Ôn Mộc Thành Lâm

Chương 6



Hôm qua Ôn Mộc liên hệ người ở đại lý, phòng cũng chưa xem, tan tầm thu dọn một chút liền đón xe đi tới khu nhà chung.

Có hai phương diện, một là bởi vì đầu óc bị rượu bia kích động, hai là muốn chứng minh bản thân mình sẽ không từ bỏ.

Ông Đinh Đinh còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, từ bậc thang nhảy xuống chạy đến bên cạnh Ôn Mộc: “Anh Ôn Mộc! Sao anh lại tới đây!”

Ôn Mộc có ấn tượng rất sâu với đứa nhóc này, ngồi xổm xuống cười với nhóc: “Anh mướn phòng ở khu này.”

“Hả?! Có thật không?” Mắt to Ông Đinh Đinh trừng tròn xoe.

“Thật đó.”

Được khẳng định, Ông Đinh Đinh vui vẻ chạy một vòng quanh sân, lúc trở lại liền ngước đầu hỏi: “Anh ơi anh ở phòng nào vậy! Em giúp anh khiêng hành lý!”

“Hình như là lầu hai.” Ôn Mộc lấy điện thoại di động ra, tìm tin nhắn người bên đại lý gửi tới, dẫn Ông Đinh Đinh cùng lên lầu, phòng của cậu là phòng đầu tiên ở ngay cầu thang, Ôn Mộc cúi đầu mở cửa, không dám nhìn sang nhà Cố Thành Lâm.

Hôm qua cậu quăng chai bia xong, mặc dù chỉ là căng thẳng nên trượt tay, nhưng cũng không thể nghi ngờ làm cậu to gan hơn, thoạt nhìn rất phấn khích.

Chỉ có Ôn Mộc tự mình biết, cậu chẳng có chút sức lực nào, sau khi trở về chỉ lo Cố Thành Lâm chán ghét mình, mãi đến tận ban đêm đi làm, thấy Cố Thành Lâm không có phản ứng gì đặc biệt mới yên lòng.

Cũng đúng, hồi còn ở trường, Cố Thành Lâm nhận được rất nhiều lời tỏ tình, anh sớm đã tập mãi thành quen, nghĩ như vậy Ôn Mộc lại có chút mất mát, yêu thích một người thật đúng là mâu thuẫn và rối rắm.

Mở cửa phòng, cảnh tượng rách nát vẫn khiến Ôn Mộc ngơ ngác, vị khách trọ lúc trước đi rất vội vàng không có dọn dẹp sạch sẽ, bên công ty đai lý cũng không chịu trách nhiệm quét tước.

Thùng rác chưa được dọn, drap trải giường nhăn nhúm và vỏ chăn ố vàng, bụi bẩn trên nền đất chồng chất, đạp lên một cái, bụi bặm tung bay.

Ôn Mộc không biết phải bắt đầu từ đâu, cảm giác được Ông Đinh Đinh đang đẩy hành lý của cậu đi về phía trước, mới lấy lại tinh thần.

Ông Đinh Đinh xung phong nhận việc: “Anh ơi! Em giúp anh quét phòng nha!”

“Không cần đâu, anh tự làm được mà.” Ôn Mộc cười cười.

“Em làm được mà! Em quét nhà lợi hại lắm đó!” Nói xong vội vã chạy xuống lầu, không biết từ đâu ra lấy một cây chổi vác lên vai, chuẩn bị giúp đỡ.

Ôn Mộc đến rất vội vàng, cũng không có nhiều thường thức cuộc sống, trong vali ngoại trừ quần áo, drap trải giường, vỏ chăn, cũng chỉ có một ít đồ dùng vệ sinh.

Cậu đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, quyết định trước tiên phải dọn giường, trước khi đi làm còn có thể ngủ một giấc.

Cố Thành Lâm xong việc trở về, nhìn thấy một cánh cửa phòng ở lầu hai mở toang, hành lang chất đầy rác thải, màu xám bụi mù từ trong phòng liên tục tháo chạy ra ngoài, phòng kia gần tới nửa năm không ai ở, xem ra là có gia đình mới chuyển tới rồi.

Cố Thành Lâm không có lên lầu trước, mà mang theo bánh bao sữa đậu nành, đứng ở một căn phòng khác, trong cửa mơ hồ truyền đến vài tiếng ho khan, Cố Thành Lâm đẩy cửa đi vào, liếc mắt đến một ông già ngồi xe lăn, hỏi: “Ông Đinh Đinh đâu.”

Ông già số tuổi không nhỏ, chỉ nhìn dáng dấp chắc phải đến tám mươi, thân thể hao gầy, nhưng ánh mắt lại rất có thần thái: “Không ở trong sân chơi à?”

“Không thấy.” Cố Thành Lâm rót sữa đậu nành vào một ấm sứ, đưa cho ông, “Không bỏ đường.”

“Không bỏ đường làm sao uống?” Ông cau mày không nhận.

“Có uống không.” Cố Thành Lâm không kiên nhẫn, “Không uống thì không có nữa đâu.”

Ông “hừ” một tiếng, nhận ấm trà nheo mắt: “Cái tính khí chó này của con, cả đời cũng chẳng tìm được vợ đâu.”

“Con thích con trai, tìm vợ cái gì.” Cố Thành Lâm đưa ông một cái bánh bao.

Ông bị sặc một ngụm sữa đậu nành sặc, nhận lấy bánh bao: “Vợ nam con cũng không tìm được.”

“Kệ.” Cố Thành Lâm không để tâm, “Ông ăn đi, con đi đây.”

Ông nói với anh vài câu, cũng không có tức giận thật, thấy người đi rồi, chuyển động xe lăn, gọi anh: “Thành Lâm à.”

“Chuyện gì.” Cố Thành Lâm không quay đầu lại, “Đừng nói mấy thứ con không thích nghe.”

Ông nhíu mày: “Vậy thì không có gì đâu, con đi đi.”

Đến nhà Ông Đinh Đinh xong, Cố Thành Lâm vài bước chạy lên cầu thang, đa số các cầu thang ở khu nhà chung đều là thang gác bằng sắt, lúc bước đi sẽ tạo tiếng vang.

Cố Thành Lâm vốn định đi vượt qua đống rác trước thang, kết quả nghe được tiếng Ông Đinh Đinh, anh quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trong căn phòng đầy bụi bẩn, một lớn một nhỏ, Ông Đinh Đinh đang cầm khăn lau bàn, còn bên cạnh chính là Ôn Mộc hôm qua mới tỏ tình với anh.

Ôn Mộc cảm nhận được ánh mắt ngoài cửa, nhấc tay lên quẹt mặt một cái, cả đời này cậu chưa từng bẩn như thế, trên người đầy mồ hôi, trên tay thì đầy bụi đất, trên sàn nhà còn ướt nước, tiếp xúc với bụi ngưng kết thành bùn, ẩn dưới đế giày.

Thực sự quá nhếch nhác.

Cố Thành Lâm chỉ dừng lại vài giây, liền bước chân đi, vào trong nhà tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường ngủ, mãi đến tận hai giờ chiều mới thức dậy đi làm, ở cửa thang gác Ôn Mộc vẫn chưa dọn xong, Ông Đinh Đinh đã trở lại ngủ trưa, chỉ còn mình cậu làm việc.

Nhưng mà gian phòng tối thiểu vẫn còn ở được, chỉ có rác ở ngoài cửa quá nhiều, Ôn Mộc chạy tới chạy lui ba lần còn chưa vứt xong, lúc từ trong hẻm trở về, không nghĩ tới Cố Thành Lâm sẽ đứng ở cửa nhà cậu, Ôn Mộc cố gắng quên chuyện mượn rượu đánh bạo, bình thản chào hỏi: “Chào, cậu đi làm à.”

Cố Thành Lâm dập thuốc lá trong tay, không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi rác cực lớn, ném hết đống rác ngoài cửa vào đó, cầm một tay: “Chỗ này trị an không tốt, khóa cửa xong hẵng đi đổ rác.”

“Ồ, cảm ơn.” Ôn Mộc liếc mắt nhìn cái vali vẫn nằm vững vàng trong nhà, liền nói một tiếng, “Cảm ơn.” Thấy Cố Thành Lâm giúp cậu đổ rác, vội vàng nói, “Để tớ đi vứt cho.”

“Xem như là cám ơn cậu giúp tôi chuyển dàn trống.” Cố Thành Lâm không nói thêm nữa, mang theo rác đi xuống lầu, một căn phòng có mỗi hai mươi mét vuông mà dọn mất năm tiếng, còn nói không phải đồ ngốc à?

Ôn Mộc thu dọn xong xuôi cũng chuẩn bị đi làm, cậu chỉ rửa mặt sạch sẽ, không kịp ngủ đã vội vã chạy ra ngoài.

Hồ Tu diễn xong hôm đó, liền trở về tìm Cố Thành Lâm, thế nhưng không khéo, Cố Thành Lâm không ở đó, hắn liền ngồi ở quầy bar uống rượu chờ.

Nhìn Ôn Mộc quen mặt, hỏi cậu: “Có phải hôm trước cậu lái xe đưa Cố Thành Lâm đi không?”

Ôn Mộc đưa rượu tới, gật đầu.

“Cậu thoạt nhìn không lớn lắm, cũng làm thêm dịp nghỉ hè à?” Hồ Tu nói chuyện phiếm với cậu.

Ôn Mộc đáp một tiếng.

“Đại học hay là cấp ba vậy?” Hồ Tu hỏi.

“Khai giảng sẽ lên năm nhất.”

Vừa nghe là chuẩn sinh viên, Hồ Tu cảm thán: “Ai dô, đi học thích thật, nếu lúc đó tôi có tiền, bây giờ chắc cũng là nghiên cứu sinh rồi, cậu học đại học nào vậy?”

“Đại học A.” Ôn Mộc nói.

“Woa, lợi hại đấy.” Hồ Tu để chén rượu xuống, “Trong đời anh chỉ gặp đúng hai người thi đậu đại học A, một là cậu, hai là Cố Thành Lâm, cậu quen Cố Thành Lâm mà đúng không?”

“Chúng tôi là bạn học cấp ba, trước đây… xem như là có quen đi.” Ôn Mộc suy nghĩ một chút nói.

“Vậy các cậu thật là có duyên.” Hồ Tu bảo cậu bỏ thêm hai viên đá, còn nói, “Cố Thành Lâm thằng nhóc này tuy phiền, nhưng mà thực sự anh thấy nó là người có đầu óc tốt nhất mà anh từng gặp, học cái gì cũng giỏi, ba mẹ nó nếu như còn sống, phỏng chừng đã cho nó ra nước ngoài học chuyên sâu rồi.”

Ôn Mộc không biết hoàn cảnh gia đình Cố Thành Lâm, nhưng mà trước đây từng nghe đồn anh là cô nhi, mới nghe đã thấy anh rất đáng thương.

“Cậu ấy…” Ôn Mộc không biết phải hỏi thế nào, tò mò việc riêng tư của người khác chung quy cũng không có đạo đức, nhưng cậu muốn hiểu Cố Thành Lâm nhiều hơn.

May là Hồ Tu nói không dứt: “Anh với nó không giống nhau, từ nhỏ đều là nhân dân lao động cùng khổ, nhưng số nó rất tốt, có bố làm quan to mẹ làm ăn lớn, tình hình cụ thể anh cũng không biết, nhưng lần đầu tiên anh gặp nó, nó mới mười hai, nhà tan cửa nát, một thân một mình sống đến bây giờ, nói thật, anh rất bội phục nó, nhưng mà bây giờ nó thành một thằng hám tiền rồi, đến cả hàng xóm cũ cũng làm tiền, nhưng mà anh có thể hiểu được, nó rất có tim có phổi.”

Hồ Tu bất bình giùm cho mình, lý giải xong vẫn đau lòng bản thân tổn thất hai ngàn tám.

Ôn Mộc lại rũ mắt xuống hơi thất thần, mười hai tuổi Ôn Mộc đang làm gì? An nhàn đi học, có tài xế đưa đón, nghỉ đông và nghỉ hè cùng ba mẹ du lịch thế giới, chơi đủ các trò chơi, xem buổi biểu diễn mình thích, muốn cái gì đi mua ngay, muốn học cái gì thì học.

Ôn Mộc đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên cậu nói chuyện với Cố Thành Lâm, khi đó bọn họ mới lớp mười, Ôn Mộc quên mất mình lúc đó nói cái gì, nhưng câu trả lời của Cố Thành Lâm khiến cậu nhớ mãi.

Cố Thành Lâm nói: “Số cậu tốt là chuyện của cậu, số tôi thảm là chuyện của tôi, cậu đừng có dùng góc độ của bản thân để suy nghĩ cho cuộc đời tôi, cậu chưa từng trải qua nên không thể đồng cảm, nếu không có cách nào đồng cảm, cũng đừng dùng cái sự thương hại người nghèo khổ của cậu tưởng tượng tôi đáng thương thế nào.”

“Tôi không hề đáng thương.”

Cố Thành Lâm không hề đáng thương, đang ngậm thuốc lá đứng ở trong nhà bếp rửa ly, anh vừa thay quần áo liền đụng phải Hồ Tu vừa uống rượu xong, Hồ Tu không có chuyện gì khác, chỉ thiếu dập đầu quỳ lạy xin Cố Thành Lâm cùng hắn đi diễn, Hồ Tu có một tay trống định bỏ đi, thường không có mặt, đánh rất kém, gã cũng xem thường người khác, còn định đối kháng với Cố Thành Lâm.

Mà Cố Thành Lâm không đồng ý, rất kiên quyết, khiến Hồ Tu tức giận bỏ đi, bên tai mới coi như yên tĩnh một chút, dọn dẹp xong định tan làm, vừa ra khỏi cửa liền dừng chân lại, Ôn Mộc ôm đầu gối ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nghe thấy âm thanh liền mở mắt ra đứng lên, cậu làm liên tục một ngày một đêm, lúc này nhìn khá buồn ngủ, thấy Cố Thành Lâm đi ra, cười cười.

Cố Thành Lâm hỏi: “Cậu ngồi ở đây làm gì.”

“Chờ cậu tan làm, chúng ta không phải ở gần nhau sao, vừa vặn tiện đường cùng nhau về nhà.” Ôn Mộc giải thích.

“Cậu là nữ sinh cấp ba từ đâu tới vậy?” Cố Thành Lâm hỏi.

“Hả?”

“Chỉ có nữ sinh cấp ba mới nắm tay nhau cùng về nhà.” Cố Thành Lâm đến phòng thay đồ thay quần áo.

Rất nhiều lúc Ôn Mộc không biết đầu óc Cố Thành Lâm xoay chuyển thế nào, nhưng mà cậu theo Cố Thành Lâm mà nói: “Cậu muốn nắm tay với tớ à?”

“…” Cố Thành Lâm nhíu mày, “Cậu nghĩ hay lắm, sáng sớm tôi còn công việc, không thể về.”

Ôn Mộc buồn ngủ đến mức không tập trung được, ngồi ở trên ghế gập trong phòng thay đồ rất buồn ngủ, nghe anh nói xong liền mơ hồ trả lời: “Vậy tớ chờ cậu đưa sữa xong thì cùng về…”

Cố Thành Lâm vừa ra khỏi cửa phòng thay quần áo, quay đầu lại thấy Ôn Mộc vùi đầu ngủ trên ghế, liền quay về chỉnh ghế gập nằm ngang, chờ Ôn Mộc lảo đảo nằm xuống, mới ra ngoài lần nữa.

Mẹ nó mình đúng là thích xen vào chuyện người khác, Cố Thành Lâm ghét bỏ bản thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.