắp xếp quần áo xong.

Trước khi lên, nàng cố ý cắt móng tay.

Dọn dẹp xong, nàng lại vào phòng tắm rửa tay.

Khi bước ra, giống như hôm qua, Tả Lộ Dư đã tắt đèn trần, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ bên giường, cả người Tả Lộ Dư đang chìm dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Diệp Phi nuốt nước bọt, nàng cảm thấy Tả Lộ Dư, rất động lòng người, cả người đều đang tỏa ra một loại hương vị, một loại hương vị có tên là, Diệp Phi mau đến cởi chị.

Diệp Phi nhìn chằm chằm hồi lâu Tả Lộ Dư mới cảm thấy hiếu kì, cô ngẩng đầu đối diện với Diệp Phi, khó hiểu: "Sao vậy?"
Diệp Phi lập tức nghiêng đi, cười gượng: "Không, không có gì."
Theo thói quen, nàng nằm bên thuộc về mình, cẩn cẩn thận thận lên giường, nàng nghiêng người, mặt hướng về Tả Lộ Dư, hỏi: "Đọc sách gì?"
Tả Lộ Dư nâng bìa sách lên: "Tiểu thuyết."
Diệp Phi liếc nhìn, một cuốn tiểu thuyết từng biết nhưng chưa đọc, gật đầu ồ một tiếng, lại hỏi: "Tả Lộ Dư, chị có từng quen ai chưa?"
Tả Lộ Dư lật một tờ, chớp mắt mấy cái: "Không có."
Diệp Phi cười: "Em là người đầu tiên chị thích hả?"
"Ừ."
Diệp Phi lại hỏi: "Vậy xin hỏi, tại sao chị lại lạnh lùng với người chị thích như thế?"
Tả Lộ Dư dừng lại, cô cầm lấy chặn sách kẹp vào, khép sách lại đặt bên giường.

"Chị lạnh lùng với em sao?"
Đầu tiên nàng gật đầu, rồi lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Hơi lạnh."
Tả Lộ Dư cụp mắt xuống, dường như đang suy nghĩ, nói: "Nhưng chị không biết cách nói chuyện như em."
Diệp Phi cười, nhân cơ hội nhích qua một chút: "Đùa chị thôi, em biết chị rất tốt với em."
Tả Lộ Dư gật đầu, cô nhìn thời gian trên điện thoại: "Tắt đèn."
Nói xong, cả phòng ngủ chợt tối tăm, cũng chợt yên tĩnh.

Diệp Phi hít một hơi thật sâu, thở ra.

Làm sao mở miệng? Hay là trực tiếp đè lên?
Trực tiếp đè lên, nếu bị Tả Lộ Dư đẩy ra, chẳng phải quá xấu hổ...!
Tả Lộ Dư có biết chuyện giường chiếu không?
Diệp Phi cười thầm, đã hơn ba mươi, không thể không biết...!
Diệp Phi càng nghĩ càng xa, nàng đã tưởng tượng Tả Lộ Dư thành nhân vật chính trong đoạn phim vừa nãy, nhưng lại không dám động tay động chân, nàng nhắm mắt khẽ lắc đầu, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn.

Tả Lộ Dư đi vào giấc ngủ nhanh, nếu nàng không động thủ, Tả Lộ Dư sẽ ngủ mất.

Vì thế nàng nhỏ giọng ho một cái, trong đêm đen: "Tả Lộ Dư."
Tả Lộ Dư chưa ngủ, chỉ đang thở nhẹ, cô nghe Diệp Phi gọi mình, mở mắt đáp lời: "Sao?"
Diệp Phi nuốt nước bọt.

Trong đầu nàng lướt qua một lần, đọc ba chữ "mình làm đi" một cách quyến rũ du dương trong lòng.

Chỉ không ngờ, nàng quá căng thẳng, đỏ mặt tim đập nhanh, đây vốn là một lời thì thầm mời gọi rất hợp với tình huống trong tưởng tượng của nàng, nhưng khi nói ra khỏi miệng lại trở thành:
"Mình mình mình mình mình, mình làm làm làm đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.